Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 9



Khi mặt trời lên cao thì Thạch Khang dẫn thị vệ và ngự y tới.

Tống Ý Mặc đứng một bên nhìn ngự y bắt mạch cho Cảnh Thế Đan và kiểm tra cái chân bị thương cho hắn, nhìn vẻ thoải mái lộ ra trên mặt ông ta thì biết Cảnh Thế Đan không gặp trở ngại gì. Nàng cũng thở ra một hơi. Thừa dịp bên trong đang ồn ào nàng liền ra ngoài và tìm chỗ không người đi tiểu. Nhịn một đêm rồi từ sáng đến giờ đâu phải việc dễ dàng gì?

Sau khi giải quyết xong, Tống Ý Mặc quay về tiểu viện thì Cảnh Thế Đan đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ ở ngoài sân, mọi người đang chuẩn bị cáng để kiệu hắn rời khỏi thôn.

Cảnh Thế Đan gọi người thợ săn lại và sai người thưởng cho anh ta, cũng thưởng cho cả chủ nhà của tiểu viện này.

Chủ nhà của tiểu viện là một người đàn ông trung niên trung thực. Nhận được phần thưởng, ông ta đương nhiên tạ ơn nhưng cũng không lui ra mà chỉ xoa xoa tay lẩm bẩm, “Đám đất hoang mới vỡ đang cần phân…” Câu nói kế tiếp lại mơ hồ không thể nghe rõ.

Bọn thị vệ quay sang nhìn nhau, không biết người đàn ông trung niên này có ý muốn nói gì?

Cảnh Thế Đan không nhìn đám thị vệ mà chỉ nhìn Tống Ý Mặc.

Tống Ý Mặc thầm liếc mắt tỏ ý xem thường rồi tiến lên hỏi người đàn ông kia, “Bác muốn xin phân bón phải không?”

Người đàn ông trung niên đỏ hết cả mặt lên nhưng vẫn kiên trì nói, “Tôi biết các ngài là nhà quyền quý nên cũng không cần gì tới phân bón…”

Tống Ý Mặc dùng ánh mắt cổ vũ nói tiếp, “Bác cứ nói tiếp đi ạ!”

Người đàn ông trung niên thấy Tống Ý Mặc còn cao chưa tới vai ông ta nhưng nói chuyện lại mềm mỏng nên rất nhanh trầm tĩnh lại. Ông ta lưu loát nói tiếp, “Chính là muốn mời các quý nhân trước khi đi thì tiểu vào bồn cầu nhà tôi một cái. Nhiều người thế này, mỗi người một lần là cũng đã được một thùng phân bón rồi.”

Mọi người vừa nghe nói xong liền đưa mắt nhìn nhau rồi đột nhiên cùng bật cười ha hả.

Cảnh Thế Đan cũng cười. Hắn vẫy vẫy tay bảo Tống Ý Mặc dìu hắn vào nhà, tỏ vẻ hắn phải đi tiểu ngay.

Tống Ý Mặc chọc chọc vào người Thạch Khang và nói nhỏ, “Huệ vương điện hạ bảo anh dìu ngài ấy kìa!”

“Ta thấy rõ ràng ngài ấy bảo cậu đi mà!” Thạch Khang không cho là vậy, hắn quay mặt sang bên kia. Cơ hội nịnh bợ Huệ vương điện hạ này hắn tuyệt đối không muốn tranh cướp với Tống Ý Mặc đâu.

Tống Ý Mặc hận không thể đạp cho Thạch Khang một cước. Nàng lại nhỏ giọng cầu cứu, “Thạch ca, tối hôm qua tôi vất vả một đêm nên giờ hai chân đã nhũn ra rồi, thật sự không thể đỡ Huệ vương điện hạ được, anh giúp tôi chút đi!”

Thạch Khang còn chưa trả lời thì Cảnh Thế Đan đã nhìn qua và lạnh lùng hừ một tiếng.

Lần này Tống Ý Mặc không dám trì hoãn nữa, nàng vội vàng đi tới đỡ Cảnh Thế Đan dậy, trong lòng thầm oán: Nhiều người có thể sai bảo như vậy mà không sai, lại muốn ngược đãi tiểu hài tử như ta, đạo trời ở đâu không biết?

Sau khi đỡ Cảnh Thế Đan vào nhà và dìu hắn tới bên cạnh bồn cầu, Tống Ý Mặc không thèm để ý xem hắn đứng đã vững chưa mà nhanh như chớp chạy vọt ra bên ngoài rồi tỏ vẻ cáo mượn oai hùm liếc mắt nhìn đám thị vệ một cái. Nàng chỉ tay vào hai người, “Các ngươi vào trong hầu hạ Điện hạ đi!”

Hai thị vệ không nghi ngờ gì liền vội vàng đi vào luôn.

Lúc này Tống Ý Mặc mới thở hắt ra.

Cảnh Thế Đan đi ra thì đến lượt đám thị vệ đi vào.

Mọi việc mau chóng xong xuôi. Mọi người khiêng Cảnh Thế Đan rời khỏi thôn, Tống Ý Mặc và Thạch Khang đi theo hai bên tán gẫu với hắn.

Thạch Khang nói, “Người dân trong thôn này chất phác thật, xin gì không xin lại đi xin phân.”

Cảnh Thế Đan ngửa mặt lên trời cười to, “Đúng đấy, ha ha! Lần đầu tiên bản vương mới biết toàn thân bản vương cái gì cũng quý giá, chỉ cần tùy tiện tè một bãi cũng có thể làm phì nhiêu một mảng hoa mầu rồi.”

Ra khỏi thôn thì có xe ngựa tới đón, mọi người đỡ Cảnh Thế Đan lên xe ngựa xong xuôi mới giục ngựa đi theo.

Lại nói tới Hầu phủ Trấn Vũ, tuy Thạch Khang đã sai người tới báo một tiếng về chuyện Tống Ý Mặc theo Huệ vương ra ngoài tróc nã trùm thổ phỉ và ban đêm ngủ nhờ ở một thôn trang nhỏ tới ngày thứ hai mới trở về được nhưng đám người La phu nhân vẫn ruột gan lộn tùng phèo và một đêm không thể nào ngủ được.

Trời vừa sáng, La phu nhân liền phái ngay quản gia tới phủ họ Thạch để đi cùng Thạch Khang tới đón Tống Ý Mặc về, nhưng khi quản gia tới phủ họ Thạch thì Thạch Khang lại đã đi rồi, ông ta đi đến đó thành ra toi công.

Sau khi nghe quản gia bẩm báo, trong lòng La phu nhân lập tức thấy rối lên. Bà sợ Tống Ý Mặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại sợ thân thế của nàng bị bại lộ, rồi sợ nàng và Cảnh Thế Đan có xung đột, hận thù giữa hai bên sẽ lại càng gia tăng.

Mãi tới gần giờ ngọ quản gia mới nửa mừng nửa lo chạy tới bẩm báo, “Phu nhân, tiểu Hầu gia đã về rồi ạ!”

“Người đâu rồi?” La phu nhân lập tức đứng dậy theo quản gia ra cửa lớn đón Tống Ý Mặc.

Ở bên ngoài cửa lớn, Tống Ý Mặc mới xuống ngựa liền thấy đoàn người của La phu nhân vọt ra vừa quát vừa gọi.

“Mẹ à, con không sao!” Tống Ý Mặc biết La phu nhân chắc chắn đã lo lắng suốt một đêm nên lập tức bước lên phía trước đỡ bà.

Sau một đêm chịu đựng, La phu nhân vừa trông thấy Tống Ý Mặc thì lửa giận lại dâng trào. Bà tức giận tát Tống Ý Mặc một cái rồi quát to, “Con có biết không hả? Toàn bộ người trong phủ này đều dựa cả vào con đó. Con không tin không tức chạy ra ngoài suốt một đêm, con bảo chúng ta phải làm sao đây?”

Quản gia thấy tình hình không ổn liền bước lên trước khuyên bảo, “Phu nhân bớt giận, tiểu Hầu gia ắt hẳn cũng bất đắc dĩ thôi!”

La phu nhân tát xong một cái cũng đã thấy hối hận rồi, bà lại trừng mắt nhìn Tống Ý Mặc, “Con không biết đường mà né đi à?”

Tống Ý Mặc vừa xoa xoa mặt vừa cười khổ, “Mẹ à, mẹ bớt nóng đã. Chuyện khác con từ từ kể lại với mẹ sau.”

Tống Ý Châu và Tống Ý Bội cũng một đêm không ngủ, khi nghe tin Tống Ý Mặc đã về, cả hai liền chạy ra đón. Mắt thấy nàng bị La phu nhân tát cho một cái, hai người đều không nhịn được cảm thấy đau lòng nhưng cũng không dám oán giận La phu nhân mà chỉ thì thầm, “Đều tại cái tên Huệ vương kia, anh ta muốn bắt cướp thì đi mà bắt cướp, lôi em trai người ta đi làm gì?”

Sau khi vào phòng khách nhỏ, La phu nhân sai người bôi thuốc cho Tống Ý Mặc xong mới hỏi, “Tóm lại đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Ý Mặc cũng không giấu giếm mà tỉ mỉ kể hết mọi chuyện.

La phu nhân nghe xong lập tức giật mình kinh hãi, gương mặt thoạt đỏ thoạt trắng một hồi, miệng lại âm thầm chửi bới Cảnh Thế Đan.

Tống Ý Châu và Tống Ý Bội vì không biết em trai nhà mình kỳ thực cũng là thân phận nữ nhi giống các nàng nên cảm xúc không giống với La phu nhân. Hai người thầm nghĩ: Nếu không phải Khương quý phi một lòng muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết thì chúng ta đã không cứ nhất định phải gây khó dễ cho Huệ vương, dù sao hắn cũng không có ý xấu.

Tống Ý Thiền nghe tin Tống Ý Mặc một đêm ở bên ngoài và giờ vừa mới về thì cũng biết mẹ con bọn họ có chuyện muốn nói nên không dám tới quấy rầy. Được một lúc, đoán chừng bọn họ cũng đã nói chuyện xong, lúc này nàng ta mới bưng canh an thần tới cầu kiến.

La phu nhân nghe nói Tống Ý Thiền tới thì trong đáy mắt bỗng lóe lên sự chán ghét nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại vẻ bình thường ngay. Bà sai người hầu cho Tống Ý Thiền vào, “Bảo nó vào đi!”

Sau khi chào hỏi La phu nhân và Tống Ý Mặc, Tống Ý Thiền mới mở hộp thức ăn và bưng canh an thần lên, “Tối qua phu nhân và em trai đã ngủ không ngon giấc rồi, giờ phu nhân và em nên uống một chén canh an thần rồi ngủ một giấc là tinh thần sẽ khôi phục lại đấy ạ.”

“Mấy khi con lại có lòng như thế, để xuống đi!” La phu nhân khen Tống Ý Thiền một câu và bảo nàng ta để chén canh đấy rồi không thèm nói gì nữa.

Tống Ý Thiền cũng thức thời. Nàng ta lại hỏi han Tống Ý Mặc vài câu rồi cáo từ luôn.

Ôn thị đang chờ trong phòng. Khi thấy Tống Ý Thiền trở về, bà ta liền hỏi, “Con gặp tiểu Hầu gia không? Cậu ta sao rồi?”

Tống Ý Thiền trả lời, “Con gặp rồi. Sắc mặt em ấy mặc dù tái nhợt, chắc là vì một đêm không ngon giấc, nhưng cũng không có gì khác thường.”

Ôn thị lại giáo huấn, “Con có thể ngoài miệng gọi cậu ta là em trai nhưng trong lòng thì không được nghĩ như vậy. Con phải nhớ kỹ nó không phải là em trai ruột thịt của con mà là tiểu Hầu gia của Hầu phủ này đó.”

Tống Ý Thiền thưa vâng rồi thấp giọng nói, “Từ khi vào phủ này cậu ấy không nói chuyện nhiều với con lắm nhưng dù sao con vẫn có cảm giác cậu ấy không có ác ý với chúng ta. Phu nhân thì trái lại, miệng nói thân thiết nhưng …”

Ôn thị lập tức chặn ngang lời nói của Tống Ý Thiền rồi thấp giọng nói, “Phu nhân cho chúng ta vào phủ tất đã có tính toán của bà ấy. Bà ấy mặt ngoài tỏ vẻ thân thiện đã là ân điển rất lớn rồi, trong lòng con không nên oán giận để tránh không cẩn thận lại lộ ra ngoài…”

Tống Ý Thiền dụi đầu vào lòng Ôn thị, “Mẹ à, ở Hầu phủ này mặc dù ăn mặc không lo nhưng lại phải để ý lời ăn tiếng nói với tất cả mọi người từ trên xuống dưới, như vậy thì mệt mỏi lắm!”

Ôn thị thở dài một tiếng, “Chờ con tìm được rể quý rồi chúng ta sẽ không phải để ý tới ánh mắt của người ta nữa, đến lúc đó mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.” Bà ta nói xong lại dặn dò Tống Ý Thiền, “Có người ngoài ở đây con nhớ gọi mẹ là dì nhé, không thể gọi là mẹ được đâu, biết chưa?”

Tống Ý Thiền gật gật đầu rồi lại thấp giọng nhắc lại về chuyện của Tống Ý Mặc với Ôn thị, “Khương quý phi chẳng phải rất hận người nhà họ Tống sao? Sao bà ấy lại chịu để Huệ vương và Tống Ý Mặc ở cùng một chỗ vậy?”

Ôn thị nói, “Bởi vậy mới nói, Huệ vương cũng là người có chủ kiến, ngài ấy sẽ không vì Khương quý phi hận ai mà không lui tới với người đó, cũng không vì Khương quý phi thích ai mà phải đi làm thân với người ta đâu.”

Tống Ý Thiền kinh ngạc hỏi, “Nói vậy nếu Huệ vương thực sự muốn kết hôn với Đại tiểu thư thì Khương quý phi chắc gì đã ngăn được ạ?”

Ôn thị lại nhớ tới thân phận tiểu thiếp của mình, trong tim bỗng nhói một cái. Tuy vậy bà ta vẫn trả lời Tống Ý Thiền, “Khương quý phi dù cao sang tới đâu chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thiếp của Hoàng gia. Hôn sự của Huệ vương bà ta chưa chắc đã làm chủ được. Người có thể làm chủ chỉ có Hoàng thượng và Hoàng hậu thôi. Nếu Huệ vương thật sự muốn cưới Đại tiểu thư thì chỉ cần bẩm một tiếng với Hoàng thượng và Hoàng hậu là được. Đương nhiên Huệ vương cũng sẽ quan tâm tới cảm xúc của mẹ đẻ mình nên sẽ không liều lĩnh làm vậy đâu. Vì vậy nên chưa chắc ngài ấy đã liều lĩnh cưới Đại tiểu thư.”

Ôn thị nói tới đây lại kéo Tống Ý Thiền vào lòng, “Phu nhân nhất định sẽ không đồng ý gả Đại tiểu thư cho Huệ vương kia, làm vậy khác gì đưa dê vào miệng cọp. Cũng vì chuyện này nên phu nhân chắc chắn sẽ tăng cường hành động, có lẽ bà ấy sẽ đưa con đi tham dự yến hội. Cho nên mấy ngày này con nên chăm chỉ học các phép tắc, không được lơi lỏng chút nào đâu đấy!”

Giữa lúc mọi người trong Hầu phủ ai ai cũng có tâm sự thì tại phủ Huệ vương, Cảnh Thế Đan đang ngủ bỗng bất giác tỉnh lại. Lập tức bị dọa cho nhảy dựng lên, hắn vừa bò dậy vừa hô, “Mẫu phi!” Hô xong Cảnh Thế Đan lại giận dữ nói, “Mẫu phi tới đây mà sao không có ai gọi con dậy thế này?”

Khương quý phi đang ngồi trên chiếc ghế tựa ngay trước giường, trên mặt không phân biệt được là vui hay giận. Bà ta chỉ thản nhiên nói, “Ta sai bọn họ không được làm ầm lên để con ngủ cho đủ giấc.”

Cảnh Thế Đan biết rõ tính tình của Khương quý phi, bên trong càng giận thì ngoài mặt bà ta càng có vẻ khó đoán. Hắn vội vã bước xuống giường rồi ngồi ở phía đối diện với Khương quý phi, “Mẫu phi, lần này con rất dễ dàng tóm trùm thổ phỉ bắt về. Mẫu phi xem đấy, con mặc dù bị rắn cắn một nhát nhưng rốt cuộc vẫn không có vấn đề…”

Cơn giận của Khương quý phi đã khó có thể kiềm chế được nữa. Bà ta quăng cốc trà đang đặt trên bàn xuống rồi lạnh lùng nói, “Không vấn đề gì? Bị rắn độc cắn còn không có vấn đề gì sao? Vì một đứa nhãi con của Hầu phủ mà con lại xả thân bảo vệ nó hả? Con là hoàng tử, chỉ có người khác xả thân vì con, từ bao giờ con phải xả thân vì người khác? Con bị quỷ ám sao? Vả lại, lúc bảo con đi bắt trùm thổ phỉ, Hoàng thượng chỉ hạ chỉ cho Thạch tướng quân đi cùng thôi mà, sao lại có chuyện người Hầu phủ cũng đi theo thế này? Định đoạt công lao sao? Nó xứng đáng hả?”

Cảnh Thế Đan thấy Khương quý phi càng nói càng giận như sắp sửa giáng tội Tống gia liền hô một câu, “Mẫu phi, Tống Ý Mặc cậu ta…”

“Câm mồm!” Khương quý phi quát, “Tống gia rõ ràng là bè đảng của Thái tử, con không biết sao? Chờ có ngày Tống gia đó hại chết con con mới biết rõ lợi hại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.