Tôi phát điên quá!!! Cái tên Ren này ngủ như… con ba chấm… Gọi mãi không chịu dậy gì cả! Hay cứ như bình thường bơ hắn mà đi học một mình, thể nào cũng thấy hắn đứng bên dưới chờ tôi.
– Không dậy thì tôi đi học trước đó! Dậy mau! – tôi giật cái chăn của hắn.
– Ưm. – hắn lăn qua một bên. Hay quá! Cuối cùng cũng có phản ứng rồi! – Cô cho tôi ngủ thêm chút nữa đi.
Và hắn kéo tôi xuống ôm như cái gối ôm.
– Cô cũng đi học trễ chung cho vui. Zzzzz.
Thế đấy! Hắn lại ngủ rồi.
Tôi giãy giụa một tí mệt quá cũng ngủ luôn. = =”
Mà phải công nhận chứ, nằm trong vòng tay của hắn rất dễ ngủ, hơi ấm dịu dàng, mùi hương quyến rũ đặc biệt, đưa tôi vào giấc ngủ, lần thứ hai tôi nằm mơ thấy cánh đồng toàn hoa có mùi hương như mùi của Ren, lại có cánh hoa chạm nhẹ vào môi tôi hệt lần trước, nhưng lần này, cánh hoa còn có… vị ngọt… và nó cứ dính chặt vào môi tôi không rời. Tôi lặng im tận hưởng vị ngọt khó cưỡng của nó.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy Ren đã chỉnh chu trong bộ đồng phục, trong khi đầu tóc tôi rối bù vì mới ngủ dậy. Ren nhìn tôi cười:
– Cô ngủ như heo ấy, gọi mãi chẳng chịu dậy gì cả.
= =” Cái đồ ba chấm!!!!!!
…
Trường tôi hôm nay có một thông báo khiến toàn thể học sinh ai cũng phấn khởi.
– Tuần sau có buổi dạ hội nhân ngày valentine 14/2.
…
– Đi chứ? – Saya hào hứng hỏi tôi.
– Tất nhiên rồi! Tớ thích mấy hoạt động như vậy! – tôi cười toe toét khoe răng dùng PS nên trắng sáng. (không có ý PR)
– Thế thì tụi mình cùng đi.
– Ok.
Cả Ren cũng hỏi tôi:
– Cô có đi…
– Có. Tất nhiên. – tôi lại lần nữa khoe răng dùng colgate nên trắng tinh. (lần nữa không có ý PR)
– Ừ.
…
Chủ nhật đó, tôi đổ bệnh, không lẽ hào hứng quá cũng bệnh được…
Sáng thứ bảy tỉnh dậy, đầu óc tôi đã ong ong, nhức nhối, chóng mặt. Tôi vẫn cố gắng lết đi học. Ren thấy tôi đi đứng loạng choạng đã kéo tôi lại, cụng trán vào trán tôi.
– Này, cô sốt rồi Yuki. Nghỉ học đi.
– Không cần, tôi không sao đâu! – tôi cười trừ, nhìn vô cùng giả tạo và gượng gạo.
– Tùy cô. – hắn buông tôi ra cười.
Hôm nay, khác với mọi lần, Ren chậm rãi đi cạnh tôi, chứ không hối thúc tôi đi nhanh như mọi ngày.
Hắn cứ nhìn tôi chằm chằm như thể chờ đợi từng giây một để tôi ngã xuống và hắn đỡ vậy.
Trong giờ học hôm đó, tôi ngất đi. Ren từ đâu phóng ra ngay và luôn bế tôi xuống phòng y tế dành cho WW. Vậy nên cô y tá tròn mắt nhìn Ren đang thở hồng hộc. “Ra đây là hotboy DW! Mà sao thằng bé đẹp trai thế nhỉ?”
– Cô mau giúp cô ấy. – Ren gằn giọng.
– Yuki! Cậu có sao không?! – Saya từ bên ngoài chạy vào phòng. Ren chân dài chạy nhanh quá, khó lắm cô mới đuổi theo kịp.
– Cô bé sốt nhẹ, có vẻ kiệt sức, cô bé cần nghỉ ngơi.
– Để tôi đưa Yuki về kí túc xá. – Ren lạnh lùng nói, chạy đến lại bế tôi lên. Tôi giật mình tỉnh lại, có chút ý thức nhưng lại chìm vào giấc mơ.
– Để cô… – cô y tá ngập ngừng khi thấy Ren thân thiết với tôi.
– Không cần. – Ren quay lưng – Saya, xin phép giúp tôi và Yuki.
– Hừm. – Saya nhẹ giọng, suy nghĩ rồi gật đầu, quay lưng bước đi. Để lại bà cô y tá chẳng hiểu ba đứa này làm cái mô tê gì…
…
Khi tôi tỉnh lại đã là sáng chủ nhật. Tôi nằm trên giường, còn Ren ngồi kế bên chăm sóc, hiện tại thì đang ngủ gục. Hắn đắp khăn ướt cho tôi, chậc, chu đáo ghê…
Ấy! Quên đi làm mất rồi!! AAA! Chắc tôi điên mất! Tôi nhanh chóng ngồi dậy, nhưng cái đầu đau khiến tôi loạng choạng ngã lại xuống giường.
Dường như hắn cảm nhận được tôi đã tỉnh và đang nhí nhố kế bên, Ren ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt mà tận sau này tôi vẫn không thể hiểu được.
– Nghỉ làm đi. – Ren nói như ra lệnh.
– Không được! – tôi bướng bỉnh leo xuốn giường, cơn nhức đầu ập tới trước mắt tôi bây giờ chỉ toàn là hoa và hoa.
– Tôi nói là nghỉ… – “soạt”.
Là vầy, tôi đứng lên, còn hắn vẫn ngồi trên giường, hắn vươn tay kéo tôi lại. Còn tôi mất đà ngã đè hắn xuống giường. Nhưng mà… môi lại chạm môi. Chúng tôi lại… hôn! Nụ hôn thứ bốn của tôi. Tôi tròn mắt nhìn hắn, hắn cũng chẳng khác chút nào tròn mắt nhìn tôi…
Mặt tôi đã đỏ do cơn sốt nay còn đỏ tợn. Tôi đã nói chỉ cần đứng cạnh bên Ren, tim tôi đã nhảy choi choi, còn mặt thì đỏ lựng mà… chứ nói gì đến chuyện hôn hắn như vầy. Nhưng mà cái tình thế này… thì tôi là người chủ động, thì đâu có đổ tội cho hắn được… Hic! Lần này tôi lỗ nặng rồi!
Nhưng mà thôi để nó lùi vào quá khứ, tôi cố gắng nhích người lên nhưng coi bộ không ổn rồi… không còn sức nữa… Tôi chỉ có thể đưa đầu qua bên, không hôn hắn nữa. Còn sau đó, tôi không tài nào lăn qua được, còn hắn vẫn nằm im chẳng nhúc nhích. Tôi thều thào:
– Mau đẩy tôi ra.
Ren không những không đẩy, còn ôm tôi! Biết ngay thế nào hắn cũng lợi dụng mà. Bây giờ không tự tôi ra khỏi người hắn được chỉ có thể nhờ hắn, mà hắn lại tranh thủ như vậy… tôi tiêu chắc.
– Cô nặng quá tôi đẩy không nổi.
Dù là nói vậy, nhưng tôi cảm giác tay hắn càng siết hơn. Có ai trơ trẽn như hắn không nhỉ? (Yuki không biết chớ mà t/g biết nha. Ren cố tình làm vậy để Yuki không thấy được cái mặt đỏ ửng của mình thôi.)
Nhưng mà thây kệ, dù gì tôi cũng mệt quá rồi, không thèm quan tâm nữa! Hắn làm gì kệ hắn. Đầu tôi ngày một nhức hơn, hơi thở cũng khó hơn, tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Lời kể của Ren.
Bối rối. Đã lâu rồi, trong trạng thái của tôi không có hai chữ đó. Yuki cô ta rốt cuộc đã làm gì tôi. Khi hai đứa sát nhau, ánh mắt long lanh của nhỏ sáng như sao, khuôn mặt đỏ ửng của nhỏ đáng yêu hết mức. Quả thật, khiến tôi thấy ngượng.
Không lẽ cô ta phù phép gì lên tôi? Có lẽ WW có ma lực đặc biệt nào đó tôi không biết. Tại sao tôi lại thấy cô ta dễ thương được chứ?!
“Zzz”
Cô ta ngủ rồi… Có cần phải ngây thơ đến thế không? Tôi nhẹ nhàng đặt cô ta lên giường, lắc đầu chán nản. Sao lại bắt ép mình đi làm… để bị tôi cướp mất thêm một nụ hôn nữa…
Tôi đi thay chậu nước.
Cả người cô ta cứ nóng như vậy, không hạ sốt cũng không nóng hơn. Rốt cuộc là mắc phải bệnh gì?
Tôi thở dài, nhúng khăn vào nước, vắt khăn, lau mặt nhỏ, sau đó lại nhúng nước vắt khăn đặt lên trán nhỏ.
Tôi khẽ đưa tay chạm má nhỏ… Vẫn còn nóng. Chậc… Phải làm sao nếu cứ mãi như vậy? Không lẽ đưa cô ấy đi bệnh viện?
Tôi đặt tay mình lên má Yuki. Nhỏ đột nhiên chộp lấy tay tôi, giữ chặt tay tôi bên má mình, còn dụi dụi vào như con nít. Có vẻ tay tôi rất lạnh, nó làm cô ấy dễ chịu hơn. Lần đầu tiên tôi thấy tự hào về đôi tay mình.
Cô ta… hạ sốt?! Bệnh gì mà lạ đời? Tôi buông tay Yuki đi nấu cháo để khi cô ta tỉnh lại có đồ mà ăn, nhưng cô ấy cứ giữ chặt nó. Tôi lại lần nữa uể oải nằm gục xuống bên cạnh Yuki.
Lời kể của Yuki.
Cả người nóng ran, đột nhiên tôi cảm giác có một hộp… cá mòi đóng hộp, vừa trong tủ lạnh bước ra, nó áp lên má tôi mát lạnh, thật dễ chịu. Tôi ngay lập tức chộp lấy nó kề lên má, mát ơi là mát!
Nhưng mà… sau khi tỉnh dậy, tôi giật mình khi thấy hộp cá mòi là… bàn tay của Ren! May là hắn đang ngủ, nếu không chắc tôi ngượng chết mất! Tôi lẳng lặng bước xuống giường đi tắm. Chà hay thật! Ren nhà ta sau này hành nghề bác sĩ được a. Tôi hết sốt rồi!
Nhưng mà để hắn nằm như vậy thì… kì quá. Sợ hắn mỏi tội nghiệp. Tôi dìu hắn lên giường, sau đó đi tắm. Thấy tôi cao thượng chưa?
…
– Oáp! Ồ, có cả cháo nữa, hắn chu đáo gớm. – tôi vào bếp, reo hò khi thấy tô cháo nghi ngút khói. Tuyệt vời ông mặt trời!
– Ồn ào! – hắn lù lù đứng sau tôi từ lúc nào… như ma ý.
– Ủa… phần của cậu đâu?
– Quên làm rồi. – Ren lười nhác kéo ghế bò ra bàn, cỏ vẻ mệt mỏi lắm.
– Sao cậu trông uể oải thế? Không khỏe à? – tới lượt tôi quan tâm hắn. Dù gì cũng phải quan tâm hắn bù cho cả đêm hôm qua và cả ngày chủ nhật hôm nay hắn không được ra ngoài chơi phải ở lại kí túc xá chăm sóc cho tôi chứ.
– Hôm qua tôi không ngủ. – hắn khoanh hai tay đặt lên bàn, gục đầu xuống, nhắm mắt.
– Là… do tôi đó hả? – tôi thì hỏi vậy thôi, chứ tôi biết thừa là do tôi rồi. Nhưng mà tôi không ngờ hắn cũng phũ ghê cơ.
– Tất nhiên là do cô rồi. – hắn đáp tỉnh bơ, còn có vẽ trêu chọc tôi. Khỉ thật!
Tôi lặng thinh, bước qua mở tủ lạnh, mắt quét từ trên xuống dưới, lấy ra vài thứ đi nấu bữa ăn cho hắn. Tôi hơi liếc qua Ren. Hắn ngủ ngon lành.
Khuôn mặt ngủ trông đáng yêu và ngây thơ kinh khủng. Đúng là cái nhan sắc nó trá hình cho cái tính cách bên trong mà.
Một sợi tóc khẽ phủ xuống mắt hắn. Tay tôi vô thức vuốt sợi tóc ấy, kéo nó lên vành tai hắn. Hắn giật mình ngước lên, tay tôi chạm vào má hắn… Hắn khẽ rùng mình, trân trân nhìn tôi, rồi cười khẩy: