Buổi tối, Điền Việt Tiến đành phải về nhà sớm một lần, dẫn theo một nữ đồng nghiệp ở Sở để làm cơm tối cho Tiểu Mạch và Thu Thu.
Nữ cảnh sát này là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đã ly hôn, nhan sắc cũng trung bình, quan trọng là chưa từng sinh nở. Quan hệ giữa cô và
Điền Việt Tiến mấy năm qua rất tốt, mỗi lần anh trực đêm ở cơ quan, lại
nhận được đồ ăn do cô đưa đến. Mọi người khuyên anh đừng nên lãng phí cơ hội tốt trong đời, kẻo sau này già hối hận cũng không kịp. Nhưng cô con gái của anh vốn không hoan nghênh người nữ cảnh sát này, cứ mỗi lần cô
đến nhà Điền Việt Tiến làm cơm thì đều bị Tiểu Mạch khiêu khích hết lần
này đến lần khác, tối nay cũng không phải ngoại lệ.
Bữa tối vừa
kết thúc, người đồng nghiệp nữ cũng vội vã cáo từ. Điền Việt Tiến vừa
tiễn khách ra khỏi cửa xong, quay đầu lại liền nổi trận lôi đình với con gái. Tiểu Mạch cũng chẳng hơi đâu để ý đến anh, ngồi một mình trước
tivi theo dõi chương trình “Đại Thời đại“. Thu Thu cũng đã quen với việc bố con họ cãi nhau, cậu tế nhị lui vào phòng để đi ngủ. Điền Việt Tiến
lúc này mới bình tĩnh lại, lấy chai bia đi lên sân thượng, trong chớp
mắt đã uống cạn chai bia, rồi hút hết điếu thuốc lá thơm này đến điếu
khác.
Gió đêm nhè nhẹ thổi tới, làn khói thuốc màu xanh cuộn vào
khóe mắt, trong làn khói còn chứa cả hình ảnh. Điền Việt Tiến si mê ngắm nhìn hình ảnh ấy, như có thể nhìn thấy một khuôn mặt mờ ảo giống với
khuôn mặt người vợ đã mất của anh vậy. Không biết là do khói xông vào mắt hay là bị hình ảnh kia làm cho xúc động, khóe mắt lập tức đỏ hết cả lên, người đàn ông ấy rắn rõi dường như không biết khóc cuối cùng cũng tuôn ra hai hàng lệ rơi. Điền Việt Tiến dập tàn thuốc một cách quyết đoán, cùng với đó là
hình ảnh người vợ đã được an nghỉ ở thế giới bên kia.
Tuy nhiên,
trong lòng anh lại vang lên một âm thanh nào đó, một bài hát có giai
điệu chậm rãi, một bài hát tiếng nước ngoài nghe không rõ lời, được mang đến từ những cơn gió trong đêm. Giống như việc không thể quên đi người
vợ đã mất, anh cũng không thể quên được bài hát này, lúc còn sống vợ anh thích ngân nga bài hát này nhất. Mỗi khi nhớ đến khuôn mặt của cô ấy
lúc còn sống, anh lại nhớ đến bài hát này giống như một phản xạ có điều
kiện, dường như linh hồn không muốn rời xa của cô ấy đang nhẹ nhàng ngân nga bên tai anh - đây là một ca khúc chủ đề của một bộ phim truyền hình dài tập của Đông Đức, kể về câu chuyện của một cảnh sát già, cuối cùng
đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ trước ngày nghỉ hưu. Sáu năm trước bộ
phim này đã được phát trên đài truyền hình Trung Quốc. Thời điểm đó công việc của anh chưa đến mức bận rộn, vẫn có thời gian để xem tivi cùng vợ và con gái. Tên bộ phim truyền hình Đông Đức đó là “Ảo giác”, đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Điền Việt Tiến và vợ anh. Sau này, vợ anh
thường ngân nga giai điệu của ca khúc chủ đề này trong những lúc rảnh
rỗi, cho đến những phút giây cuối cùng trước khi chết, nghe nói cô ấy
vẫn đang ngân nga ca khúc này.
Ảo giác - ước gì cái chết của vợ
anh cũng là một ảo giác, ước gì sáng sớm mai khi anh thức giấc, cơn ác
mộng sẽ kết thúc, mở mắt ra là sẽ thấy cô ấy vẫn đang còn sống sờ sờ.
Đương nhiên, Điền Việt Tiến biết, chính điều đó mới là ảo giác.
Sau khi đứng trên sân thượng cả hai tiếng đồng hồ, Điền Việt Tiến rón rén trở về phòng, cậu bé kia đã ngủ say trên giường rồi.
Điền Việt Tiến cả đêm không ngủ, trong đầu không ngừng vang lên giai điệu của “Ảo giác“.
Đêm đó, Tiểu Mạch cũng không ngủ.
Cô bé có chút sợ hãi, không phải là sợ cơn nóng giận của bố, mà là sợ cái
cậu Thu Thu đang ngủ bên kia bức tường. Gần đây, quan hệ giữa họ đã tốt
lên khá nhiều nhưng cũng không thể coi là bạn bè. Đối với cô gái kiêu ngạo như Tiểu Mạch mà nói, cậu bé
tỉnh lẻ đã tận mắt chứng kiến mẹ mình bị giết này còn không bằng những
bạn nam xấu nhất trong lớp cô.
*Ở đoạn này không hiểu là Tiểu
Mạch cho rằng Thu Thu xấu hơn các bạn nam trong lớp là về ngoại hình hay là về tính cách nữa, bởi ở chương trước, theo quan sát của Tiểu Mạch
thì Thu Thu là cậu bé thân hình cao gầy, khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú, đôi mắt rạng rỡ, sáng sủa => như vậy là đẹp trai dồi: “>. Ngay
cả bản thân thân tui vừa type vừa đọc thì thấy tâm trạng cô nhỏ Tiểu
Mạch này mâu thuẫn ghê gớm. Không dìm được cơn nhiều chuyện nên mạn phép viết ra dòng này đó.*
Mỗi lần bước vào nhà vệ sinh, Tiểu Mạch đều rất cẩn thận giật nước bồn cầu
thêm một lần nữa, sau đó cài chặt cửa lại. Buổi tối khi đi ngủ mặc dù có bố ở nhà, Tiểu Mạch vẫn khóa cửa phòng mình. Bởi vì bố cô thường đi làm từ rất sớm, trong khi buổi sáng Tiểu Mạch thường hay ngủ nướng.
Nhưng họ vẫn có một điểm chung duy nhất - đều đã mãi mãi mất đi người mẹ của mình.
Trong lòng Tiểu Mạch tin rằng, đến một ngày khi mình cũng được làm mẹ, bản
thân cũng không thể nào quên những hoài niệm về mẹ của mình. Mẹ cô là
một thiếu phụ xinh đẹp, đối nghịch với người bố cục mịch, mẹ cô là người phụ nữ dịu dàng yếu đuối. Tiểu Mạch vẫn cho rằng, cha cô thân là một
cảnh sát hình sự, không xứng với một người làm biên tập cho một nhà xuất bản và được học hành đầy đủ như mẹ cô. Vì bận phá án nên cha cô rất ít
khi ở nhà, có khi mấy ngày liền đi truy lùng tội phạm. Ở nhà nhận được
mấy viên đạn do kẻ nặc danh gửi đến, cảnh cáo cha cô như kẻ thù - mẹ cô
vì thế mà mấy đêm không ngủ được, ngày nào cũng kiên nhẫn đưa đón con
gái đi học để đề phòng trường hợp có kẻ đến báo thù thật. Bố cô vốn
không hay đùa, cô chưa bao giờ thấy ông ấy vui vẻ khi ở cạnh mẹ. Các bạn học của cô mỗi dịp lễ tết đều được bố mẹ dẫn đi chơi, chỉ có bố cô là
không biết đã chạy đi đâu?
Ba năm trước, người mẹ vốn ốm yếu bệnh tật của cô cuối cùng đã không chống lại được căn bệnh ung thư mà qua đời.
Khi mẹ cô phát bệnh được đưa tới bệnh viện, bố cô đang bận truy bắt một tên tội phạm bỏ trốn, đến nỗi lúc mẹ cô chết, ông ấy cũng không đến nhìn mẹ cô lần cuối. Mấy tiếng đồng hồ sau, khi thi thể mẹ cô đã lạnh đi, ông
mới vội vã lao tới bệnh viện, quỳ bên người vợ đã chết mà khóc òa.
Điều này cũng không thể nào thay đổi được sự oán hận của cô con gái.
Mấy hôm sau, ở lễ tang của mẹ cô, Tiểu Mạch đã mắng mỏ bố cô trước mặt mọi người: “Chính ông…. là chính ông đã hại chết mẹ tôi!”
Những người có mặt lúc đó toàn là bạn bè thân thích và còn là đồng nghiệp của anh ở Sở cảnh sát, điều này khiến cho Điền Việt Tiến cảm thấy cực kỳ
ngại ngùng, khó chịu, rất lâu sau vẫn không dám ngẩng đầu lên ở Sở Cảnh
sát.
Sau đó, bố cô cũng đã thử bù đắp cho cô con gái, bao gồm cả
căn nhà được Sở Cảnh sát phân cho anh này, nhưng vẫn không thể khiến con gái vui vẻ trở lại. Anh không thể bù đắp lại cho con gái một người mẹ,
một người mẹ thực sự đã sinh ra cô. Cùng với sự trưởng thành theo thời
gian của Tiểu Mạch, tính phản kháng của tuổi trẻ cũng bắt đầu hình
thành, sự oán hận đối với bố cũng ngày một tăng lên.
Gần đây, vì
sự có mặt của Thu Thu khiến cho Điền Việt Tiến có nhiều thời gian về
nhà, không giống như dạo trước, cả đêm đều không về. Cũng vì cậu bé này, làm anh có nhiều cơ hội ăn tối cùng con gái. Hai tuần sau, quan hệ giữa bố và con gái có vẻ đã được cải thiện đôi chút.
Nhưng Tiểu Mạch vẫn cảm thấy mãi mãi không thể tha thứ cho bố.