“Ngài muốn thế nào?” Tống Ý Mặc vừa xấu hổ vừa tức giận hỏi. Bỗng cảm thấy chuyện đã vỡ lở thì không cần phải giữ nữa, nàng nghiến răng nói, “Cùng lắm là chết mà thôi.”
“Cậu nghĩ kỹ đi! Tội khi quân không phải một mình cậu có thể gánh vác được đâu, nói không chừng cả nhà cậu cũng sẽ bị chôn cùng đó.” Cảnh Thế Đan cười nhạt. Hắn vừa nhìn Tống Ý Mặc vừa chu môi lên tỏ vẻ đã biết lời vừa rồi của mình sẽ hiệu quả.
Tống Ý Mặc đang nhắm mắt chợt mở mắt ra. Nàng vụt tiến lên hôn lên môi Cảnh Thế Đan rồi không đợi hắn kịp phản ứng, Tống Ý Mặc đã lùi lại và phi như bay về phía lều trại của mình.
Lúc này đã là đêm khuya thanh vắng, bên ngoài chỉ có lính tuần tra đang đi kiểm tra xung quanh.
Vào trong lều trại của mình rồi, Tống Ý Mặc liền mò tới giường. Trong bóng tối, nàng cởi áo ngoài và tháo vải bó rồi sờ sờ lên ngực, ngón tay bỗng dừng lại ở một chỗ. Chỗ này hơi hơi đau nhức. Không khỏi thầm mắng một tiếng, nàng khoác áo ngoài vào rồi đi châm đèn. Dưới ánh nến, Tống Ý Mặc cẩn thận xem xét một lúc liền phát hiện thấy trước ngực mình có mấy vết đỏ hồng lớn nhỏ đủ cả. Bỗng nghĩ đến cảnh trong mơ, Tống Ý Mặc không khỏi đen mặt cúi đầu kêu lên một tiếng.
Trong cơn say, nàng mơ thấy Cảnh Thế Đan cởi y phục của mình ra và ngậm lấy ngực nàng rồi vừa cắn vừa mút. Khi đó, toàn thân liền trở nên tê dại, nàng còn thở gấp vài cái và nảy sinh ham muốn. Cảnh Thế Đan không khống chế được mới để lại mấy dấu vết trên ngực nàng…
Trời ạ! Tống Ý Mặc khóc không ra nước mắt. Nghĩ tới cảnh bị Cảnh Thế Đan nhìn thấy hết, lại bị hắn khinh bạc, nàng vừa thẹn vừa giận. Lại nghĩ tới việc thân phận của mình đã bị hắn biết, trong lòng nàng càng trở nên nặng nề. Nếu Cảnh Thế Đan vạch trần thân phận của mình thì không chỉ anh rể Thái tử mà ngay cả anh rể Cảnh Thế Viêm cũng sẽ bị liên lụy. Khi đó, Cảnh Thế Đan chẳng phải sẽ có thể thượng vị sao?
Tống Ý Mặc mất ngủ cả một đêm. Sáng sớm hôm sau, nàng vội vàng tới gặp Cảnh Thế Đan và hỏi thẳng vào vấn đề, “Huệ vương điện hạ, ngài muốn thế nào cứ nói thẳng ra đi! Chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng cho cả nhà chúng tôi, những việc khác tôi đều có thể phối hợp với ngài.”
Cảnh Thế Đan thấy hốc mắt Tống Ý Mặc thâm quầng thì không muốn trêu đùa nàng nữa. Hắn thở dài, “A Mặc, nếu bản vương nói bản vương thích nàng và muốn cưới nàng làm vương phi, đồng thời cũng muốn bảo toàn tính mạng cho cả nhà nàng thì nàng có tin không?”
Tống Ý Mặc có chút ngỡ ngàng. Mình có tin hay không? Nàng cân nhắc ngôn từ rồi hỏi, “Thế ngôi vị hoàng đế thì sao?”
Hắn cưới mình thì sẽ thành con rể của phủ Trấn Vũ Hầu, sẽ cùng bị trói buộc với phủ Trấn Vũ Hầu. Nếu hắn tiếp tục tranh vị với Thái tử thì rõ ràng việc làm này không khôn ngoan chút nào. Hơn nữa, mình đã mắc tội khi quân, trước khi cưới mình hắn sẽ phải bảo vệ mình, nếu làm vậy thì chắc chắn hắn sẽ bị liên lụy, thậm chí bị thất thế. Đến lúc đó, hắn định dựa vào cái gì để tranh giành ngôi vị hoàng đế đây?
Cảnh Thế Đan cười nói, “A Mặc, hiện giờ Hoàng thượng còn khỏe mạnh, Thái tử cũng chưa bị phế. Vậy mà những người khác cứ muốn tranh qua tranh lại để được thượng vị thì có phải rất ngốc hay không?”
Tống Ý Mặc cảm thấy hơi kỳ lạ. Lúc trước chẳng phải Cảnh Thế Đan luôn trưng ra dáng vẻ muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế và luôn đấu đá với Thái tử hay sao?
Cảnh Thế Đan bình tĩnh nhìn Tống Ý Mặc. Hắn nói tiếp, “Là phụ hoàng muốn bản vương làm vậy nên bản vương mới làm. Thậm chí để bản vương đoạt công bắt cướp của Thái tử cũng là do phụ hoàng một tay thúc đẩy đó.”
Tống Ý Mặc có chút khó hiểu. Nàng hỏi, “Hoàng thượng chẳng phải đang chán ghét Thái tử sao?”
Cảnh Thế Đan lắc đầu, “Phụ hoàng mặc dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn luyện võ không ngừng, cơ thể lại được bảo dưỡng thích đáng nên rất khỏe mạnh. Ông ấy có ngồi trên ngôi vị hoàng đế thêm hai mươi năm nữa cũng chẳng có gì lạ. Còn Thái tử thì đang còn trẻ, lại có một chút thành tích, nói tóm lại…”
Tống Ý Mặc nghe mà phát lạnh trong lòng. Nàng hỏi tiếp, “Nếu thực vậy thì tới khi Thái tử đăng vị, các ngài vốn luôn đối đầu với ngài ấy chẳng phải sẽ có kết cục không tốt sao?”
Cảnh Thế Đan không nói gì. Cách một hồi hắn mới lên tiếng, “Kỳ thật phủ Trấn Vũ Hầu các nàng cũng đang ở trong tình thế hết sức nguy hiểm, đắc thế quá mức. Sau khi thân phận nữ giả nam của nàng bị vạch trần, Hoàng thượng thấy Hầu phủ không có con trai và nếu chịu mở lòng khoan dung độ lượng thì mặc dù có giáng tội nhưng ít nhất cũng bảo toàn được tính mạng. Còn nếu nàng thực sự là con trai thì sau này cả nhà sẽ khó mà giữ được.”
Tống Ý Mặc cúi đầu có chút bất lực.
Cảnh Thế Đan xoa xoa đầu nàng rồi nói tiếp, “Nếu nàng tin bản vương thì giao chuyện này cho bản vương xử lý. Bản vương sẽ bảo vệ tính mạng cho cả nhà nàng.”
Mình có thể tin hắn được không? Tống Ý Mặc ngẩng đầu lên nhìn. Nàng vẫn không dám xác định ý nghĩ của chính mình.
Cảnh Thế Đan lại nói, “Ta mà muốn hại nàng thì chỉ cần nói ra thân phận của nàng là được, cần gì phải nhiều lời với nàng thế này?” Nói xong, hắn lại kề tai nàng thì thầm, “Cả đôi bạch thỏ của nàng, bản vương cũng sẽ bảo vệ cho nàng. Nàng phải tin tưởng bản vương!”
Cảnh Thế Đan nói, “Đừng như vậy, bản vương thật sự thích nàng mà!” Những lời này được thốt ra cực kỳ chân thành.
Tống Ý Mặc do dự. Rốt cuộc có nên tin hắn hay không? Sau một lúc lâu, Tống Ý Mặc lại mỉm cười tự giễu. Chuyện đã tới nước này, mình còn được lựa chọn sao? Có không tin hắn thì giờ cũng phải tin.
Cảnh Thế Đan thấy Tống Ý Mặc chậm rãi gật đầu thì vui vẻ ra mặt, “Bản vương đã cứu nàng một lần, nàng có muốn không lấy thân báo đáp cũng không được. Ân tình quá lớn, chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi.”
“Xì!” Tống Ý Mặc phì một cái trước mặt Cảnh Thế Đan, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Cảm thấy khó có thể tiêu hóa được chuyện vừa xảy ra, nàng thấp giọng nói, “Tôi về doanh trại đây.”
Mấy ngày kế tiếp, Cảnh Thế Đan cũng vô cùng bận rộn.
Chớp mắt đã qua một tháng, Thạch tiểu tướng quân nhận được tin nước Liêu đang có nội loạn, các hoàng tử tranh giành vương vị nên đại quân của kẻ địch đã gấp rút bị triệu hồi. Hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười to, “Nói vậy thì biên giới chẳng phải sẽ được thái bình một thời gian sao?”
Cảnh Nam Thiên đương nhiên cũng nhận được tin tình báo. Biết nước Liêu xảy ra nội chiến, ông ta cũng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời truyền chỉ triệu đám người Thạch tiểu tướng quân và Cảnh Thế Đan quay về kinh.
Chuyện Cảnh Thế Đan và Tống Ý Mặc giết chết vương tôn của nước Liêu cũng đã sớm được trình báo lên trên. Sau khi xem xong, Cảnh Nam Thiên lại có phần im ắng. Phủ Trấn Vũ Hầu lúc này đang như mặt trời ban trưa, Tống Ý Mặc lại vừa lập được quân công, tình hình xem ra hơi khó áp chế rồi.
Đúng lúc ấy lại có mật thám tới báo cho Cảnh Nam Thiên một việc, “Hoàng thượng, mật thám đặt trong quân doanh vừa dò ra được một tin, nói là Tống Ý Mặc không phải con trai.”
Cảnh Nam Thiên kinh ngạc hỏi, “Sao lại thế?”
Mật thám nói, “Thuộc hạ nghe nói Tống Ý Mặc khi ở quân doanh đã có những hành động không giống nam tử, lại không có hầu kết, làm Huệ vương điện hạ sinh lòng ngờ vực. Huệ vương điện hạ đã mượn cơ hội chuốc say Tống Ý Mặc và kiểm tra thân thể của ngài ấy mới phát hiện ra ngài ấy là con gái.”
Cảnh Nam Thiên ồ một tiếng rồi hỏi tiếp, “Sau đó thế nào?”
Mật thám trả lời, “Sau khi bị vạch trần thân phận, Tống Ý Mặc tự nghĩ sẽ liên lụy tới Hầu phủ nên muốn tìm tới cái chết. Huệ vương điện hạ đã ngăn được ngài ấy và đưa ngài ấy về kinh chịu tội.”
Cùng lúc đó lại có một phong mật thư được gửi cho La phu nhân. La phu nhân vừa mở ra đã thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Bà lẩm bẩm, “Thân phận của A Mặc bị Huệ vương điện hạ biết rồi!”
Tống Ý Châu cũng chạy tới Hầu phủ. Xem thư xong, nàng ấy cũng sợ ngây người. Tống Ý Châu lập tức chất vấn La phu nhân, “Mẹ, sao mẹ phải để A Mặc cải trang thành con trai và giấu diếm cả chúng con? Bây giờ chuyện bị vạch trần rồi, là tội chết đó!”
La phu nhân đỏ hồng hai mắt mà nói, “Tại năm đó mẹ nhất thời hồ đồ, chỉ lo bảo vệ Hầu phủ mà không nghĩ tới chuyện sau này. Giờ thì…”
Tống Ý Châu lại xem thư lần nữa rồi nói, “Trong thư nói Huệ vương điện hạ nguyện ý cưới A Mặc làm vương phi. Chuyện này là thế nào vậy?”