Mưu Sát Lãng Mạn

Chương 24: Cự tuyệt





Thời điểm Thẩm Thu Minh bị Thôi Tiệp đưa tới văn phòng Thẩm Ba, còn không biết đã xảy ra chuyện gì .Thôi Tiệp nói muốn dẫn cậu đi gặp một người, Thẩm Thu Minh hỏi hắn là ai. Thôi Tiệp thần bí mà nháy mắt, chỉ nói hai chữ.

“Quý nhân.”

Quý nhân đang ngồi trong phòng làm việc, Thẩm Thu Minh cùng Thôi Tiệp được trợ lý dẫn đi vào.

Thẩm Ba mỉm cười bắt tay bọn họ, sau đó để trợ lý thay bọn họ châm trà “Đứng đúng mãi ở đấy, ngồi nha.”

Thẩm Ba ngồi ở trên ghế sa lon tiếp khách, Thẩm Thu Minh đợi cho sau khi Thôi Tiệp ngồi xuống, mới ngồi xuống, bởi vì góc độ sa lon , cậu vừa vặn cùng Thẩm Ba mặt đối mặt.

Thẩm Ba bây giờ mới bốn mươi tám tuổi , bảo dưỡng không tồi , nhìn không ra nét già cả trên mặt.

Thôi Tiệp cân nhắc một chút, thanh thanh cuống họng nói:“Tôi nghe Đông Lai nói, Thẩm đạo diễn có bộ phim muốn tìm Thẩm Thu Minh đến diễn?”

“Đúng vậy , tôi đã xem vài tập[ Hà xử ẩn bán hạ ], kĩ thuật diễn của cậu nhóc không tồi đâu, tuy nhiên hơi có vẻ non nớt, nhưng là người tài có thể đào tạo.” Thẩm Ba nhích lại gần, chân trái vắt chéo lên đùi bên phải, rất tùy ý “Có hứng thú tham gia phim mới của tôi hay không?”

Bình thường ,loại sự tình này đều là trong lòng đạo diễn có nhân vật lý tưởng, sau đó liên lạc người đại diện, người đại diện nói lại với nghệ nhân, như hôm nay Thẩm Ba gọi trúng danh muốn Thôi Tiệp cùng Thẩm Thu Minh đi tới, ngược lại rất ít phát sinh.

Trực tiếp hỏi thăm ý kiến Thẩm Thu Minh lại càng ít hơn , bất quá Thôi Tiệp biết rõ Thẩm Thu Minh tiến vào giới giải trí là phải nổi tiếng , muốn tìm được ba ba, thông qua [ Hà xử ẩn bán hạ ] cũng có chút hiểu rõ cùng quen thuộc với giới giải trí, lời nào nên nói lời nào không , với một cơ hội tốt thế này thì hắn đối với cậu cảm thấy an tâm nhiều hơn.

Ai biết, Thẩm Thu Minh lại ngay mặt cự tuyệt Thẩm Ba.

Thôi Tiệp đang uống trà hơi kém bị trà trong miệng mình sặc chết.

Thẩm Ba ngoài ý muốn hỏi:“Vì cái gì?”

Thẩm Thu Minh nghiêm mặt nói:“Tôi muốn ra album.”

“Công ty đã xác định cho cậu ra?”

Thôi Tiệp lập tức xen vào “Không có! Chỉ là giai đoạn dự tính thôi.”

“Xem ra, hai vị cùng công ty còn chưa đạt thành ý kiến thống nhất.” Thẩm Ba buông chân, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn công tác, mở ra ngăn kéo lấy ra đồ vật bên trong “Đây là kịch bản, tôi hy vọng sau khi xem xong thì suy nghĩ của cậu sẽ có thay đổi.”

Xuất phát từ lễ phép, Thẩm Thu Minh tiếp nhận kịch bản, cậu thật sự vô tâm diễn trò, nhưng đạo lí đối nhân xử thế vẫn phải bận tâm.

Song phương hàn huyên vài câu rồi cáo biệt, trước khi đi Thẩm Ba đột nhiên gọi lại Thẩm Thu Minh.

Thẩm Thu Minh vừa quay đầu lại, Thẩm Ba nói:“Thẩm Thu Minh.”

“Vâng?”

“Tên của cậu rất êm tai.”

“Êm tai thế nào cơ?”

“Thu Minh, trời thu minh ước.”

“Có điểm giống đồng thoại mùa thu quá.”

Thẩm Ba cười cười, đưa mắt nhìn Thẩm Thu Minh cùng Thôi Tiệp rời đi.

Sau khi ra ngoài, Thẩm Thu Minh đương nhiên bị Thôi Tiệp mắng một trận, Thẩm Thu Minh vuốt vuốt lỗ tai, để Thôi Tiệp đem mình nhét vào cửa ra vào căn hộ.

Thôi Tiệp vừa lái xe vừa liếc Thẩm Thu Minh “Quên cuộc hẹn với Thời nhị thiếu gia rồi à ?”

Thẩm Thu Minh giả vờ ngây ngốc nói:“Thật đã quên.”

“Không muốn nghe tôi lải nhải cứ việc nói thẳng.”

“Anh cũng biết mình lải nhải nhiều nha.” Thẩm Thu Minh bật đài lên , trên radio vừa khéo đang phát bài ‘ Cầu anh tha cho tôi đi’

“Lần cơ hội này rất là khó gặp đấy.”

“Trong nội tâm của tôi đều biết.”

Nói tới mức này , Thôi Tiệp cũng không biết nói thêm gì nữa, buổi tối bọn họ hẹn Thời Mặc cùng Bành Đông Lai cùng nhau ăn cơm, miễn nói nhiều khiến tất cả mọi người không thoải mái.

Radio thông báo thông tin giao thông nhàm chán, Thôi Tiệp xoay nút điều khiển, chuyển tới đài giải trí quen thuộc thì dừng lại.

Vài tin tức nhỏ không đáng kể qua đi, lúc nhắc tới Thời Mặc, Thôi Tiệp cùng Thẩm Thu Minh không hẹn mà cùng vươn tay, muốn đem thanh âm văn lớn chút.

Trong radio , MC nữ ngọt ngào nói ra tin tức Thời Mặc sắp sửa rời khỏi giới giải trí, kỳ thật chuyện này mọi người đều biết, bất quá một mực không công bố ra ngoài, xem ra, Thời Mặc lần này là quyết tâm .

Thôi Tiệp đem xe chạy đến dưới lầu Tụ Tinh, Thời Mặc vừa cùng ban lãnh đạo họp xong, Bành Đông Lai chạy xuống lầu nói hai người bọn họ chờ đây một chút , không cần lên lầu.

Sau khi ăn xong, chỉ có Bành Đông Lai không uống rượu nên đem Thời Mặc cùng Thẩm Thu Minh đưa đi biệt thự Thời Mặc, sau đó chở Thôi Tiệp trở lại nhà mình.

Kỳ thật bọn họ uống cũng không nhiều, bởi vì Bành Đông Lai kiên trì nguyên tắc uống rượu không thể lái xe, cho nên gọi rượu không nhiều lắm, cái này trực tiếp làm cho Thời Mặc không được uống cạn hứng, sau khi về đến nhà, lôi kéo Thẩm Thu Minh đứng ở trước tủ rượu chọn rượu.

“Uống rượu gì ?”

“Tùy tiện.” Thời Mặc lúc lặp đặt nhà đã cho làm một quầy bar nhỏ, Thẩm Thu Minh tựa ở bên quầy bar , nói “Em hôm nay cự tuyệt Thẩm Ba, anh thấy thế nào?”

Thời Mặc đang vươn tay tới chai rượu gần kề thì tạm dừng một giây, lai tiếp tục chọn lựa “Em cũng đã cự tuyệt, hỏi lại ý kiến của anh, đã muộn.”

“Hắn nói để cho em trở về suy nghĩ một chút.”

“Ừm? Vậy hắn rất xem trọng em rồi.” Thời Mặc cuối cùng chọn một chai rượu đỏ 82 năm, anh đóng cửa thủy tinh, lại lấy ra hail y thủy tinh có đế dài đặt lên trên quầy bar “Anh mong em sẽ nhận bộ phim này.”

“Nguyên nhân.”

“Thẩm Ba hàng năm sẽ có một bộ phim tham gia liên hoan phim, không có gì bất ngờ xảy ra, bộ này cũng sẽ tham gia.”

Chất lỏng hồng sắc của rượu hỗn hợp có hương nồng đong đưa trong chén thủy tinh, Thẩm Thu Minh giơ lên chén rượu quơ quơ, cùng Thời Mặc cụng ly, phát ra tiếng vang thanh thúy “Có phải em đã bỏ qua một cơ hội tốt phải không ?”

“Nói như vậy em thật sự không muốn nhận rồi.”

“Rượu này mùi vị không tệ.” Thẩm Thu Minh chậc chậc lưỡi nói.

“Không trả lời sao?” Thời Mặc một tay cầm chén rượu, một tay khác vòng tới chỗ lưng quần Thẩm Thu Minh , rất không an phận “Dù sao muốn tìm ba ba cũng không phải ảnh, lợi và hại do chính em cân nhắc.” Ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, dắt đai lưng Thẩm Thu Minh, kéo Thẩm Thu Minh y như kéo trâu lên phòng ngủ lầu hai.

Thẩm Thu Minh nằm ở trên giường, Thời Mặc một tay đỡ lấy sau ót cậu, dùng sức hôn cậu, triền miên một lát, đầu lưỡi lướt tới trên ngực, Thời Mặc vùi đầu tại trước ngực Thẩm Thu Minh, dùng đầu lưỡi trêu chọc tất cả cảm quan của Thẩm Thu Minh.

Thời Mặc là kẻ lão luyện ở phiên diện này, chỉ cần anh nguyện ý, đem đối phương hầu hạ đến dục tiên dục tử thì nhẹ như trở bàn tay.

Không bao lâu, Thẩm Thu Minh thoải mái rên rỉ . Khi hai ngón tay cắm vào trong cơ thể , Thẩm Thu Minh không đau như lần đầu tiên, ngược lại phản xạ có điều kiện mà nâng mông lên , chờ Thời Mặc đại giá quang lâm.

Thời Mặc ghé vào trên người cậu, ngón tay thong thả tiến lui “Nếu tìm được ba của em, em muốn làm gì?”

Thẩm Thu Minh còn đang cao hứng, lúc bị Thời Mặc hỏi vấn đề này, không có chút nào dừng lại, trong lòng nghĩ cái gì, ngoài miệng nói cái đó, cậu cũng không phải một kẻ không thành khẩn nha.

“Em sẽ tát ông ta một cái.”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

Thẩm Thu Minh nặng nề hô lên “Ừm.”

Thời Mặc cầm lấy tay Thẩm Thu Minh đặt trên mặt mình tát một cái “Anh cho em đánh đấy , kêu ba ba nghe cái đi.”

“Hỗn đản! Anh xấu.”

“Còn có cái càng xấu cơ.”

Trong cơ thể , bàn tay linh xảo tìm được nơi trí mạng rồi, dưới điều kiện Thẩm Thu Minh không chịu thua, liều mạng kích thích một ít điểm, Thẩm Thu Minh muốn Thời Mặc hung hăng mà đâm, Thời Mặc hết lần này tới lần khác phóng nhẹ, tựa như lông chim cọ nhẹ dưới lòng bàn chân, còn không bằng một đao giết tới thống khoái.

Thẩm Thu Minh sắc mặt đỏ lên, lại dần dần lan tràn đến cổ, ngực, nhàn nhạt đỏ ửng phụ trợ đầu nhũ càng thêm mỹ vị, Thời Mặc mút một ngụm, cẩn thận cắn liếm.

Thẩm Thu Minh muốn lấy cổ chân đẩy ra Thời Mặc, rồi lại không với tới được, gấp đến độ cậu sắp muốn khóc, mà bên tai ngoại trừ tiếng cười khẽ nghiễm ngẫm của Thời Mặc thì không có gì cả.

Tiếng cười khẽ kia vốn nên giận điên người , nhưng Thẩm Thu Minh lại cảm thấy rất cảm động.

“Ba…… Ba ba.” Thẩm Thu Minh nho nhỏ , thanh âm yếu ớt vang lên, cậu thật sự là không có tiền đồ.

Thời Mặc “Ô” Một tiếng, làm bộ không nghe thấy.

Thẩm Thu Minh lại gọi một tiếng “Ba ba!” Lần này so với vừa rồi lớn hơn một chút thanh , nhưng vẫn là rất nhỏ.

Thời Mặc y cũ giả bộ như chưa nghe thấy, nhưng làm Thẩm Thu Minh gấp đến độ khẽ nhắm mắt, nhắm ngay lỗ tai Thời Mặc hét to một tiếng “Ba ba”!

Thời Mặc lần này xoa lỗ tai nói:“Gọi lớn như vậy, sợ người bên ngoài không nghe được sao?”

“Còn không phải anh ép.” Thẩm Thu Minh vừa nói vừa giãy dụa như kiểu có vô số con kiến đang gặm cắn thân thể.

“Con ngoan, ba ba đến đây.”

Cái tay dằn vặt người cuối cùng cũng được Thời Mặc rút ra, đổi lại là vật thể quen thuộc thô to đẩy vào trong cơ thể.

Thẩm Thu Minh chỉ cảm thấy tất cả cảm giác hết thảy bị chỗ ma xát kia hút đi, không đầy một lát, ngay tại trong sự kích động mà run rẩy bắn ra.

Thời Mặc nằm ở bên người Thẩm Thu Minh, tiếng thở thô của hai người liên tiếp vang lên.

Lúc lấy lại tinh thần, Thẩm Thu Minh nói:“Em có một tấm hình, cho anh xem xem anh có quen biết hay không ?”

“Ảnh gì thế?”

“Ảnh cũ của mẹ em, cả nhà em chỉ có một tâm này, em hoài nghi bên trong có cha em.”

“Ảnh chụp đâu?”

Thẩm Thu Minh ghé vào bên giường, nhặt lên cái quần trên mặt đất bắt đầu lục lọi, vừa lục vừa nói “Trong điện thoại di động, lần trước em chụp lại đấy .”

“Đi làm đặc vụ à?”

“Em đây còn không phải là vì tìm được ba của em sao?” Sau khi Thẩm Thu Minh tìm được điện thoại, bỏ quần xuống, giống như đứa trẻ con mà bò từ đầu giường xuống cuối giường.

“Làm gì đó?”

“Lấy laptop, màn hình điện thoại di động nhỏ quá, thấy không rõ lắm.”

Thời Mặc thì tùy ý để Thẩm Thu Minh bò đi, anh ngược lại rất cam tâm tình nguyện ôm tay thưởng thức cặp mông của Thẩm Thu Minh.

Cái mông tròn vo trắng bóng lắc lư ở trước mắt, dịch thể vừa rồi chính anh bắn vào trong cơ thể cậu bởi vì bò sát mà từ bên trong chảy ra mép đùi, Thời Mặc nhìn mà tâm ngứa , hận không thể đem người kéo trở về làm tiếp một hồi.

Thẩm Thu Minh đại khái cũng cảm giác được bên đùi có cảm giác dinh dính, cậu quay lưng lại, lau chùi đi, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt đói khát của Thời Mặc, cũng không biết có phải do dây thần kinh xếp sai chỗ hay không, nhớ tới chuyện mới vừa rồi bị ngón tay khi dễ bắt gọi “Ba ba”, liền cố ý sắc tình vươn đầu lưỡi ngậm lấy ngón tay mình, lại từng điểm từng điểm liếm sạch dịch thể trên tay, ý đồ trả thù mà thôi.

Thời Mặc vốn đanh chịu đựng, người nọ không biết tốt xấu, ảnh chụp linh tinh gì gì đó thì ngày mai xem cũng không muộn, nói sao thì cũng do Thẩm Thu Minh câu dẫn trước , anh sao có thể làm ngơ phụ lòng cậu !

Thời Mặc vươn tay, cuối cùng, Thẩm Thu Minh trả thù thất bại, bị Thời Mặc cắm tới hửng đông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.