My Devil! Don't Go

Chương 108: Nô chủ đề ờ gen :)



– Trường chúng ta vào tuần sau sẽ có một chuyến tham quan hai ngày một đêm. Đây là thông báo cụ thể, các em chuyền xuống cho các bạn cùng xem, mỗi em lấy một tờ. – tiếng cô giáo chủ nhiệm đều đều.

Những xấp giấy có ghi cụ thể lịch trình địa điểm này nọ được chuyền từ trên xuống, tôi cũng lấy một tờ và cầm xấp giấy hơi xoay người về phía sau… ách…

Tôi phát hiện ra Ryuu đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt dịu dàng hiếm thấy, trên môi cậu ta dường như có sự hiện hữu của một nụ cười nhẹ, mép hơi nhếch lên, nhưng như có như không.

– C… của cậu. – tôi bối rối vứt xấp giấy lên bàn Ryuu rồi quay lên.

Đây là gì chứ!? Cả người tôi nóng bừng lên… vì cái cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, đến những cử độnh nhỏ nhặt cũng khiến tôi cảm thấy thật khó khăn.

Tôi thở dài. Biết phải đối mặt với cậu ta như thế nào đây?



Giờ thực hành môn mổ xẻ động vật, nói trắng ra là môn học giết sinh vật mà không phạm tội,… chúng tôi di chuyển xuống phòng bộ môn.

Xếp thế nào mà tôi, Ryuu cùng với một con nhỏ đanh đá nào đó cùng một nhóm.

Tất nhiên, khi phân nhóm xong, hai người còn lại của cái nhóm này cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Ryuu thì nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, còn con nhỏ kia, tên gì nhỉ… hình như là Hina lại nhìn tôi với ánh mắt sát thủ. Gez. Tôi đã phạm phải tội lỗi tày trời gì thế này?

Bài học hôm nay chính là tìm hiểu nội tạng của ếch, chính xác là mổ ếch. Tôi ngay lập tức quay sang nói:

– Hai người mổ đi, tôi viết báo cáo.

Ờ, tôi thừa nhận là tôi rất sợ con ếch. Chỉ việc thấy nó nhìn chằm chằm vào tôi thôi, tôi sẽ có cảm giác choáng váng mất thăng bằng, có khi dẫn đến ngã ngửa mà không biết.

– A… Ryuu, tớ sẽ giúp Yuki viết báo cáo, cậu… ừm… mổ nó nhé. Tớ không muốn giết con vật đáng yêu này. – Hina nhăn nhó vờ thương cảm lắm. Đáng yêu gì chứ? Tôi thừa biết, cô ta cũng chẳng ưa gì loại động vật này giống tôi.

– Được. – Ryuu đáp gọn, cậu ta nhanh chóng rạch bụng con ếch ra.

Ôi… những động tác dùng dao và xiên nhanh, gọn, dứt khoát, nhìn vô cùng đẹp mắt. Hina mê mẩn nhìn Ryuu, một chút quan tâm đến đám ruột hay trái tim còn đang đập của con ếch cũng không có.

Trái ngược cô ta, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào con ếch để có thể mô tả thật chi tiết, kẻo lại phí đi một sinh mạng, chốc chốc ngước lên nhìn khuôn mặt cô ta ngu ngốc đến đáng thương.

Tôi cười khẩy.

Ryuu mổ với tốc độ kinh hoàng, kết hợp với tôi cũng ghi ghi chép chép lại với tốc độ kinh dị, nên khi hoàn thành công việc, tim con ếch vẫn còn đập, nó vẫn còn sống.

Ryuu nhanh chóng trị thương cho nó. Một vầng sáng bao quanh con ếch, sau đó bụng của nó trở lại bình thường. Nó giương đôi mắt đục ngầu đen láy nhìn tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, đầu óc tôi bắt đầu lơ lửng trên mây. Con ếch đột nhiên thoát khỏi tay của Ryuu nhảy vào người của Hina. Cô nàng hét toáng lên, mạnh bạo nắm lấy chân con vật ném nó sang tôi. Trước mặt tôi là một màu tối đen.

‘Bộp’ – con ếch yên vị trên mặt tôi.

‘Phịch’ – tôi yên vị trên mặt đất.



Đến khi tôi tỉnh lại, tôi đã thấy một màu trắng xóa.

Tôi cố gắng ngồi dậy, một bàn tay mạnh mẽ đặt vào lưng tôi đẩy tôi ngồi lên. Tôi chớp mắt nhìn người đó, sau đó chỉ biết đứng hình, đến một câu cảm ơn đơn giản cũng không nói được.

Ryuu vẫn đang nhìn tôi chằm chằm. Nụ cười như có như không trên môi dần xuất hiện.

– Không sao chứ? – cậu ta đột ngột hỏi tôi, khi tay vẫn không rời lưng tôi mà chuyển xuống eo, kéo tôi ngồi sát cậu ta. Lúc này, khuôn mặt Ryuu thật sự rất gần với mặt tôi.

– Cậu… tôi không sao. – tôi hơi đẩy Ryuu ra, nhưng chẳng những không buông, cậu ta còn kéo tôi lại gần hơn.

– Em đang tránh mặt tôi? – Ryuu nói giọng đều đều với vẻ mặt vô cảm.

– Tôi… đâu c… có. – tôi chỉ lắp bắp trả lời.

– Còn nói dối? – Ryuu càng đưa mặt cậu ta sát tôi.

Tôi hoảng hồn cho cậu ta một cú. Ryuu ngã ra khỏi ghế.

Tôi giật thót mình ngồi trên giường nhìn xuống. Cậu ta đang nằm dài trên sàn, với vẻ mặt vô cùng bình thản, không chút cảm xúc như thường lệ, miệng mấp máy mấy từ:

– Vẫn ổn là tốt.

Ôi trời… lo cho bản thân trước đi đồ ngốc.



Tôi nằm dài giả vờ ngủ ở phòng y tế đến cuối giờ, trong khi Ryuu cũng viện cớ chăm sóc tôi mà ngồi lì ở phòng y tế đọc một cuốn sách… lười học cả lũ thôi.

Hết giờ học, Ren hùng hổ xông vào, bên cạnh là Chito với vẻ mặt hớt ha hớt hải.

– Tớ nghe nói cậu bị con ếch chộp phải. – Chito thay ngay vẻ mặt hình sự bằng một nụ cười thoải mái.

Ban nãy khi nghe tin tôi phải vào y tế nằm, có lẽ Ren và Chito đã rất lo lắng cho đến khi thấy tôi đang nằm mắt mở to nhìn trần nhà.

Ren bắt đầu để ý đến sự hiện diện của Ryuu. Cậu ta đang ngồi trên chiếc ghế ngay sát giường tôi.

– Cậu làm gì ở đây?

– Không cảm ơn tôi à? Tôi là người đã đưa Yuki xuống đây. – Ryuu không hề dời mắt khỏi những cuốn sách, tay còn đưa lên lật trang.

– Đâu có ai mượn cậu. – Ren cau mày đáp lại. Ầy… hai người này định làm loạn chắc?

– Được, lần sau thay vì đem Yuki xuống đây, tôi sẽ đưa cô ấy đến một nơi chỉ mình tôi biết. – Ryuu gấp cuốn sách lại rồi bỏ đi.

Ren im lặng nhìn tôi… chằm chằm… cái cảm giác ngứa ngáy khắp người lại xuất hiện rồi.

Ực…

Mặc dù Ren không nói gì, nhưng tôi cứ có cảm giác hắn đang tức giận.

– Cậu… sợ ếch à?

– Ừm… – tôi ngập ngừng vì ngượng – Hầu hết những thứ nhầy nhầy.

– Không ngờ Yuki lại trẻ con như vậy. – Chito cười cười đến bên cạnh tôi, cô nàng nói nhỏ vào tai tôi – Dù sao cũng biết tên Ren nhà cậu ngoan ngoãn trung thành rồi, vậy nên tớ chuyển về lại nhà Ajita nhé. Hôm nay hai người cùng nhau về đi.

‘Lộp bộp’ _ cơn mưa bắt đầu kéo đến.

Tôi và Ren đứng ở phòng y tế nhìn ra sân trường ngập trong những bọt nước qua ô cửa sổ nhỏ.

Chito đã về trước cùng với Ajita. Cô y tá cũng đi đâu đó chưa thấy tăm hơi. Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi tôi và Ren.

Hắn ban nãy đứng ở phía sau tôi từ bao giờ, luồn tay qua ôm eo tôi, ôm… thật chặt, kéo tôi tựa hẳn vào người hắn. Cằm hắn gác lên đỉnh đầu tôi.

– Mưa rồi.

– Em có đem ô, về thôi. – tôi nói chậm.

– Ừm. – Ren gật đầu, nhưng vẫn không buông tôi ra, cho đến khi cửa phòng bật mở.

– Hai đứa chưa về à? – cô y tá ngạc nhiên, không, phải nói là hoảng hốt khi thấy một DW như hắn đang ôm trọn một WW như tôi.

– Về đây. Tạm biệt. – Ren lạnh lùng nói rồi một tay khoác vai tôi, một tay đeo hai cái ba lô lên vai, bước đi lướt qua cô.

– À… ờ… tạm… tạm biệt.

Tội nghiệp, chắc cô ấy vẫn còn đang sốc lắm. Biết sao được, Ren là cái tên trời không sợ, đất không sợ. Hắn chính là điển hình cho dạng người vô cảm vô tâm với những diễn biến cuộc sống xảy ra quanh mình a.

Tôi và hắn bước cạnh nhau dưới cái ô sọc vàng sọc đen của tôi dưới mưa.

Trên đường chi chít những bóng nước, trông như những giọt nước biết nhảy múa vậy. Chẳng hiểu sao tôi lại chợt nhớ đến Kurai, ngay lập tức quay sang hỏi Ren câu hỏi mà tôi đã thắc mắc từ lâu lắm rồi:

– Rốt cuộc lần đó anh đã làm gì mà Kurai và Yokai để Chito sang nhà Ajita vậy? Em rất thắc mắc.

– Một người hoàn hảo như anh không bao giờ chấp nhận thất bại. – ôi… hắn còn nhấn mạnh hai chữ hoàn hảo cơ – Vậy nên, mỗi khi làm gì, anh sẽ luôn chuẩn bị thật kĩ. Sau khi gặp Kurai lần đầu tiên, anh đã có dự cảm một ngày nào đó mình sẽ phải đối đầu với anh ta, nên anh đã cho người điều tra.

– Ôi trời…

– Anh đã biết, gia đình đó thật ra có bốn anh chị em, và tất cả những diễn biến trong đó. Kurai anh ta, và đứa em trai của Chito ngoài quấy rối cô ấy còn ăn chơi trác táng, không biết đường về nhà, bên cạnh đó, tất nhiên hai người họ có một điểm yếu chết người.

– Là gì?

– Chito. – Ren dừng một lát, thấy khuôn mặt ngu ngơ của tôi thấy rõ tôi vẫn chưa hiểu gì, hắn kiên nhẫn giải thích tiếp – Anh đã đánh đòn tâm lý. Thật ra, cũng vì họ thật sự yêu Chito mà thôi, nếu không thì kế hoạch của anh đã chẳng có tác dụng gì. Anh nói với anh ta nếu muốn Chito hạnh phúc, hãy để cô ấy được ở bên cạnh Ajita. Thật không ngờ họ lại đồng ý.

– Thật à? Không dễ dàng vậy chứ? – tôi trợn mắt hỏi lại, Ren cười khẩy.

– Thật đấy. Anh cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy. Lúc đầu anh đã định, nếu hắn ta không đồng ý, anh sẽ giết người diệt khẩu, đem chôn ở đâu đó, xóa hết mọi bằng chứng, lấy hết mọi vật dụng có giá trên người họ, cho dù gia đình có tìm ra cái xác đó cũng chẳng biết được là ai đã làm chuyện này, cuối cùng chỉ có thể kết luận là giết người cướp của.

Nghe xong câu này, tôi… chẳng biết phải phản ứng như thế nào nữa. Ren à… anh có cần phải cao tay đến thế không?

Ren cười nhạn nhạt, có vẻ rất vui vì kế hoạch hoàn mĩ hắn đặt ra, cuối cùng lại thành công nhờ ăn hên.

Chúng tôi về đến nhà… trước cổng nhà lúc này là hàng dài xe ô tô màu đen, còn có nhiều người mặc vest đứng dưới những chiếc ô màu đen trông cực kì nghiêm trang và… nguy hiểm.

– Yuki, đó là đại pháp sư. – Ren thì thầm.

Chúng tôi chậm rãi di chuyển về phía đó.

– Hai người là Ren và Yuki? – một ông trung niên, trên khuôn mặt có một vết sẹo dọc theo trán nhìn có vẻ đáng sợ tiến ra trước tôi và Ren hỏi.

– Ừ. – Ren đáp trổng không có trật tự tôn ti trước sau gì cả. Đúng là điển hình của kiêu ngạo mà.

– Mời hai người về đồn, chúng ta có chuyện cần giải quyết với nhau. – ông ta chẳng thèm quan tâm đến phong thái của Ren lại cất giọng nói đều đều như vậy, hệt như câu nói này đã được ông học thuộc từ lâu.

– Được. – Ren gật đầu, hắn chẳng có vẻ gì đang khẩn trương hay sợ hãi, chẳng lẽ đối với hắn, việc lên đồn ngồi là chuyện không sớm cũng muộn nên đã chuẩn bị sẵn tâm lí? Nhưng mà… tôi đang rất run đấy Ren à…

– Vậy, đi thôi. – ông ta nói rồi leo lên một chiếc xe ngồi.

– Nói không với mọi câu hỏi. – Ren nói nhỏ vào tai tôi – Anh có linh cảm họ sẽ tách riêng chúng ta ra để tra hỏi.

– Tr… tra hỏi? – tôi trợn mắt hỏi lại. Nếu là tra hỏi thì thôi rồi. Tôi từ trước đến nay vốn rất dở trong việc nói dối.

– Không sao đâu. Sẽ ổn thôi. – hắn thản nhiên hôn nhẹ lên trán tôi – Tuy nhiên nếu họ không đưa em đến đồn, thì ngay lập tức dịch chuyển đi nơi khác.

– Mời cậu sang xe này. – một người đàn ông khác, có vẻ trẻ hơn ông già ban nãy nói với Ren.

– Mời cô. – một người khác nữa lại nói với tôi, sau đó đẩy tôi chui tọt vào xe.

Tôi thở dài. Tôi tuyệt đối tin tưởng Ren, hắn đã để chúng tôi bị đưa đi thế này, chắc hẳn họ sẽ không làm khó gì tôi hay hắn. Ren vừa mới nhận định, hắn là người hoàn hảo, làm gì cũng có kế hoạch rõ ràng, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tôi nhìn ra cửa sổ, từng ngôi nhà lần lượt lướt qua. Màn mưa ngày càng trắng xóa, bầu trời cũng xám xịt. Khung cảnh ảm đạm này tôi rất thích, nhưng bây giờ chẳng còn tâm trạng đâu để ngắm cảnh, khi mà mọi thứ cứ chạy qua vùn vụt với vận tốc đáng sợ.

Đoàn xe dừng lại trước đồn… những người này đúng là đại pháp sư.

Chúng tôi tiến vào trong, tôi bị đưa đến một căn phòng nhỏ, bốn phía đều là bức tường, trên đầu là những ánh đèn huỳnh quang trắng chói hết cả mắt. Nhưng theo như tôi biết, bức tường đối diện tôi thật ra là một tấm kính đặc biệt, người bên kia có thể quan sát phản ứng của tôi, nhưng ngược lại, tôi không thể biết bên đấy có bao nhiêu người đang ngắm tôi, và ngắm tôi với khuôn mặt như thế nào.

Sau khi đưa tôi vào đây, họ đều đi đâu mất, chỉ vứt lại cho tôi một câu nói:

– Cô có thể ở yên đây chứ?

Tôi không đáp chỉ gật đầu. Họ xem tôi là gì?! Con nít à?

Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, năm phút… hay mười phút gì đó, một người đàn ông mặc vest đen với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm bước vào.

Mưa ngày càng lớn.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.