Mưu Sát Lãng Mạn

Chương 14: Kịch bản





Thẩm Thu Minh vừa dọn tới căn hộ đơn thân kia thì Thôi Tiệp đã đem kịch bản đưa tới, cũng hạ lệnh cậu từ nay không làm ở “Sắc Độ” nữa.

Đây là lời hứa mà hai người đã hẹn trước, Thẩm Thu Minh sau khi đưa đơn từ chức cho quản lý , còn đặc biệt bấm điện thoại cho Lý Ngang, dù sao công việc này cũng từ Lý Ngang mà đến, lúc đi , vô luận như thế nào cũng phải tất yếu thông tri y một tiếng.

Khi điện thoại vừa chuyển được, đầu kia có chút tạp âm, Lý Ngang đang cùng người khác nói chuyện “Đánh chết tôi cũng không đi, anh đem tôi trói lại đi, chỉ cần tôi muốn trở về, ai cũng ngăn không được!”

Thanh âm lớn làm cho Thẩm Thu Minh nhíu mày, lúc lâu điện thoại mới được nhấc lên, nghe được Lý Ngang thở hổn hển nói “ Alô ”.

“Cãi nhau với ai thế ?”

“Manh Manh?” thái độ Lý Ngang đến đây chuyển ngoắt 360 độ.

“Cậu đừng gọi tớ như thế được không ?”

“Mẹ cậu không gọi như thế sao ?”

“Mẹ của mình gọi là Minh trong Minh Ước, cái tên của cậu là kiểu gì thế hả !”

Lý Ngang cười ha ha “Ai nói ? Cậu là Manh trong Manh Chủ , thật dễ nghe nha , đại minh tinh ~”

“Cậu đừng gọi mình thế nữa, tớ chịu không được.” Thẩm Thu Minh nhức đầu, Lý Ngang khẳng định cũng thấy áp-phích rồi .

“Thật không nghĩ tới, dáng người cậu thực quyến rũ quá.”

“Quyến cái đầu cậu !” Thẩm Thu Minh nhịn không được mà nói tục “Tớ nói cho cậu một tiếng , tớ thôi làm ở Sắc Độ .”

“Thôi là đúng , một ngày nào đó cái chỗ quỷ đó cũng sập tiệm !”

“Làm sao vậy? Sắc Độ chọc giận cậu à ?”

“Đúng ! Ông chủ nó chọc giận tớ .”

“Hử?”

“Hắn bức tớ xuất ngoại đào tạo chuyên sâu.” Lý Ngang dừng chút, Thẩm Thu Minh nghe được tiếng ồn ào đầu bên kia điện thoại dần dần đi xa, đợi trong chốc lát mới nghe được Lý Ngang nói tiếp “Chẳng phải chỉ là người giám hộ của tớ thôi sao , dựa vào cái gì hắn kêu tớ làm gì thì nhất định tớ phải làm đó !”

Thẩm Thu Minh khuyên:“Ba của cậu cũng là muốn tốt cho cậu.”

“Ai nói là cha tớ ?”

“Chẳng lẽ là mẹ cậu ? Tớ nhớ ông chủ của Sắc Độ là đàn ông mà .”

“Ai quy định người giám hộ phải là cha mẹ chứ ?”

“Ách……”

“Quan hệ nhà tớ loạn thất bát tao lắm , một đôi lời nói không rõ, dù sao tớ chết cũng sẽ không thỏa hiệp, chẳng phải chỉ hơn tớ tám tuổi thôi sao ? Có gì đặc biệt hơn người , trường thanh nhạc thì làm sao ? Manh Manh nhà tớ đã thành đại minh tinh rồi mà .”

Thất nhiễu bát nhiễu, câu chuyện lại vây quanh trên đầu Thẩm Thu Minh, Thẩm Thu Minh tranh thủ thời gian nói:“Đừng nói mình nữa, chính cậu thu xếp bản thân đi nhé. Tớ còn phải đọc thuộc kịch bản ni, dập máy trước nhé.”

“Ừ, cố gắng lên, nao kia có nổi tiếng thì kí tên cho tớ nhé, tớ treo lên trên mạng đi bán.”

Thẩm Thu Minh dở khóc dở cười để điện thoại di động xuống, thấy kịch bàn lập tức đầu phình to, một quyển đầy chữ nha ,xem cả đêm, nhịn đến rạng sáng bốn năm giờ cuối cùng đem kịch bản xem xong rồi, còn chưa nhớ nổi [ Hà xử ẩn bán hạ ] nói về cái gì, liền ôm kịch bản ngủ say.

Chờ cậu tỉnh dậy, đã là buổi chiều ngày hôm sau, kịch bản còn một mực vê trong tay, Thẩm Thu Minh bị tê tay, từ từ nhắm hai mắt , vừa nhu huyệt Thái Dương vừa nhớ lại.

Kỳ thật câu chuyện này cũng thực đơn giản , bốn chữ có thể tổng kết xong — báo thù rửa hận.

Hai mươi năm trước, Tần gia trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy bị người diệt môn, chỉ có một thứ tử năm tuổi bởi vì được giáo chủ ma giáo Mạc Vấn Quân cứu mà thoát khỏi tử kiếp , từ nay về sau đổi tên là Tần Ẩn chính là nhân vật Thời Mặc sắm vai. Thẩm Thu Minh sắm vai nhân vật gọi Lục Bán Hạ , là sư đệ Tần Ẩn. Lúc ấy võ lâm chia làm ba phần thiên hạ, trong đó thực lực mạnh nhất chính là Mộ Dung gia ở phương Bắc, thứ hai là Lục gia phương Nam, thứ ba là Miêu gia ở Tây Vực. Lục Bán Hạ là trưởng tử của thân đệ đệ của gia chủ Lục gia – Lục Tu Vũ , bởi vì tầng quan hệ này nên quan hệ thầy trò giữa Mạc Vấn Quân và Lục Bán Hạ vẫn được dấu kín , ngoại nhân cũng không biết Lục Bán Hạ biết võ, bởi vì cha hắn Lục Tu Văn theo thương nghiệp , cùng võ lâm nhân sĩ ít có vãng lai, ai cũng không nghĩ rằng sau khi tiền ma giáo giáo chủ chết đi , tân giáo chủ kế nhiệm Dực Cửu Hội sẽ là Lục Bán Hạ. Đương nhiên, cái này cần phải có thuật dịch dung, Thủy Cúc là người cung cấp vật phẩm cần thiết cho Lục Bán Hạ dịch dung. Thủy Cúc, chính là Tạ Tiêu Quân sắm vai , nàng là thiếp thân nha hoàn của Lục Bán Hạ, cũng là người đứng đầu tứ đại hộ pháp của ma giáo.

Chuyện xưa vì báo thù là chuyện chính, tầng tầng lớp lớp chi tiết tiết lộ hung thủ, cuối cùng Tần Ẩn đại thù được báo, ôm mỹ nhân về, mà Lục Bán Hạ lại bởi vì cứu người mà chết.

Thẩm Thu Minh không khỏi buồn cười, mặc dù mình cuối cùng sẽ chết, phần diễn cũng không phải quá nhiều, nhưng lại là nhân vật được yêu mến, lại nói tiếp , so với diễn viên chính Tần Ẩn do Thời Mặc đóng càng khiến người ta yêu mến hơn , ít nhất chính cậu sẽ không quá yêu thích Tần Ẩn. Nhưng hết thảy đều bất hảo , nhân vật là một phương diện, diễn viên lại là phương diện khác, có đôi khi kịch bản dở , người cũng xấu xa, nhưng bởi vì kĩ thuật diễn xuất của diễn viên mà lại khiến người ta yêu mến tới phát cuồng.

Thẩm Thu Minh cho rằng, Thời Mặc có loại năng lực này. Nghĩ nghĩ, liền bắt đầu chờ mong Thời Mặc diễn.

Thẩm Thu Minh bế môn ba ngày để học kịch bản, ngày thứ tư cả đoàn làm phim hướng trường quay đi đến.

Thụ Điếm rất có tiếng trong làng điện ảnh, rất nhiều phim cổ trang đều chọn nơi này, phần nhiều là vì nó cổ kính, cho nên ngoại trừ xe lửa cùng xe hơi, cũng không có máy bay tốc hành.

Đại minh tinh đương nhiên là ở trong xe bảo mẫu, thư thư phục phục chạy ở phía trước, Thẩm Thu Minh chỉ có thể cùng tiểu minh tinh bình thường đi xe buýt mà thôi.

Thời điểm đến khách sạn, cả thân thể ngồi cả ngày trời đã phát ra tín hiệu kháng nghị, Thẩm Thu Minh nằm ở trên giường động cũng không nghĩ động, Thôi Tiệp đem hành lý hai người lấy ra, quần áo treo hết xong, đồ dùng hằng ngày cũng để kỹ, chờ hắn làm xong việc bề bộn thì Thẩm Thu Minh đã sớm ngủ say rồi, Thôi Tiệp hoạt động cánh tay một chút, cùng nằm xuống ở giường bên cạnh.

Đến giờ ăn, hai người bị tiếng đập cửa đánh thức, Thẩm Thu Minh ngáp dài đi mở cửa, Thôi Tiệp còn chưa quá thanh tỉnh, ngồi ở trên giường, mơ màng .

Bành Đông Lai ló đầu vào trong phòng nhìn thoáng qua, vừa vặn thấy Thôi Tiệp không có tinh thần rũ đầu xuống, thu hồi mục quang , nói với Thẩm Thu Minh:“Lúc ăn cơm cũng không thấy hai người xuống, gọi điện thoại lại đều tắt máy, tôi tới nhìn xem.”

“Đại khái không có nghe thấy điện a.” Thẩm Thu Minh lại đánh một cái ngáp, dụi dụi mắt hướng trong phòng đi tới “Anh vào đây chờ chút đi, tôi đi tắm.”

Không nghĩ tới Bành Đông Lai lại cự tuyệt, nói cho cậu biết số ghế lô dưới lầu, liền như vậy ly khai, Thẩm Thu Minh cũng chẳng biết làm sao, đá đá giường Thôi Tiệp để hắn nhanh tỉnh dậy một chút, chính mình chạy vào phòng tắm tắm qua loa .

Chờ Thẩm Thu Minh cùng Thôi Tiệp xuống dưới, những người trong đoàn làm phim đã ăn gần như xong, chỉ có vài người ngày mai không có đất diễn đang cầm chén uống rượu nói chuyện phiếm, Thẩm Thu Minh cùng Thôi Tiệp chọn lấy một góc hẻo lánh vừa ăn vừa nói chuyện.

Thôi Tiệp hỏi:“Chuẩn bị thế nào?”

“Lời kịch cũng thuộc rồi, diễn xuất thì không biết.” Thẩm Thu Minh chưa bao giờ diễn kịch, cậu cũng không phải người được đào tạo chính quy, tuy những ngày này được trải qua một ít huấn luyện, nhưng cậu cũng chỉ hiểu vài thứ bề nổi, mà mấy thứ bề nổi đó , cậu chưa chắc đã vận dụng được thuận buồng xuôi gió.

“Không biết thì hỏi người khác nhé, nhìn người ta diễn như thế nào thì học theo , ngày mai buổi chiều là cậu diễn lần đầu tiên đấy , tôi nhớ là cùng với Tạ Tiêu Quân a?” Thẩm Thu Minh “Ừ” một tiếng. Thôi Tiệp nuốt xuống thứ trong miệng, tiếp tục nói “Cô ấy rất tốt, để cơm nước xong xuôi thì cậu cùng cô ấy diễn thử, để ngày mai bớt đi nhiều sai lầm hơn.”

Thẩm Thu Minh yên lặng ghi nhớ, sau khi ăn xong Thôi Tiệp nói muốn đi ra bên ngoài tản bộ, cậu cũng đi đến tìm Tạ Tiêu Quân .

Thẩm Thu Minh đi tới bàn tiếp tân hỏi số phòng Tạ Tiêu Quân, tại lầu tám, so với nơi cậu ở thì cao hơn 1 tầng, cậu đè xuống chuông cửa đợi thật lâu cũng không có người mở cửa, đoán chừng là không ở, liền xoay người muốn đi, vừa vặn va vào Thời Mặc.

Cái mũi gõ vào trên mặt đối phương, hai người đều đau xót.

Thẩm Thu Minh bụm mũi , nói:“Anh không có việc gì thì dựa vào tôi gần thế làm gì?”

Thời Mặc xoa mặt nói:“Tôi còn muốn hỏi sao cậu đột nhiên xoay người nè !”

Hai người bởi vì đau nhức nên lông mi đều níu lấy, nói xong một câu kia thì đều hầm hầm nhìn đối phương, thời gian một giây một giây trôi qua, ai cũng bất động, như cũ hầm hầm, về sau không biết là ai mở đầu trước, hai người lại cùng lúc nở nụ cười.

Thời Mặc xoa xoa tóc Thẩm Thu Minh “Sao mà giống bọn trẻ con trong nhà mẫu giáo thế chứ.”

Thẩm Thu Minh cười đáp :“Anh tự nói mình nhá.”

“Tìm đánh đấy à.” Thời Mặc gõ đầu cậu “Tìm Tạ Tiêu Quân có việc?”

“Tìm cô ấy diễn thử.”

“Rất chịu khó đấy nha.” Thời Mặc chớp chớp lông mi “Đi, đến phòng tôi đi, tôi diễn cùng cậu. Tạ Tiêu Quân bị Tiếu Dực quấn quít lấy, phỏng chừng không chờ nó ngủ thì người chưa được thả đâu .”

Dù sao ngày sau cũng có nhiều đợt cùng diễn với Thời Mặc, Thẩm Thu Minh nghĩ Thời Mặc này có lối diễn tinh xảo, không suy nghĩ liền cùng đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.