Điền Việt Tiến từ ga tàu hỏa về thẳng nhà. Cậu bé đã ở nhà ông được năm ngày rồi, tối nào cũng ngủ trên giường của ông. Ngòai nói “chào buổi sáng”
và “chúc ngủ ngon ra, Thu Thu rất ít khi chủ động nói chuyện với mọi
người, chỉ khi nào Điền Việt Tiến nêu câu hỏi thì cậu ta mới trả lời
nhát gừng, tuyệt đối không nói thêm nửa câu. Những tình huống bị hỏi sâu về các thông tin liên quan đến mẹ khi còn sống trước kia và quan hệ với bố như nào thì vẻ mặt cậu ta càng trở nên buồn rầu. Cậu bé nói hồi còn
nhỏ mẹ rất thương yêu cậu ấy, tuy việc ăn ở đều diễn ra ở cửa hàng tạp
hóa trên phố huyện nhưng cậu ấy không thấy cuộc sống gia đình có vấn đề
gì. Sau này, mẹ một mình lên Thượng Hải mở cửa hàng, để chồng con trông
nom ở phố huyện. Bố cậu thường hy vọng vợ mình có thể quay trở lại bên
chồng, con trai cũng nhớ mẹ nhưng mẹ đã quyết tâm không trở về miền Tây
lạc hậu, mà vĩnh viễn ở lại thành phố. Thu Thu cảm thấy không hiểu cách
làm của mẹ nhưng chưa từng oán giận gì mẹ cả.
Cậu ta cơ bản không hiểu mẹ của mình, đến khi trưởng thành, sợ rằng chỉ có thể hiểu mẹ càng ngày càng ít đi.
Thu Thu có tính phòng vệ rất cao, mỗi lần ăn cơm xong đều lui về góc phòng, kiên quyết tự bảo vệ mình, như thể là thế giới này đầy nguy hiểm, như
thể là cậu bé không nên đến thành phố này, như thể là thành phố này chỉ
có một ý nghĩa duy nhất đối với cậu ta, đó là để cậu tận mắt chứng kiến
mẹ mình bị sát hại. So với ngày đầu tiên phát hiện ra cậu ấy, râu ria
trên miệng lại rậm hơn chút, yết hầu cũng nhô ra hơn. Cậu bé ở tuổi này, toàn thân với tinh lực dồi dào không có chỗ nào để trút ra, đầy tính tò mò với con gái, cũng đầy sợ sệt. Điền Việt Tiến có chút hối hận hoặc lẽ ra không nên đưa cậu ấy về nhà?
Trong thời gian có hạn ở nhà,
Điền Việt Tiến cứ phải lưu tâm quan sát cô con gái. Từ khi mẹ mất, Tiểu
Mạch không biết đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho ông, cũng may thành
tích học tập của con bé rất tốt, mỗi lần thi cử đều trong top dẫn đầu.
Các thầy cô và bạn bè ở trường thường vây quanh cô bé, nhưng ngoài một
người bạn gái cùng lớp thân nhất ra thì dường như chẳng có ai khiến cô
bé để ý cả.
Ông Điền dặn dò con gái cần phải đối xử tốt với Thu
Thu, lúc bình thường thì cố gắng nói chuyện nhiều với cậu ấy, cố gắng
làm cho cậu ấy sinh hoạt vui vẻ. Lúc xem tivi thì hãy đưa điều khiển
tivi cho cậu ấy, tốt nhất là xem chương trình mà cả hai đều thích xem.
Có điều, các bộ phim Hồng Kông và phim Nhật Bản đang thịnh hành, Thu Thu gần như chưa từng xem qua, ngoại trừ bộ phim “Bến Thượng Hải” cũ rích
và “Anh hùng xạ điêu” - bản năm 1983 đã từng được chiếu ở phòng chiếu
phim dưới huyện.
Tiểu Mạch cũng không còn là một đứa trẻ nữa, đã
thay đổi từng ngày trong mắt mọi người. Nhưng, cô lại xem thường cậu bé
này, trong mắt không tài nào giấu nổi sự coi khinh cậu, thường lạnh nhạt nhìn cậu. Trong lòng cậu đang nghĩ gì? Sẽ làm chuyện gì? Nỗi khổ tâm
đang chiếm lĩnh toàn bộ nội tâm của cậu, nhiều lúc lại nghĩ về cái đêm
mẹ bị giết hại, nghĩ đến khuôn mặt của tên ác quỷ kia thì cậu giống như
một thùng thuốc nổ trầm lặng...
Hai ngày trước, việc xác nhận
nhận dạng đối tượng tình nghi thất bại, Điền Việt Tiến chuyển trọng điểm điều tra sang vật chứng quan trọng nhất của vụ án này, hung khí gây ra
cái chết của người bị hại Hứa Bích Chân - chiếc khăn lụa màu tím. Tuy
không phải là vật do hung thủ mang đến hiện trường vụ án tối hôm đó
nhưng nguồn gốc xuất xứ của chiếc khăn đặc biệt này hơn nữa là có liên
quan đến diễn biến tình hình vụ án. Cảnh sát đã sớm lấy dấu vân tay và
phân tích mẫu tóc, phát hiện rằng ngoài bản thân người bị hại, xác định
có dấu vân tay của một người đàn ông. Kẻ này không còn nghi ngờ gì nữa,
chính là hung thủ.
Phòng Khám nghiệm mời đến chuyên gia ở Viện
Nghiên cứu sản phẩm dệt, tiến hành kiểm tra chi tiết chiếc khăn lụa.
Không phát hiện bất kì thương hiệu và văn tự nào nhưng xét về chất liệu
bề mặt, hoa văn và tay nghề mà nói thì được coi là sản phẩm thủ công vào loại đẳng cấp nhất. Căn cứ họa tiết cỏ cây hoa lá kì diệu trên chiếc
khăn lụa cho đến sự phân tích chất lượng lụa tơ tằm đặc biệt, có thể
khẳng định không phải là sản phẩm ở Trung Quốc, có nhiều khả năng được
nhập khẩu từ Trung Đông hoặc Ấn Độ. Các chuyên gia cũng chưa từng thấy
loại khăn lụa này, đề xuất Điền Việt Tiến thử đi tìm thêm ở thị trường
xuất nhập khẩu sản phẩm dệt của Chiết Giang.
Buổi chiều hôm đó,
Điền Việt Tiến mang theo chiếc khăn lụa, vội vàng đi tàu hỏa để tới
Chiết Giang. Thu Thu với cô con gái của mình một mình qua đêm trong cùng một nhà khiến Điền Việt Tiến lo lắng không yên. Thế là anh để đồng
nghiệp Tiểu Vương đến nhà ngủ một đêm, trải chăn đệm nằm dưới đất ngủ
cùng phòng với Thu Thu.
Ông Điền ở hai ngày một đêm ở Chiết
Giang, đã hỏi qua tất cả các công ty xuất nhập khẩu dệt lụa, cũng không
có được bất kì thông tin nào liên quan đến nguồn gốc của chiếc khăn lụa
này. Lẽ nào là người nước ngoài tự mình mang đến? Hung thủ là người nước ngoài? Do vậy, Thu Thu mới nói là một tên ác quỷ, đồng thời lại không
thể nói rõ tướng mạo của tên này. Nhưng đã là một cậu bé lớn lên ở phố
huyện miền Tây thì cũng không thể ngay cả người nước ngoài mà cũng không nhận ra được?
Đúng lúc tay trắng trở về nhà, con gái cãi nhau
một trận to với bố, trách cứ bố một mình ra ngoài, rõ ràng biết rằng
trong nhà còn có người ngoài ở cùng. Nếu không phải là anh Tiểu Vương
đến ngủ cùng nhà thì chắc chắn cô bé sẽ bỏ sang nhà bạn ngủ qua đêm rồi.
”Con như vậy là không tin Thu Thu rồi phải không?”
Kỳ thực, trong lòng ông cũng không dám hoàn toàn tin cậu bé lầm lì này.
Tiểu Mạch nhìn bố với ánh mắt khinh khỉnh: “Con chả tin bất kì ai cả.”
Một sự lạnh giá trong lòng Điền Việt Tiến, con gái chỉ là một cô bé mười ba tuổi, sau khi lớn lên, sẽ thành người phụ nữ như thế nào? Đây liệu có
phải là nguyên do để bố cô làm nghề cảnh sát? Ông đã từng phá quá nhiều
vụ án đẫm máu tàn nhẫn, thấy nhiều tội phạm đều là những người bình
thường trong cuộc sống nhưng lại phạm phải những hành vi phạm tội khiến
mọi người căm phẫn. Từ đó, đã khiến cô bé thay đổi tính cách, chính là ý niệm về tội ác.
Điền Việt Tiến áy náy nói với con gái: “Là do bố nghĩ không chu đáo. Bố sẽ chăm sóc con tốt hơn nữa.”
”Vậy thì, bố có thể đáp ứng một yêu cầu của con được không?”
”Con nói đi.”
”Tối nay có trận đấu của đội Thân Hoa, bố có thể đưa con đi xem tại sân có được không ạ?”
Năm 1995, chính là thời điểm bóng đá Trung Quốc sôi động nhất. Các fan hâm
mộ giải bóng đá Seri A ngày đó, giờ đã chuyển thành giải Prime China với lượng khán giả gấp hàng chục lần bây giờ. Ngay cả cô bé Tiểu Mạch cũng
có đội bóng yêu thích riêng của mình và các siêu sao mình hâm mộ, thấy
rất vinh dự nếu được đến xem giải bóng Seri A ngay tại sân.
Điền
Việt Tiến - một người hâm mộ bóng đá từ lâu nghĩ một lúc rồi nói: “Được, nhưng bố cần phải đưa cả Thu Thu đi cùng, để một mình cậu ấy ở nhà bố
thấy không yên tâm.”