Mưu Sát Lãng Mạn

Chương 23: Bí mật ảnh chụp





Thẩm Thu Minh bị gió lạnh từ cửa sổ lùa vào thổi tỉnh, cậu giương mắt phát hiện Thời Mặc tựa ở bên giường đọc sách, nghiêng thân, chống đầu hỏi:“ Anh giường như rất thích mở cửa sổ nha.”

Thời Mặc cầm sách nói:“Lạnh?”

“Ừ, đóng đi.”

Thời Mặc buông thư, cự tuyệt “Mở ra đi, hít thở không khí.”

Trong chăn , tay Thẩm Thu Minh nhàm chán nhéo cái bụng Thời Mặc “Có nguyên nhân gì sao?”

“Biết rõ quá nhiều không tốt.”

“Đáp án của vấn đề này em không thể biết rõ à?”

Thời Mặc nghĩ nghĩ “Không phải không thể, là anh không muốn nói.”

“Không nói thì thôi.” Thẩm Thu Minh bỏ mặc, xoay người đưa lưng về phía Thời Mặc, ra vẻ không sao cả , nói “Em cũng không muốn biết.”

“Tức giận đấy à?”

“Không đáng!”

Thời Mặc đặt sách lên đùi, cúi thân xuống đem Thẩm Thu Minh ôm vào ở hai tay, cúi đầu xuống dùng cái mũi cọ xát người nào đó đang giận hờn.

“Heo a, không có chuyện gì mà lại dùng mũi ủi người.” Thẩm Thu Minh cười , đẩy anh ra “Nếu anh thật không muốn nói thì đừng nói , nói ra sợ anh cũng không mấy cao hứng.”

“Anh nói ra , vì cái gì anh sẽ mất hứng.”

“Ai không có chuyện cũ thương tâm a.”

Thời Mặc nhéo nhéo cái mũi Thẩm Thu Minh, cũng chui trở lại trong chăn “Lúc anh còn trong bụng mẹ thì ba anh đã mất , em biết ông mất thế nào không?”

Thẩm Thu Minh lắc đầu, trực giác nói cho cậu biết, cái chết của cha Thời Mặc cùng thói quen không đóng cửa sổ của anh có quan hệ mật thiết.

“Ba của anh là do oi bức mà chết .”

“Hả?”

“Thật bất ngờ?” Thời Mặc lười biếng mà giơ lên một cánh tay khoát lên trên lưng Thẩm Thu Minh, những chuyện này anh đã từng rất quan tâm, hiện tại nhớ tới, lại cũng không khó mở miệng cho lắm “Ông cùng người khác ở trong ô tô làm tình rồi ngủ thiếp đi, kết quả bởi vì không mở cửa sổ, mà bị nóng chết , đợi cho phát hiện thì đã sớm đoạn khí.”

“Làm sao anh biết ?”

“Mẹ của anh kể .”

“Cái này…… Bác gái nói cho anh biết chuyện này, không khỏi quá tàn nhẫn đi.”

“Bà không nói thì anh sẽ giận, tựa như em muốn tìm được ba ba vậy, anh hy vọng anh có thể tinh tường biết rõ ba của anh là chết như thế nào.” Thời Mặc nhắm mắt lại “Sau khi biết sự thật , anh không thể làm tình cùng người khác trong không gian kín , bất quá, anh cũng không hối hận.”

Thẩm Thu Minh ngáp một cái, cũng nhắm mắt lại “Em cũng vậy , không hối hận, bởi vì em gặp được anh rồi.”

“Ừ ừ , em lời rồi nhé.”

“Còn phải nói !” Thẩm Thu Minh đắc ý.

“Nhanh ngủ đi, ngày mai công ty sẽ mở họp báo chiêu đãi kí giả cho em, tỉnh ngủ rồi thì phải nghĩ xem ngày mai nên nói cái gì.”

Trước khi họp báo, Tụ Tinh trước đó đã cùng phóng viên thương lượng tốt vấn đề nào không thể hỏi, kỳ thật lúc hỏi thì không hề dài, chủ yếu là Thẩm Thu Minh giải thích.

Bởi vì chân tướng sự tình cũng không phải như trên tạp chí đã nói, Thẩm Thu Minh giải thích cũng đơn giản hơn nhiều, đem sự thật ngay lúc ấy nói ra, cuối cùng hy vọng mọi người chú ý nhiều hơn tới bộ phim đầu tay của mình là [ Hà xử ẩn bán hạ ].

Về phần mọi người tin hay không tin, Thẩm Thu Minh không nói nhiều, chuyện công ty có thể làm cũng chỉ có thể đem tin tức xấu đè xuống thấp nhất.

Sau khi giải quyết mấy chuyện tạp nham ,[ Hà xử ẩn bán hạ ] chính thức phát sóng, thứ nhất là bởi vì đội hình diễn viên cường đại, thứ hai là đạo diễn cùng biên tập song song xuất tủ , nam số 2 lại bị truyền ra chuyện xấu 3P , tuy nói sau đó đã chứng minh rằng không có chuyện gì , nhưng hoặc nhiều hoặc ít mang tới hiệu quả tuyên truyền cho bộ phim. Cho nên, ngay đêm phát sóng đầu tiên đã thu được tỷ lệ xem đầu bảng.

Trên internet, người chú ý Thẩm Thu Minh càng ngày càng nhiều, thậm chí hợp thành Fan đoàn, các nhóm Fan xưng mình là giáo chúng, hữu ái xưng hô Thẩm Thu Minh là manh chủ.

Thôi Tiệp nhìn tỷ suất xem đài sau mỗi tập phim thì cười đến không ngậm miệng được, lúc Thời Mặc tìm Thôi Tiệp bàn chuyện ra đĩa nhạc cho Thẩm Thủ Minh, Thôi Tiệp lập tức đáp ứng.

Thời điểm Thời Mặc mới vừa gia nhập giới giải trí xác thực chỉ là dùng thân phận cá nhân, nhưng theo mấy năm phát triển, Thời Mục dần dần đem sự tình công ty giao do Thời Mặc quản lý. Thời Mặc trong giới này lăn lộn mười năm , xác thực cảm thấy mỏi mệt . Muốn lui về phía sau màn, bắt tay vào làm chuyện công ty, anh vốn liền định sau sinh nhật 30 tuổi sẽ lập tức thi hành , cũng bởi vì một ít việc vặt mà trì hoãn đến bây giờ.

Tại lúc quay [ Hà xử ẩn bán hạ ], Thời Mặc đã đề cập qua cùng Thôi Tiệp và Bành Đông Lai, nếu như không có chuyện ra ngoài ý muốn, bộ phim này sẽ là tác phẩm cuối cùng của anh.

Trước mắt , quay phim chấm dứt, tỉ lệ thu xem bạo hồng, ông chủ tương lai lại hạ cố đến nói với người đại diện một tiếng, muốn vì nghệ nhân dưới cờ của hắn ra album, Thôi Tiệp đương nhiên đồng ý.

Sau khi nghỉ trưa, Thôi Tiệp liền tiến hành phân tích điều kiện cá nhân của Thẩm Thu Minh, để xác định con đường ra album của cậu, sau đó lại đi tìm người chế tác âm nhạc.

Loại chuyện ra album này, nói thì dễ dàng, làm thì mới thấy khó, mà hắn muốn làm hoàn hảo , muốn cho nó nổi tiếng, thì phải là khó càng thêm khó.

Đối thủ của Thôi Tiệp chỉ có một Bành Đông Lai, nhưng Thời Mặc chưa bao giờ ra album, điều này làm cho Thôi Tiệp ngay cả đối tượng âm thầm đánh giá đều không có. Bất quá hắn ngược lại lại nghĩ, chuyện mà Bành Đông Lai chưa làm qua, nếu mình làm tốt, đó không phải là thắng rồi sao?

Một khi nghĩ thông suốt, Thôi Tiệp như cái máy đầy điện, năng lượng mười phần, bất tri bất giác liền bận đến trời tối, mà ngay cả tan tầm cũng không chú ý đến.

Bành Đông Lai đi tới văn phòng Thôi Tiệp, thấy bên trong đèn sáng rực rỡ, hắn gõ cửa, Thôi Tiệp nói “Vào đi.” Bành Đông Lai đẩy cửa vào.

“Còn chưa đi?”

“Ngươi cũng không đi chưa tới?”

Bành Đông Lai ngửi được mùi thuốc súng mạnh mẽ, bất quá Thôi Tiệp nói chuyện cùng hắn xưa nay vẫn như thế, hắn cũng thành thói quen “Bề bộn cái gì đấy?”

“Nhị thiếu muốn cho minh chủ ra album, tôi đang nghiên cứu.”

“Album? Nhị thiếu không có nói với tôi nha?” Bành Đông Lai rót hai chén nước ấm, đưa qua cho Thôi Tiệp.

Thôi Tiệp cuống họng đã sớm khô, bất quá hắn từ trước đến nay là kẻ làm việc hăng lên liền quên uống nước, cũng sẽ không lưu ý, nếu không phải Bành Đông Lai đưa nước tới , chính hắn đều quên bản thân khát nước “Nói cho anh làm gì vậy? Anh cũng không phải người đại diện của minh chủ.”

“Hiện tại ra album quá không sáng suốt .”

“Không cần anh nhiều chuyện, nghệ nhân của tôi do tôi phụ trách.” Thôi Tiệp lườm Bành Đông Lai, ánh mắt hung ba ba “Thừa dịp minh chủ hiện tại danh khí chính vượng, tranh thủ thời gian ra album.”

Bành Đông Lai nghe ra điểm không đúng, hắn nghi ngờ nói:“Thẩm đạo diễn chưa gọi điện thoại cho anh à ?”

“Thẩm đạo diễn? Thẩm Ba? Trước kia là diễn viên, về sau chuyển thành đạo diễn, liên tục năm năm đạt được giải thưởng đạo diễn hạng nhất, Thẩm Ba?”

“Ừ, chính là hắn.”

Thôi Tiệp hỏi:“Hắn tìm tôi làm gì?”

“Hắn mới nhận một bộ phim mới , muốn tìm Thẩm Thu Minh diễn.”

“Thật sự?” Tâm tình vui sướng của Thôi Tiệp duy trì liên tục không bao lâu, liền lập tức đông lạnh “Lần này là anh hướng hắn đề cử minh chủ ? A, khó trách người ta không gọi điện thoại cho tôi, căn bản không quan hệ với tôi, anh là người đại diện nổi danh, nói thôi là được rồi, mà ngay cả Thẩm Ba cũng sẽ nghe ý kiến của anh.”

“Không cần phải đoán mò, Thẩm đạo diễn có quan hệ tốt với cha tôi, mấy ngày hôm trước đến nhà tôi dùng cơm, vừa hay nhìn thấy Thẩm Thu Minh, nói cậu nhóc này có tiềm lực, muốn tìm hắn quay một bộ phim.” Bành Đông Lai hướng ghế ngồi của Thôi Tiệp đi đến, Thôi Tiệp lùi bước lui về phía sau, hắn nhíu nhíu mi hỏi “Trốn cái gì? Tôi cũng chỉ đem số của anh cho hắn, nói anh là người đại diện của Thẩm Thu Minh mà thôi.”

Thôi Tiệp lắc đầu cười khổ, Bành Đông Lai từ cái bàn bên trái đi tới, hắn liền đứng dậy chạy qua bên phải.

“Đã từng phát điên theo đuổi, hiện tại liều mạng cũng cản không nổi. Bành Đông Lai, chênh lệch giữa anh và tôi, cho dù đến chết, cũng vô pháp thu nhỏ lại.”

Thôi Tiệp thật sự cười đến quá thê lương, Bành Đông Lai liền giống như bị người bóp chặt cổ, một hơi nghẹn tại trong cổ họng, khổ không thể tả “Anh suy nghĩ nhiều.”

“Tôi không có!” Thôi Tiệp kêu to, ôm lấy cặp văn kiện trên bàn , hướng trên người Bành Đông Lai ném qua “Anh đừng tới! Lăn! Tôi không muốn thấy anh.”

“Anh rốt cuộc để ý cái gì? Vướng mắc cái gì?” Bành Đông Lai đẩy ra cặp văn kiện bay tới, dù cho có đánh vào trên người của hắn, hắn cũng không quan tâm “Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khi còn bé anh không phải như thế này ! Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì khiến anh cải biến?”

“Đúng a, tôi cũng không biết vậy.” Thôi Tiệp che mặt “Tôi tại sao phải sợ hãi, tại sao phải khủng hoảng. Cứ cãi nhau ầm ĩ mãi như vậy cũng không phải tốt hơn sao? Tại sao phải đi quan tâm anh lợi hại hơn tôi thế nào, so với tôi thông minh ra sao, tại sao phải để ý bản thân không bằng anh , không xứng với anh.”

“Tại sao phải lớn lên? Tại sao phải hiểu chuyện? Vì cái gì chứng kiến anh cao cao tại thượng , muốn cùng anh đứng ngang bằng cũng không có cơ hội ?”

Bành Đông Lai bị Thôi Tiệp nói một đống lớn thành ra hồ đồ, trong đầu lại xuất hiện một vật, vật kia tựa hồ chính là đáp án cho vấn đề liên tiếp của Thôi Tiệp “Những điều này đều không đáng được quan tâm!”

“Bành Đông Lai! Anh không quan tâm nhưng tôi lại quan tâm nhất !”

Nước mắt xuyên qua khe hở, tí tách rơi xuống, nhỏ trên mặt đất, Bành Đông Lai đi đến trước mặt Thôi Tiệp, muốn đem tay hắn kéo ra, Thôi Tiệp lắc lắc thân thể không nguyện ý, hắn sợ, hắn sợ thả tay xuống, nhìn mặt Bành Đông Lai, hắn sợ thả tay xuống, sẽ chống lại hai mắt Bành Đông Lai. Đến lúc đó, hắn lại không thể hung ác quyết tâm, rời đi y.

Bành Đông Lai là người nhã nhặn, hắn rất ít cùng người động thủ, nhưng Thôi Tiệp một mặt bướng bỉnh cũng làm cho hắn phát hỏa. Hắn bắt lấy cổ tay Thôi Tiệp, mãnh lực kéo ra bên ngoài, Thôi Tiệp cố chấp lùi tới bên trong, lôi kéo lôi kéo, trọng tâm Thôi Tiệp không ổn ngã ngược về phía sau, hung hăng nện ở trên tường.

Trên tường ảnh chụp bắt đầu rơi xuống, giống như trời mưa.

Người nào cũng biết Thôi Tiệp có nhiều tấm ảnh chụp trên tường, nhưng không có một người nào biết rõ dưới nhiều tấm ảnh đó là một tấm ảnh lớn hơn.

Bành Đông Lai ngẩn người mà đứng, cái người trong ảnh chụp bị cất dấu kia, hắn mỗi sáng sớm soi gương đều có thể nhìn thấy, ngay cả như vậy, ảnh chụp trước mắt vẫn còn có chút lạ lẫm, rất rõ ràng là bị chụp lén , hắn thậm chí không biết tấm ảnh này được chụp vào lúc nào, lờ mờ có thể từ trên đồng phục trên người mà đoán đó là khi mình còn đi học.

“Cái này……”

Thôi Tiệp chán chường gục đầu xuống “Buồn cười không ? Tấm ảnh này tôi cất giấu tám năm, tôi suốt thích anh suốt tám năm! Mà anh, không bao giờ đem tôi để vào mắt……”

“Ai nói !” Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường , lời này quả thật không giả, Bành Đông Lai cùng Thôi Tiệp tựa như hai tiểu cẩu không ngừng đuổi theo cái đuôi để tìm kiếm hạnh phúc, rõ ràng hạnh phúc ngay tại trước mắt, lại mệt đến chết khiếp, chạy quanh co mang theo khát vọng bắt lấy. Bành Đông Lai đè lại bả vai Thôi Tiệp “Tám năm, anh mới tám năm, thì cái người ngay lần đầu tiên gặp mặt đã thích anh, mà không dám mở miệng nói thì tôi rốt cuộc có bao nhiêu ngu ngốc?”

Thôi Tiệp miệng mở ra, nghĩ nghĩ lại ngậm lại.

Đối với Thôi Tiệp trầm mặc, Bành Đông Lai không còn lời nào để nói, đem cái trán đặt lên bả vai Thôi Tiệp , hấp thu nhiệt độ của hắn.

Thôi Tiệp nói:“ Xác thực rất ngu ngốc.”

Bành Đông Lai cười đáp:“Cũng vậy.”

Cơ hồ là đồng thời, song phương giơ lên tay của mình, đem đối phương ôm lấy, bọn họ ….Đều là ngu ngốc, lãng phí nhiều thời gian như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.