“Rốt cuộc mẫu phi và Tống gia có thù hận gì vậy? Mẫu phi nói cho con biết đi, để con còn chuẩn bị tâm lý chứ?” Cảnh Thế Đan nghe ra trong lời nói của Khương quý phi tràn ngập hận ý với nhà họ Tống thì cực kỳ khó hiểu. Theo hắn được biết thì từ sau khi Tống Khản qua đời, người nhà họ Tống chỉ luôn theo đuôi người ta, làm gì có cơ hội đắc tội với Khương quý phi cơ chứ?
Bị Cảnh Thế Đan hỏi thế, Khương quý phi lập tức giật nảy mình và bật thốt ra một câu, “Ta và bọn họ tám đời không đụng nhau, có thể có thù hận gì được? Chẳng qua ta nhìn bọn họ không vừa mắt thôi.”
Cảnh Thế Đan nghi ngờ liếc Khương quý phi một cái rồi chậm rì rì nói, “Mẫu phi và Tống gia nếu chưa từng có khúc mắc gì thì vì sao lại ghét cay ghét đắng bọn họ như vậy?”
Trong lòng Khương quý phi lại lần thứ hai nhảy dựng lên. Mấy năm nay Hoàng đế càng lúc càng tăng thêm sự nghi ngờ vô căn cứ, nếu biết năm đó bà ta bị Tống Khản đùa giỡn quá trớn, mối ngờ này lại tăng thêm thì chỉ sợ bản thân bà ta sẽ muôn đời không thể rửa trôi được, lại còn đứa con này nữa, chỉ sợ nó cũng sẽ bị liên lụy thôi. Nghĩ tới đây, ngữ khí của bà ta đã không còn sẵng giọng như vừa rồi nữa mà chỉ nhỏ nhẹ, “Người nhà họ Tống từ trên xuống dưới đều chẳng có lòng tốt, con đừng trúng kế của bọn họ là được.”
Cảnh Thế Đan thấy dáng vẻ kiêu căng của Khương quý phi đã dần dần tan biến liền nhân tiện nói, “Mẫu phi, con làm việc gì cũng có nguyên tắc của mình, chắc chắn sẽ không làm điều xằng bậy đâu, mẫu phi cứ yên tâm!”
Khương quý phi toan mở miệng nhưng lại khép lại. Bà ta bỗng cảm thấy oán hận. Tống gia giỏi lắm, nhà bọn họ nuôi được mấy đứa con gái cao giá nhỉ, lại có thể khiến Thế Đan mê mẩn đến độ mở miệng nói thay cho bọn họ. Nhìn mà xem, chẳng bao lâu nữa thôi, có khi bà ta còn bị bọn họ gây khó dễ cũng nên.
Nỗi ấm ức khôn nguôi của Khương quý phi chỉ có thể ghi tạc lên đầu nhà họ Tống. Bà ta lại xem vết thương trên chân của Cảnh Thế Đan một lúc, thấy bảo đã không còn vấn đề gì, lúc này bà ta mới nguôi giận được một chút.
Cảnh Thế Đan không thể không đùa giỡn chọc cười Khương quý phi vài câu, mãi tới khi sắc mặt của Khương quý phi trở nên nguôi giận hẳn hắn mới thôi không nói nữa.
Khương quý phi rời cung một chuyến cũng không dễ dàng gì. Vả lại cũng sợ Hoàng hậu mượn cớ gây khó dễ nên bà ta không dám trì hoãn lâu. Nói thêm với Cảnh Thế Đan vài câu, lại gọi đám người hầu tới nói thêm mấy câu ra oai xong bà ta mới lên kiệu rời phủ dẹp đường hồi cung.
Vài ngày sau Tống Ý Mặc nhận được thông báo nàng đi theo Cảnh Thế Đan bắt cướp tuy có công nhưng vì nàng mà Cảnh Thế Đan bị rắn độc cắn suýt chết, chuyện đã qua, giờ lấy công và tội bù lại cho nhau nên không được thưởng mà cũng chẳng bị phạt.
Triển Cửu lén tới gặp Tống Ý Mặc thông báo, “Khương quý phi đã tâu trước mặt Hoàng thượng rằng ngài còn nhỏ tuổi nhưng tính tình không tốt, tham công liều lĩnh, một mình đi theo Huệ vương điện hạ tróc nã trùm thổ phỉ lại khiến Huệ vương điện hạ bị thương, tội đáng chết vạn lần. May nhờ Hoàng hậu nương nương đang ngồi đó lên tiếng cầu tình cho ngài và nhắc tới cha ngài, nói là cha ngài năm đó vì hộ giá mà bị gấu đen tấn công dẫn đến tử vong, vả lại ngài là đứa bé không cha nên cũng không dễ dàng gì… Hoàng thượng nghe xong liền nhớ tới tình cũ mà miễn tội cho ngài đó.”
Tống Ý Mặc nghe xong liền đưa một cái hộp gấm cho Triển Cửu, “Triển đại ca vất vả rồi! Ở đây có ngân phiếu hai ngàn lượng để Triển ca và các huynh đệ chi tiêu, ngoài ra còn có một miếng ngọc rất đẹp chúng ta tặng cho Triển công công thưởng thức.”
Triển Cửu thành thật không khách sáo nhận lấy cái hộp, vừa nhận vừa cười nói, “Tiểu Hầu gia cũng đã mười hai tuổi rồi, ngài nên mau tìm cơ hội chạy lấy một cái thực chức mà làm, cũng được thêm một phần thu nhập, kẻo miệng ăn núi lở đấy ạ!”
Gần đây Tống Ý Mặc cũng đang lo lắng về chuyện này. Vừa nghe Triển Cửu nói vậy, nàng liền hỏi luôn, “Vậy phải nhờ Triển đại ca hỏi thăm giúp ta một chút, cái tin xưởng dệt kim Giang Nam định bố trí một văn phòng ở đây liệu có đáng tin không?”
Trùng hợp là Triển Cửu cũng biết loáng thoáng về chuyện này từ chỗ Triển công công. Gã liền cười nói, “Xưởng dệt kim Giang Nam quả thực có trình một bản tấu xin bố trí văn phòng ở kinh thành và mở một cửa hàng lớn để bán một ít hàng tơ lụa Giang Nam, một nửa hoa lợi thu được sẽ nộp và quốc khố. Hoàng thượng mặc dù còn chưa phê chuẩn nhưng việc này chắc chắn thành rồi.”
Tiễn Triển Cửu về xong, Tống Ý Mặc liền tới gặp La phu nhân để kể về chuyện Hoàng hậu cầu tình giúp nàng.
La phu nhân nhướng mắt lên, trong mắt đã lấp lánh chút hào quang. Bà nói, “Hoàng hậu với Khương quý phi luôn bất hòa với nhau, giờ Hoàng hậu lại cầu tình cho con thì có thể thấy bà ấy cũng có ý muốn mượn sức Hầu phủ chúng ta rồi. Sau khi cha con qua đời, Hầu phủ nhà chúng ta không có thực chức và không có tiếng nói trong việc triều chính nên khó tránh khỏi khiến người ta coi thường. Nếu con có thể tìm cách kiếm một cái thực chức và giúp Hoàng hậu với Thái tử một tay thì có lẽ phủ nhà ta thực sự sẽ có Thái tử phi đó!”
Tống Ý Mặc trả lời, “Con cũng nghĩ vậy. Giờ nghe nói xưởng dệt kim ở Giang Nam đang muốn bố trí một văn phòng ở kinh thành, nếu có thể xin được một chức vụ ở xưởng dệt thì sẽ có cách kiếm được tiền. Chúng ta có tiền trong tay và làm việc mau lẹ thì lo gì không giúp được Thái tử một tay?”
Vương triều Đại Cảnh sau khi thành lập đã mất mười năm tiêu diệt dư đảng còn sót lại, lại thêm mấy năm đánh đuổi tộc Bắc Man cướp bóc ở biên giới nên cả quốc khố hầu như chẳng còn lại gì. Trong hai năm nay mọi việc vẫn dựa vào tiền bạc dâng lên của xưởng dệt kim Giang Nam nên triều đình mới không đến nỗi sứt đầu mẻ trán. Thái tử cũng ý thức được chỉ có nắm xưởng dệt kim Giang Nam trong tay mới có thể ngồi yên ở vị trí hiện có nên rất muốn bố trí người của mình vào làm ở xưởng dệt kim Giang Nam. Có điều hắn lại sợ Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ nên cuối cùng vẫn không dám khiến người ta chú ý. Nếu có người không lấy danh nghĩa của hắn có thể vào làm trong xưởng dệt kim Giang Nam rồi khi có năng lực mới tới nương nhờ hắn thì hắn đương nhiên sẽ vui vẻ nhận lời.
La phu nhân cân nhắc một hồi mới nói, “Con đưa ba nghìn lượng bạc cho Triển công công và nói rõ nếu con có thể vào làm trong xưởng dệt kim thì về sau khi thu được lợi ích sẽ chia cho ông ta một phần.”
Tống Ý Mặc gật gật đầu rồi lại nói, “Đã vậy thì không cần chị cả phải gấp gáp làm thân với Thuận vương đâu mẹ ạ. Nếu trong năm nay chúng ta có thể bấu víu được chỗ Thái tử và Thái tử đồng ý hứa hẹn một câu để chị cả chờ ngài ấy một năm thì có được không?”
La phu nhân nói, “Sao thế được! Không thể để chị cả của con chờ đợi thêm được. Con gái có bao nhiêu thời gian mà chờ đợi cơ chứ? Chẳng may năm sau có chuyện bất ngờ thì chị cả con sẽ khó tìm được hôn phu vừa ý. Cứ theo kế hoạch ban đầu để chị cả con đi nương nhờ Thuận vương đi. Nếu Thái tử đồng ý hứa hẹn thì đến lúc đó gả Ý Bội cho ngài ấy cũng được. Còn kém hơn nữa thì vẫn có Ý Thiền mà. Dù sao cũng thu xếp được.”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì quản gia bên ngoài bẩm báo nói là ông chủ hiệu trang sức vừa đem ít đồ trang sức tới và mời các tiểu thư của Hầu phủ ra chọn.
La phu nhân trả lời, “Chị cả và chị ba con đã có vài bộ trang sức rồi, chỉ có Ý Thiền là chưa có. Giờ chúng ta muốn đưa nó tới tiệc mừng thọ của Đan lão phu nhân và cho nó gặp gỡ người ta thì không thể không làm cho nó hai bộ trang sức giống thế được. Mà giờ muốn đánh cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể mua hai bộ có sẵn thôi.”
Vừa nói chuyện La phu nhân vừa sai người đi gọi ba vị tiểu thư lại để các nàng cùng nhau chọn trang sức.
Tống Ý Mặc tự trở về thư phòng. Nàng làm bài tập do Hoàng ẩn sư giao cho trước rồi mới cầm bài vở tới gặp Hoàng ẩn sư.
Hoàng ẩn sư nghe nói Tống Ý Mặc có ý muốn tới làm việc ở xưởng dệt kim Giang Nam liền đứng dậy lục lọi giá sách. Ông lấy ra hai quyển đặt trước mặt Tống Ý Mặc rồi nói, “Không hiểu thì không làm, muốn làm thì trước tiên phải hiểu.”
Tống Ý Mặc lật mấy quyển sách, phát hiện một quyển là “Cơ bản về hàng dệt kim”, một quyển là “Tiền tệ và buôn bán của các nước”.
Hoàng ẩn sư nói, “Trước tiên con cứ đọc hai quyển này đã, có chỗ nào không hiểu thì hỏi ta.”
Tống Ý Mặc vô cùng kinh ngạc, “Hoàng lão sư, thầy cũng hiểu cái này sao?”
“Thầy của con là ai chứ? Sao có thể không hiểu?” Hoàng ẩn sư hỏi lại.
“Rốt cuộc thầy là ai vậy?” Tống Ý Mặc buột miệng hỏi một câu.
Hai người đang nói chuyện thì Mặc Bảo tiến vào bẩm báo có Thạch Khang đến và đang đợi trong phòng khách .
Tống Ý Mặc liền cáo từ rời khỏi phòng đi gặp Thạch Khang.
Thạch Khang vừa trông thấy Tống Ý Mặc thì giữ chặt lấy nàng mà nhìn thật kỹ, “Tiểu tử này được lắm, núp trong nhà mấy ngày lại càng thêm trắng nõn. Trông dáng vẻ của cậu sắp vượt quá cả đàn bà rồi đấy!”
“Anh có chuyện thì nói đi, đừng động tay động chân nữa!” Tống Ý Mặc đẩy tay Thạch Khang ra.
Thạch Khang cười nói, “Anh tới đây đúng là có chuyện cần cậu giúp đỡ.”
Thì ra Thạch tướng quân đang dự định sẽ cho Thạch Khang đính hôn, mà đối tượng lại có những hai người. Một trong số đó là cháu gái của Đan lão phu nhân là Tô Lũ. Vì Tô Lũ và Trần Song Ngọc là bạn thân, mà Trần Song Ngọc và Tống Ý Mặc lại là thanh mai trúc mã nên Thạch Khang muốn nhờ Tống Ý Mặc giúp hắn hỏi thăm một chút về tình tính của Tô Lũ, tốt nhất là hai bên gặp riêng nhau một lần và tán gẫu vài ba câu chuyện…
Không lâu sau khi vương triều Đại Cảnh lập quốc, cuộc sống của người dân cũng cởi mở hơn nhiều. Việc nam nữ chưa kết hôn gặp mặt nói chuyện phiếm trong các yến hội cũng không tính là vượt rào.
Tống Ý Mặc vừa nghe tới chuyện này liền nhỏ giọng nói, “Mai là tiệc mừng thọ của Đan lão phu nhân, anh cũng tới đó đi. Đến lúc đó có khi lại có cơ hội nói chuyện với Tô Lũ cũng nên.”
Thạch Khang vừa nghe nói thế liền vui mừng quá đỗi mà chụp lấy bả vai Tống Ý Mặc, “Ta biết tiểu tử cậu nhất định sẽ giúp ta mà!”
Tống Ý Mặc cúi người né bàn tay của Thạch Khang và cười nói, “Tôi không có anh em ruột thịt nên coi anh như anh trai vậy, tôi không giúp anh thì giúp ai?”
“Ô, cậu nói thế làm ta cảm động quá!” Thạch Khang nở nụ cười ha hả.
Ở một nơi khác, Cảnh Thế Đan đang nói chuyện với phụ tá của hắn là Quý Bố trong thư phòng.
Quý Bố này là một tài năng xuất chúng, sở dĩ gã đi theo Cảnh Thế Đan là vì cho rằng Cảnh Thế Đan thích hợp làm Hoàng đế hơn so với Thái tử Cảnh Thế Sơ, vả lại, gã cũng cam lòng đánh cược vận khí của chính mình một phen.
Vì Hoàng hậu và Khương quý phi có bất hòa nên trong lòng Cảnh Thế Đan hiểu rõ một khi Thái tử đăng vị, cuộc sống của mình và Khương quý phi sẽ không thể dễ chịu được. So với việc sau này bị người ta quản chế, sao mình không chủ động giành lấy? Nhưng địa vị của Thái tử hiện giờ rất vững chắc, mọi việc cũng chỉ có thể từ từ tính toán mà thôi.
Quý Bố nghe nói Hoàng hậu cầu tình giúp cho Tống Ý Mặc liền nhân tiện nói, “Xem ra Hoàng hậu cố ý mượn sức của Hầu phủ Trấn Vũ rồi. Đúng lúc Hầu phủ Trấn Vũ có ba vị tiểu thư, Thái tử có thể cưới một trong số ba tiểu thư đó, làm chính phi hoặc làm trắc phi đều được, họ sẽ không cần tốn sức cũng khiến Hầu phủ Trấn Vũ đứng về phe Thái tử rồi.”
Cảnh Thế Đan nói, “Hầu phủ Trấn Vũ từ sau khi Tống Khản qua đời đã mất đi thực quyền, nhưng đại ca của La phu nhân là La Minh Nhiên lại là cục trưởng của đội binh mã trấn giữ thành, một tay nắm giữ sự an nguy của thành. Vả lại, bạn tốt của Tống Khản khi còn sống là Trần thị trung lại đang tạm giữ chức ở bộ binh, hai người này đều nắm giữ những vị trí trọng yếu. Mượn sức Hầu phủ Trấn Vũ thì có trăm ngàn mối lợi chứ không có hại.”
Quý Bố cũng mơ hồ biết Khương quý phi ghét cay ghét đắng nhà họ Tống nên sẽ không cho Cảnh Thế Đan tiếp cận bọn họ. Nhưng chẳng may người nhà họ Tống đứng về phe Thái tử thì với Cảnh Thế Đan mà nói về lâu về dài đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Cảnh Thế Đan nghĩ tới dáng vẻ của Tống Ý Châu. Hắn cũng không hy vọng Tống Ý Châu và Thái tử có bất cứ quan hệ gì. Cảnh Thế Đan suy tư một lát rồi nói, “Không thể để người nhà họ Tống và Thái tử tiếp cận nhau được!”
Quý Bố nói, “Huệ vương điện hạ chẳng phải có ân cứu mạng với Tống Ý Mặc hay sao? Chỉ cần mượn sức Tống Ý Mặc, nghĩ cách khiến cậu ta làm việc cho Huệ vương điện hạ thì bên Thái tử cũng sẽ từ bỏ Tống gia thôi. Ngoài ra, Huệ vương điện hạ có lẽ nên dựa vào công chúa Trường Tín bằng cách cưới con gái thứ hai của công chúa Trường Tín là Hàm Thu. Như vậy công chúa Trường Tín nhất định sẽ ủng hộ Huệ vương điện hạ, mà phần thắng của Huệ vương điện hạ lại tăng thêm một chút.”
Đối với đề nghị cưới Hàm Thu của Quý Bố, Cảnh Thế Đan từ chối cho ý kiến, nhưng nhắc tới Tống Ý Mặc, hắn lại cười nói, “Tiểu hài tử đó thú vị lắm! Cậu ta có quan hệ khá tốt với Thạch Khang, ta chỉ cần nhắn nhủ đôi điều với Thạch Khang là sẽ có cách khiến cậu ta phải làm việc cho ta ngay!”