Trước bình minh, mặt trăng lẩn khuất phía sau những đám mây dày đặc, phía
trước chỉ có cỏ hoang um tùm và đường chân trời không bao giờ thấy rõ.
Cơn gió cuối thu lướt nhẹ qua mái tóc cô, cái lạnh ngấm dần vào từng thớ
thịt, khiến cô phải lấy tay ôm lấy hai vai, vất vả bước qua những vũng
nước dưới chân.
Đột nhiên, cô thấy cái khe đó.
Cái khe rất rất sâu.
Nằm ngay trước mũi chân cô, giống như khe hở khi mặt đất bị xé toạc ra,
giống như một vết thương trên cơ thể do bị cắt phải, chia hai bờ thành
hai thế giới khác nhau.
Bờ bên kia của cái khe, cách xa không đến một bước chân, tựa hồ chỉ cần tung người nhảy lên một cái là có thể đáp xuống đồng lúa mạch bên kia.
Tuy nhiên, ngộ nhỡ rơi xuống đó, chắc chắn là sẽ thịt nát xương tan.
Gió đang lay động cơ thể cô, bắp chân và ngón chân đều run lên bần bật, đến khi cô nhắm mắt lại, bước một bước đầu tiên.
Cô, đã tỉnh lại.
Có thể đoán ra ngay, lại là cái giấc mơ kéo dài đó.
Tuy nhiên, Tiểu Mạch phát hiện ra mình không phải đang nằm trên giường, mà đang đứng ở ngoài sân bên ngoài phòng khách.
Gió đã cuốn bay hết những khung cảnh mộng mị.
Cô ngước nhìn ra xa từ trên sân, một thành phố với vô số nhà chọc trời
dựng đứng lên. Cô có thể nhìn thấy rõ một tòa nhà đen sì giống như một
đống phế tích may mắn còn sót lại sau chiến tranh, đó chính là khu tập
thể giáo viên trên đường Giao Châu đã bị đốt phá. Mỗi lần lần nhìn thấy
tòa nhà bi thảm này, trong lòng Tiểu Mạch lại không khỏi cảm thấy buồn
rầu, có cảm giác con người sống được cũng không hề đơn giản.
Tuy
nhiên, bụng cô dựa hẳn vào lan can, nửa người trên dường như dựa hẳn ra
ngoài. Khoảng mười mét phía dưới kia là con đường nhựa tấp nập đông đúc, những người thức dậy sớm để đi làm đang tràn ra đường, nếu như nghiêng
người ra ngoài thêm vài centimet nữa thôi, mặt đường màu đen kia sẽ bị
máu cô nhuộm đỏ, và cô cũng sẽ được đăng lên báo mục tự sát.
Tiểu Mạch ngồi hẳn xuống sân một cách chắc chắn, sợ hãi lấy tay xoa ngực,
tim cô đập thình thịch, cô dường như chỉ còn có thể bò vào phòng khách.
”Mình muốn tự sát ư?”
Cô tuyệt vọng quay về phòng ngủ, chăn gối vẫn còn hơi ấm của cơ thể, trên màn hình máy tính vẫn đang ở “Khu Ma nữ“.
Bên tai cô lại vang vọng tiếng nói của Tiền Linh - “có thể sẽ chết?”
Thật sự có thể chết ư? Tiểu Mạch không kìm lòng được liền khóc, không phải
khóc vì mình suýt chết, mà là đến lúc chết cũng chưa thể nhớ lại được
thời thanh xuân của mình.
Phụ nữ khi gặp phải những lúc tâm trạng rối bời, thường hay tìm đến những người đáng tin cậy để giãi bày tâm sự - cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có mỗi Tiền Linh.