Mưu Sát Lãng Mạn

Chương 18: Phản công





Ba chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Thời Mặc cười đến vui vẻ hơn bất luận chuyện vui gì.

Thẩm Thu Minh đưa tay lau mồ hôi trên trán anh :“Chạy xuống à ?”

“Ừ, thang máy quá chậm .” Thời Mặc ngoan giống như là cậu bé trong nhà trẻ, vẫn không nhúc nhích thẳng tắp đứng thẳng, nhìn Thẩm Thu Minh mà mi nhãn cong cong, nhu tình nói không nên lời.

Bất quá một tầng lầu, sao có thể chạy ra nhiều mồ hôi như vậy, Thẩm Thu Minh cúi đầu cười trộm.

Anh không biết những mồ hôi kia ở đâu chảy tới , Thời Mặc Thời nhị thiếu gia sẽ cùng người thổ lộ? Nói ra Thời Mặc tự mình cũng không tin, về phần khẩn trương đến đầu đầy mồ hôi, loại chuyện này, đánh chết Thời Mặc, anh cũng sẽ không nói.

Thẩm Thu Minh càng cười càng làm càn, Thời Mặc quẫn bách không được, đem người đặt tại trên khung cửa liền muốn hôn xuống .

Thôi Tiệp trở về vừa vặn gặp được một màn này “Thời Mặc! Anh còn ngại chuyện xấu không đủ nhiều đấy à ?”

Thời Mặc nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhãn thần thỏa mái , chẳng hề để ý , quay lại mút môi Thẩm Thu Minh theo ý của mình .

“Thẩm Thu Minh! Tôi đã nói qua với cậu những gì !”

Thẩm Thu Minh cũng nghiêng đầu nhìn hắn “Chẳng lẽ chúng ta không thể đi vào rồi nói sau sao ?”

Thôi Tiệp vỗ trán một cái, hơi kém bị hai người này tức ngất .

Vào nhà sau, cửa vừa đóng, Thôi Tiệp liền bắt đầu phát công, tài ăn nói thúc nhân mạng cũng không phải là người bình thường có thể học được .

“Nhị thiếu, tôi kính nhờ anh chú ý một chút! Anh ở làng giải trí cũng không phải ngày một ngày hai , bị chụp cùng ăn cơm với Tạ Tiêu Quân và Tiếu Dực, bản thân có chuyện xấu quấn thân thì đừng nên đến dụ dỗ minh chủ , ngoan ngoãn ngồi trong phòng không được sao ?”

Thời Mặc buông tay “Cái tạp chí kia dám đăng bài về tôi, không đơn giản, có dũng khí.” Bội phục mà hướng đề tài tới [ Tám chết ngươi ].

Thôi Tiệp đảo trắng mắt với anh , chuyển công Thẩm Thu Minh “Tôi dặn dò qua cậu cái gì? Hử ? Hôn cũng hôn rồi đấy , cậu tài lắm nha . Chuyện khi nào, đã bao lâu? Cậu là người mới, nhưng tốt xấu cũng coi như nhân vật của công chúng a? Hiện tại bên ngoài một đống săn ảnh muốn chụp ảnh nhị thiếu, cậu cùng hắn lộn xộn cái gì thế ? Cho dù có lộn xộn , cậu chí ít cũng nên giấu diếm đi a ? Giữa ban ngày , cửa phòng khách sạn , tìm người chụp ảnh hộ sao?”

Nói thật, Thời Mặc chưa bao giờ quan tâm mấy tin tức vớ vẩn , Thẩm Thu Minh nếu không phải vì tìm cha, căn bản không tiến vào giới giải trí, nếu thật bởi vì là đồng tính luyến ái mà bị người khiển trách hoặc là phải giấu diếm , cậu cũng không cần , cùng lắm thì trở lại quán bar hát lại.

Thôi Tiệp tức giận đi qua đi lại, Thời Mặc cùng Thẩm Thu Minh liếc nhau, không đi kích thích người đang đại hỏa , nhưng mà Thôi Tiệp càng không ngừng đi qua đi lại , hắn không thấy có cái gì, nhưng người xem đã sớm hoa mắt.

Thời Mặc nói:“Không cần lo lắng, tôi cùng Bành Đông Lai đã nói qua , hắn sẽ tìm người đè xuống .”

“Đừng nói với tôi về hắn !” thanh âm Thôi Tiệp đột nhiên cao vài độ, sau đó thở phì phì đẩy cửa đi ra ngoài.

Thẩm Thu Minh hỏi:“Hắn không có sao chứ?”

“Không biết Bành Đông Lai chọc tới hắn như thế nào nữa.” Thời Mặc không có hảo ý mà nở nụ cười “So với lo lắng cho hắn, không bằng lo lắng chính em.”

Thẩm Thu Minh thoải mái ngồi ở trên giường “Có cái gì cần lo lắng sao ? Chẳng lẽ chỗ đó của anh có vấn đề, không thể để cho em sảng khoái sao ?”

Thời Mặc véo véo mặt của cậu :“Em một chút cũng không để ý sao ? Mới quảng cáo một lần , đóng một bộ phim truyền hình, con đường sự nghiệp của em sau này còn rất dài, còn……”

“Không quan tâm.” Thẩm Thu Minh cắt đứt lời Thời Mặc nói, tự mình cởi quần áo.

Thời Mặc như có điều suy nghĩ “Lần trước hỏi em muốn cái gì, em không nói, cảm thấy em đang dấu diếm một chuyện rất trọng yếu, nhưng em lại thật chẳng để ý chuyện gì, thật muốn đem đầu óc em cạy mở, nhìn xem bên trong ẩn giấu cái gì.”

“Thế có làm hay không?” Thẩm Thu Minh cởi sạch quần áo, ngồi ở trên đùi Thời Mặc bắt đầu cởi quần áo đối phương “Nói nhảm nhiều như vậy, muốn biết cái gì thì đem em làm đến choáng váng đi , đến lúc đó chẳng lẽ không hỏi ra được điều gì à?”

“Đây chính là tự em nói nhé .”

“Đúng , em tự nói .”

“Buổi chiều quay phim thì làm sao bây giờ?”

“Mặc kệ.”

Thẩm Thu Minh chủ động nằm lỳ ở trên giường, dưới lưng kê cái gối đầu, Thời Mặc đóng chặt cửa, vừa cắm đi vào một ngón tay, Thẩm Thu Minh liền đau nhức kêu một tiếng, Thời Mặc cẩn thận lại chú ý , chỉ là lần thứ hai lại làm đau cậu.

Thẩm Thu Minh nhíu mày nhẫn nại, cậu cảm nhận được Thời Mặc cẩn thận, nhưng loại đau này, thật sự khó có thể chịu được, đại khái số lần làm ít quá, tuy rằng đằng sau sẽ có cảm giác mãnh liệt thu chặt , nhưng cái đau lúc ban đầu, thật là muốn bỏ qua cũng không được.

Thời Mặc rút ngón tay ra, vỗ vỗ mông Thẩm Thu Minh ,sau đó ghé vào bên cạnh Thẩm Thu Minh “Em tới đi.”

Biểu tình trên mặt Thẩm Thu Minh đình trệ, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi :“Em thượng anh ?”

“Nói nhảm! Em là người mới, Văn Tiếu Thành yêu cầu rất nghiêm, còn có phóng viên đến phỏng vấn, không muốn mất mặt thì em thượng anh , dù sao hôm nay không có phần diễn của anh .” Thời Mặc nói nhẹ nhàng linh hoạt, Thẩm Thu Minh như cũ ngồi yên , trong nội tâm rất khẩn trương, có thể nhìn thấy Thời Mặc, nghe được anh thổ lộ đã vượt qua phạm vi dự liệu của cậu rất nhiều, hiện tại Thời Mặc lại để cho cậu thượng anh , Thẩm Thu Minh quả thực cảm thấy cậu là đang nằm mơ, mặc dù nói là nam nhân thì luôn có dục vọng với người mà mình yêu mến , muốn thượng người đó. Nhưng đó là Thời Mặc, là Thời Mặc cao cao tại thượng ở trong mắt Thẩm Thu Minh a, Thời Mặc chỉ có thể xuất hiện ở trong thế giới ý ***, hôm nay lại nằm sát cậu , cho cậu thượng anh !

“Không biết thượng người ? Chỉ biết bị thượng?” Thời Mặc nghiêng mặt cười nhạo “Em thật đúng là thiếu bị thao .”

“Đang suy nghĩ nên dừng tư thế nào, Thời nhị thiếu gia, xem ra anh rất nóng vội nha , rốt cuộc là ai thiếu bị thao?”

Thời Mặc lật người, tách ra hai chân, khẽ mỉm cười nói:“Hoan nghênh quang lâm.”

“Em không phải nên nói câu ‘ Vừng ơi mở cửa’ sao ?” Kinh nghiệm thực chiến của Thẩm Thu Minh tại phương diện tình sự đã ít lại càng ít , chỉ vẹn vẹn có hai lần thì đều là Thời Mặc chủ đạo, để cậu chủ động thượng Thời Mặc, kết quả có thể nghĩ.

Thời Mặc đau đến không nổi mà kêu rên, lại sinh sinh nhịn xuống, mệnh lệnh Thẩm Thu Minh nhanh lên một chút.

Tiếng rên rỉ nhẫn nại rất nhỏ, tại trong mắt Thẩm Thu Minh chính là châm ngòi hấp dẫn, trong lòng của cậu khẽ động, một đường mạnh mẽ đâm tới, cuối cùng dưới sự điều khiển của dục vọng , một cái ra sức đỉnh đi vào, Thời Mặc cắn răng hung ác nói:“Thẩm Thu Minh, em nhớ cho kĩ, trong này chỉ có một mình em dám đi vào!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.