Mưu Sát Tuổi Xuân

Quyển 1 - Chương 3



Typer: Trầm Vân

Điền Việt Tiến lại một đêm mất ngủ. Vào 12 giờ đêm ngày 8 tháng 8 năm 1995.

Văn phòng Sở Công an, cơn gió đêm rung lắc cửa sổ bằng gỗ, ánh đèn lay chuyển không ngừng trên sàn nhà.

Cậu bé được tìm thấy ở hiện trường vụ án giết người tại đường Nam Minh, cuối cùng đã mở miệng nói chuyện với cảnh sát.

“Một tên ác quỷ!”

Trong căn phòng ở tòa nhà cũ, sau một hồi trầm lặng khá lâu, ai cũng không dám là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng. Điền Việt Tiến tay chống cằm, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cậu bé. Gặp phải biến cố lớn như vậy, khuôn mặt của cậu dường như đã có chút thay đổi.

Sau hai phút, cậu bé nói câu thứ hai: “Cháu… cháu… cháu.”

Cậu bé đã đói rồi!

Điền Việt Tiến cảm động gọi: “Tiểu Vương, nhanh, đi mua đồ ăn.”

Mười phút sau, Tiểu Vương trở về từ quầy ăn đêm ở quanh khu vực Sở Công an, trên tay xách rất nhiều xiên thịt gà nướng, bò xào, mì lạnh và hoành thánh lạnh - mọi người đều đã rất đói rồi.

Điền Việt Tiến cầm mì lạnh để ăn, đồng thời liếc ánh mắt nhìn cậu bé. Cậu bé đang ở tuổi dậy thì, làm sao có thể chịu được đói bụng một ngày một đêm được.

Cậu bé đã ăn ngấu nghiến rất nhiều đồ, cuối cùng uống một ngụm nước, nhìn vào mắt của Điền Việt Tiến rồi nói: “Cháu thật sự đã nhìn thấy!”

“Tốt, các chú đều tin cháu, cậu bé ạ!” Điền Việt Tiến nhẫn nại ngồi xổm nửa chừng trước cậu bé, nói: “Việc đầu tiên, cháu hãy nói cho chú, cháu là ai?”

“Cháu là…” Cậu ta lắc lắc đầu với vẻ khó chịu, rất khó khăn mới thốt ra một câu: “Cháu là con trai của mẹ cháu.”

Câu nói thừa này đã chứng minh sự phán đoán của Điền Việt Tiến. Nhưng, người bị hại xem ra trẻ như vậy, làm sao lại có thể có một cậu con trai đang ở tuổi trưởng thành?

“Cháu tên là gì?”

“Thu Thu” - Thu trong Mùa Thu, Thu trong thu hoạch.

Cái tên này rất hay. Anh đã được biết rằng, người bị hại có cậu con trai 13 tuổi, ở cùng với bố dưới quê, đang học cấp hai. Giờ mới biết tên cậu ấy là Thu Thu. Trong phòng kế bên của hiện trường phát hiện vụ án vào buổi sáng, còn phát hiện một ba lô đựng sách giáo khoa cấp hai.

“Cháu đến Thượng Hải khi nào?”

“Vào 8 giờ tối hôm qua, một mình cháu đi tàu hỏa đến. Mẹ cháu đến đón ở ga, sau đó hai mẹ con cháu đi xe bus về cửa hàng tạp hóa.”

Điền Việt Tiến đã nắm rõ: “Chắc cháu được nghỉ hè nên đến thăm mẹ à?”

“Vâng.”

Hèn chi, đồn công an nói rằng, người bị hại vốn chỉ sống có một mình, hàng xóm gần đó cũng chưa từng nhìn thấy cậu bé này.

“Hai mẹ con cháu mấy giờ thì về đến cửa hàng tạp hóa?”

“Buổi tối… 10 giờ rưỡi đêm.”

Tiếng phổ thông của cậu bé rất chuẩn, xem ra cậu học ở trường rất khá, không giống như bọn trẻ ở nông thôn nói đặc tiếng địa phương. “Mẹ nói chuyện với cháu rất lâu, còn giúp cháu dọn dẹp căn phòng ngủ nhỏ phía sau, còn chuẩn bị một chiếc chiếu trúc mới. Khoảng hơn 11 giờ đêm, thì có người gõ cửa kéo ở phía ngoài.”

Cậu bé nói đến đây rồi dừng lại, Điền Việt Tiến bình tĩnh trấn an: “Đừng sợ, các chú đều đang ở bên cạnh cháu cả.” Typer: Trầm Vân. [Truyện chỉ được type tại Diễn đàn ]

Cậu bé nói tiếp: “Lúc ấy, bên ngoài trời đang mưa rất to, mẹ cháu một mình đi ra xem qua, rồi vội quay trở lại, để cháu ở lại phòng bên bảo cháu không được gây tiếng động gì. Thần sắc của mẹ cháu khác thường, trông có vẻ có chút căng thẳng nhưng lại có chút hưng phấn, nhưng khẳng định không phải là sợ hãi.” Khả năng quan sát của cậu bé này rất tốt, có thể để ý được từng chi tiết nhỏ.

“Mẹ cháu bảo cháu không được để phát ra bất kì tiếng động nào, giống như cháu không tồn tại ở đó vậy. Cháu vâng lời mẹ trốn ở phòng bên cạnh, mẹ đóng chặt cửa phòng lại. Rất nhanh, cháu nghe thấy có tiếng bước chân, sau đó là tiếng nói chuyện khe khẽ. Nhưng do cách một cánh cửa, có vẻ như ở mặt phía ngoài các kệ hàng, cho nên dù một chữ, cháu cũng không nghe thấy rõ được.”

“Là tiếng của người đàn ông à?”

“Vâng, sau đó một lúc, có thể chỉ độ khoảng vài phút, cháu nghe thấy mẹ gọi một tiếng nhưng âm thanh không vang lắm. Cháu thấy có chút lo lắng nhưng lại không dám mở cửa. Tiếp theo, cháu nghe thấy tiếng đạp dép lên mặt sàn nhà, còn có tiếng thở hổn hển của mẹ cháu. Cuối cùng cháu thấy gấp quá liền mở cửa ra nhưng cửa không nhúc nhích tí nào. Cháu mới hiểu ra, mẹ cháu đã khóa ngược từ phía ngoài, mẹ cháu làm như vậy để làm gì chứ?”

Cậu bé lại rơi hai hàng nước mắt lã chã, nói: “Phòng kế bên vốn là có cửa sổ nhưng đã bị lan can sắt bịt lại, mặt ngoài có dán họa báo để che ánh sáng. Cháu không có cách nào chui ra ngoài từ cửa sổ được, chỉ có thể dùng tay chọc thủng họa báo đó, cháu có thể nhìn thấy ra ngoài… cháu… cháu nhìn thấy…”

Cậu bé không thể nói tiếp được, Điền Việt Tiến kịp thời nói: “À, chú đã chú ý đến hai cái lỗ nhìn trên tờ họa báo đó.”

Điền Việt Tiến muốn để cậu bé trở lại tâm trạng bình thường, nhớ lại khung cảnh lúc đó một cách khách quan, không để sự bi thương hoàn toàn chiếm lĩnh đầu óc cậu ta, để sót mất các tình tiết quan trọng nào.

“Cháu đã nhìn thấy… đã nhìn thấy… đã thấy… một tên ác quỷ.”

“Được, một tên ác quỷ.” Điền Việt Tiến bất đắc dĩ gật gù, nói: “Các chú đều đã biết. Cháu nói tiếp đi, tên ác quỷ đó trông bộ dạng như thế nào?”

“Có dáng vẻ của một tên ác quỷ!”

“Cụ thể hơn một chút đi. Chẳng phải cháu lá người rất biết cách miêu tả chi tiết hay sao? Chú muốn phải chi tiết!”

Cậu bé với vẻ đau khổ nắm lấy tóc nói: “Không, cháu không thể nói rõ ra được, cháu chỉ nhìn thấy một tên ác quỷ, nhưng cháu nhìn thấy rất rõ!”

“Đó là người đàn ông phải không?”

“Vâng.”

“Khoảng tầm bao nhiêu tuổi? Hơn 20 tuổi? Hay 30 tuổi? Hay hơn 40 tuổi?”

Điền Việt Tiến kiên nhẫn dẫn dắt câu chuyện nhưng không nhận lại được một chi tiết muốn có nào.[Truyện chỉ được type tại ]

Cậu bé ánh mắt mơ màng: “ Không, cháu không thể nhớ rõ được.”

“Vậy cháu không nhìn thấy khuôn mặt đó à?”

“Cháu nhìn thấy rồi!” Cậu bé đột nhiên đứng phắt dậy, lại gần Điền Việt Tiến hét to: “Cháu nhìn thấy rồi! Nhìn thấy rõ rõ ràng ràng! Chỉ cần để cháu nhìn thấy kẻ đó một lần nữa, kể cả trong hàng nghìn hàng vạn người thì cháu có thể lập tức nhận ra ngay kẻ đó!”

“Tốt rồi, khuôn mặt đó dài hay ngắn?”

“Không dài cũng không ngắn.”

“Hình dạng béo hay gầy?”

“Không béo cũng không gầy.”

“Mắt to hay bé?”

“Không to cũng không bé.”

“Đủ rồi!!”

Điền Việt Tiến ngắt đoạn cuộc vấn đáp, những điều cậu bé vừa mới trả lời toàn là toàn là những lời vô ích! Lẽ nào hung thủ lại có khuôn mặt của rất cả mọi người? Anh ngồi xổm nửa chừng rồi hỏi: “Được, hãy nói cho chú trên khuôn mặt của kẻ đó có điểm gì đặc biệt?

“Không có.”

Nếu là bình thường trong quá khứ, anh sẽ nhảy dựng lên mà bực tức rồi nhưng buổi tối hôm nay nhìn mặt cậu bé có mẹ vừa mới mất này, Điền Việt Tiến đã phải kiềm chế sự nóng nảy ngay, hỏi cậu bé: “Vậy cháu còn nhìn thấy gì nữa?”

“Chiếc khăn lụa.”

“Ồ?”

Bỗng nhiên, cậu bé xuống giọng, chỉ nói với một mình Điền Việt Tiến: “Cháu đã nhìn thấy một chiếc khăn lụa, chiếc khăn lụa màu tím, quấn lấy cổ mẹ cháu. Tên ác quỷ đó… tên ác quỷ đó, đã dùng chiếc khăn lụa quấn siết chặt lấy cổ mẹ cháu, chỉ khoảng nửa phút, mẹ đã nằm bất động trên sàn nhà rồi.”

Điền Việt Tiến ôm chặt lấy vai cậu bé đang run rẩy, vỗ vỗ vào lưng cậu, giống như bố nói với con trai: “Xin lỗi cháu, cháu cứ nói tiếp đi!”

“Cháu nhìn thấy mẹ cháu đã chết.”

Bộ cảnh phục đã bị nước mắt cậu bé làm ướt rồi.

“Hãy mạnh mẽ, cháu là một người đàn ông mà!”

“Nhưng, cháu không thể cứu được mẹ cháu! Cháu không có cách nào mở được cái cửa kia ra, cũng không có cách nào chui ra được từ đường cửa sổ. Nhưng… nhưng… ngay cả việc hét lên thật to cháu cũng không làm được! Cháu chỉ có thể lặng lẽ quan sát, âm thầm nhìn mẹ cháu bị siết cổ chết như vậy, âm thầm nhìn con ác quỷ kia đi ra khỏi cửa hàng tạp hóa, âm thầm nhìn mẹ cháu nằm chết trên sàn nhà. Cháu không dám có động tĩnh, một cử chỉ hay tiếng động cũng không…”

“Cháu thấy sợ hãi à?”

“Vâng, vô cùng vô cùng sợ hãi!” Cậu bé ngồi co quắp trên sàn nhà, không dám nhìn bất kì ai.

“Cháu sợ tên ác quỷ kia, cháu sợ hắn ta nhìn thấy cháu, cho nên cũng không dám phát ra tiếng động gì, cháu không xứng đáng là một người đàn ông!”[Truyện chỉ được type tại ]

Điền Việt Tiến xoa lên tấm lưng gầy gò của cậu bé, nói: “Cháu chỉ mới là một đứa trẻ.”

“Cháu không làm được việc gì, chỉ có thể thông qua hai cái lỗ nhìn đó để quan sát, cứ nhìn… nhìn… nhìn… nhìn đến quá nửa đêm thì cháu thực sự không thể chịu đựng được nữa, cứ thế đổ lăn ra ngủ… cháu thật là đáng chết!”

“Ai thì cũng không thể chịu đựng được lâu như vậy, chứ đừng nói đến một cậu bé!”

“Cháu không còn là trẻ con! Khi cháu tỉnh lại, nghe thấy phía ngoài có âm thanh gì đó, cháu bò ra phía sau tờ họa báo, nhìn qua lỗ kia thấy chú ở đó.”

Cậu bé cứ nhìn chằm chằm vào mặt Điền Việt Tiến, như thể anh mới là “một tên ác quỷ”

Điền Việt Tiến khẽ nói một câu, phấn khích tinh thần trở lại nói: “Không phải thế.”

“Không phải thế.”

“Được rồi, thế tức là nếu để cháu nhìn thấy khuôn mặt hung thủ một lần nữa thì cháu sẽ nhận ra hắn ta phải không?”

Thần sắc của cậu bé thay đổi rất ngỡ ngàng, nói: “ Không, chưa từng nhìn thấy.”

“Cháu thấy rất mệt rồi phải không?”

Điền Việt Tiến nhìn thấy hai mắt cậu bé sưng đỏ cả lên, đầu cậu bé thỉnh thoảng đổ gục sang hai bên.

“Vâng.”

“Hãy nhanh thu dọn phòng trực ban để cậu bé này ngủ một chút”, anh nghiêm nghị nói với cấp dưới, “Không ai được làm phiền cậu bé.”

Phòng trực ban được dành ra cho cậu bé, có một chiếc giường nhỏ có thể ngủ. Cậu bé bị giày vò cả một ngày một đêm, mệt mỏi rã rời, vừa chạm vào chiếc chiếu đã liền ngủ ngay. Điền Việt Tiến sắp xếp hai đồng chí cảnh sát thay nhau trông nom ở bên ngoài, để đề phòng cậu bé có điều gì không lường trước được.

Kỳ thực, Điền Việt Tiến cũng đã quá mệt rồi, về đến phòng làm việc của mình, kéo ghế nằm ra liền ngủ luôn.

Anh mơ đến chiếc khăn lụa kia, chiếc khăn lụa màu tím quàng lên cái cổ đẹp kia. Dường như chất tơ lụa mịn bóng, dẻo dai, đang từ từ quấn chặt lấy cổ của anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.