Ba Ren gọi tên thật của tôi. Tôi gần như đứng hình. Gì chứ? Ông ta nhận ra rồi? Biết được tôi không phải Ren rồi?
Tôi nhìn quanh, ông ta thì cười đểu, trong khi Izumo và mẹ Ren vẫn
đang mơ màng nhìn tôi chằm chằm như chờ đợi một lời giải thích, một câu
khẳng định rõ ràng cho lời nói của ba Ren.
Phải làm thế nào…? Không được không được… Những lúc như vậy không được kích động a, phải cố gắng bình tĩnh.
Tôi liền cười nhạt:
– Ông bị ảo tưởng à? Có phải các kế hoạch hèn hạ của ông tẩy não ông rồi?
– Chậc… mày cũng gan dạ ghê nhỉ? Dám tự thân đến đây tìm tao, trong khi bản thân không có chút phép thuật?
– Ông đang diễn trò gì…
– Mày đừng giả vờ làm gì. Tao biết mày là Yuki. Hành động của mày lộ liễu quá rồi.
– … – tôi không nói gì nữa, lại tiếp tục dè chừng mọi hành động của
ông ta, không khéo phang cho tôi một cái lại đi ngắm gà luộc.
– Tao đã bao phủ hết quanh căn nhà này bằng kết giới, sẽ không có con kiến nào có thể lọt vào.
Tôi nuốt nước bọt cái ực. Chẳng lẽ cuộc đời tôi chấm dứt từ đây.
Bây giờ nên tiếp tục giả ngu từ chối hay chấp nhận lời ông ta nói là
hoàn toàn chính xác? Nhưng tôi sơ suất ở điểm nào, rõ ràng tôi mô phỏng
vô cùng chính xác Ren.
Đêm nay sẽ có một sinh linh nhỏ bé lặng lẽ chết đi mà không ai biết.
Ông ta sẽ cột tôi vào trong một cái bọc lớn rồi vứt xuống sông? Hay sẽ
xẻ tôi ra thành từng mảnh một để vào tủ lạnh ăn dần?
Sương xống của tôi nhất thời lạnh lẽo u ám. Ngoài chết dưới tay ông ta, thì tôi còn hai cục nợ lớn…
Izumo và mẹ Ren… tại sao đâu đâu cũng thấy địch thế này?
– Lúc Ren còn nhỏ, tao đã từng dạy nó cách cướp đi phép thuật của
người khác. – ông ta cười đểu – Phép thuật đã bị cướp đi sẽ vĩnh viễn
không lấy lại được. Nó chẳng lẽ không biết? Nếu mày thật sự là Ren, thì
tao nghĩ từ lúc biết tin tao cướp đi phép thuật của mày, nó đã đến đây
lật tung mọi thứ lên rồi… không đợi đến bữa tối đâu.
Tôi bàng hoàng sửng sốt.
Ông ta vừa nói, phép thuật bị cướp đi sẽ không thể trở về với tôi
nữa? Từ khi câu nói đó chấm dứt, mọi thứ đã xoay mòng trong tôi, cảm
giác chân mình sắp không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Dù ban nãy mạnh miệng cho là mình sẽ ổn khi sống mà không có phép
thuật, nhưng đối với pháp sư chúng tôi thì phép thuật là nguồn sống!!
Bây giờ tôi đã mất đi phép thuật thì làm sao… làm sao…
Không được. Tôi không thể hoàn toàn tin lời ông ta được. Tên này rất
cáo già a. Đừng chỉ vì vài lời của ông ta mà làm tâm trí lay động… phải
bình tĩnh một chút.
Hức… nhưng biết làm sao đây, tôi vốn rất mềm yếu, rất dễ lung lay a… cơ mà suy nghĩ kĩ một chút thì…
Nếu chuyện này là sự thật, nếu ông ta đã biết Ren sẽ đến đây khủng bố mình, thì tại sao ông ta còn chuẩn bị một căn phòng đầy thuốc kích dục
như vậy, rõ ràng ông ta rất tự tin với suy nghĩ Ren sẽ đến ăn tối, ông
ta sẽ kiếm cách đưa hắn lên đấy với Izumo? Nếu chuyện này là giả, khi
tôi mơ hồ ậm à ậm ừ, ông ta sẽ lại nhếch mép đầy kiêu ngạo “Trong quá
khứ tao chưa bao giờ dạy cho Ren trò này. Vậy cái kí ức mày thừa nhận từ đâu ra…” vậy thì tôi lại rơi vào tròng rồi.
Tôi phải làm sao nhỉ?
– Ren. Anh nói gì đi! Anh không phải Yuki đúng không? – Izumo trừng mắt nhìn tôi, cô nàng ra sức lay lay cánh tay tôi.
– Để tao xem hôm nay mày trốn đi đằng trời. – ông ta cười khinh bỉ với tôi.
Này thì… ít ra tôi cũng là con dâu của ông (theo công nhận của Ren),
có cần thiết phải đẩy tôi đến bước đường cùng như thế này hay không? Tôi nhìn khuôn mặt ông ta một cách lạnh lùng.
Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với pháp sư này là gì? Chính là một
người đàn ông đứng tuổi nghiêm khắc, lạnh lùng nhưng vô cùng dễ nổi
nóng, bị Ren chọc điên lên mãi thôi. Bên cạnh đó, ông ta cũng là một
người tàn nhẫn, cũng vô cùng độc đoán, kiêu ngạo, chẳng xem ai ra gì. Ở
điểm này có thể thấy rõ Ren nhà tôi giống ai…
Nhưng bây giờ, hình tượng cha chồng thông minh tài giỏi đang dần sụp đổ trong tôi, chỉ để lại đó một con rắn độc cô đơn.
– Tôi muốn hỏi ông một câu. – tôi mở miệng, giọng thấp hết mức có thể. Tôi muốn ra vẻ nghiêm trang một chút.
– Được.
– Công ty của ông đã bị tôi chiếm lấy, nhiệm vụ của ông đã hoàn toàn
chấm hết, bổn phận của ông chính là ngoan ngoãn ở nhà, vậy ông đang cố
gắng làm gì? Tôi thật sự không hiểu. Làm khó tôi?
Đáp lại ánh mắt kiên định của tôi là một hồi im lặng của ông ta…
người mà Ren đã phải miễn cưỡng gọi bố, gọi cha trong hơn mười mấy năm…
người cha lạnh lùng ích kỉ. Ông ta khẽ mở miệng:
– Đó là chuyện gia đình tao, cần mày xía vào?
Ờ, tôi vốn đã biết ông ta sẽ nói câu này, nhưng không ngờ lại nói với khuôn mặt vô cảm như thế. Tôi chỉ đưa ánh mắt lạnh lẽo ban nãy nhìn lại ông ta, là cố tình nhìn sâu vào đôi mắt đáng sợ kia, nhưng kết quả chỉ
là số không.
Con người này quá giỏi giấu diếm cảm xúc thật sự của mình, thì tôi phải làm sao?
Tay tôi bị lay mạnh.
– Ren… – Izumo cô ta gần như nài nỉ tôi trả lời – Là Ren mà… đúng không?
Lại cái tình cảnh trớ trêu này?! Tôi nhất định phải nghĩ cách giải quyết.
Đang lúc tôi lo sợ và hoang mang nhất thì…
– Ren!!! Anh Ren ơi… – một giọng nói trong trẻo vang lên… cơ mà chất
giọng này… tôi năm nay 17 thì nó đã gắn liền với tôi đến 15 năm.
Chẳng phải là giọng của tôi sao? Nhưng mà… nhưng mà… tôi đang ở đây thì cái giọng đó từ đâu ra?
Hoang mang chồng chất hoang mang… sao tôi lại xuất hiện ở đây, hơn nữa là với khuôn mặt hớt hải lo lắng.
Tất cả những người trong nhà bây giờ đều đang tập trung ánh mắt hướng về người con gái xinh đẹp như thiên thần (khụ khụ) vừa mới chạy vào.
– Tại sao lại đến đây? Đã bảo đừng mà! Mau về thôi. Em không cần đâu!
Tôi kịp nhìn thấy cái nháy mắt đầy quen thuộc của Chito trong cô nàng Yuki này. Tôi mơ hồ hiểu ra kế hoạch của cô nàng.
– Cái gì? Yuki? – Izumo và ba Ren đồng thanh, đồng loạt trợn ngược
mắt lên nhìn cho kĩ Yuki mới chạy vào. Trong khi mẹ Ren đã nằm dài ra
ngủ thiếp đi. (đây đích thị là một tiểu tiết hư cấu)
Sau khi soi đến từng chi tiết một, cảm xúc của hai người chính xác là đi ngược nhau.
Ông ta trợn mắt… “Không thể nào cô ta có thể vào đây được?” Vì quá
kiêu ngạo và tự tin vào thành tựu của mình mà giờ đây, ông ta đã hoàn
toàn quên mất sự thật mà mình đã tìm ra, tôi mới thật sự là Yuki.
Izumo lại cảm thấy thật thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thật may mắn khi
tôi là Ren, nếu không, từ nay về sau, cô ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào để
gặp tôi nữa. Hoặc là nếu có gặp đi nữa thì cô ta sẽ thẳng tay giết chết
tôi để bịt miệng, ngăn chặn những tin đồn xấu về cô ta lan ra ngoài.
Chưa kịp để mọi người bình tâm lại, một tiếng nổ lớn phát ra từ bên ngoài sân.
Theo phản xạ, tất nhiên mọi người sẽ cùng chạy ra ngoài. Tôi và Chito cũng vậy.
Cảnh tượng ngoài sân thật sự rất… mờ ảo. Khói bụi mịt mù chẳng thấy
gì nữa, sau tiếng nổ ban nãy, đốm lửa lập lòe khiến cả thảy khiếp đảm,
tất cả nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn.
Chito nhanh chóng nhân lúc hỗn loạn kéo tôi lẩn vào đám khói chuồn mất.
Tôi nhìn thấy Kurai ngồi đó, điềm nhiên nhìn chúng tôi mỉm cười, sau
đó thấy dấu hiệu của Chito cũng nhanh chóng chạy thoát ra ngoài.
Chito kéo tôi chạy thẳng về nhà của Ajita. Tôi thở hồng hộc vì đã
phải chạy một quãng khá xa với vận tốc lớn. Đến nơi, hai chân rã rời như nó không còn tồn tại nữa, tôi tựa vào tường mà thở lấy thở để, mồ hôi
nhễ nhại.
Chito bên cạnh cũng thảm không kém.
Chúng tôi nhanh chóng trở lại hình dáng bình thường.
Ngay lúc này, hình dáng lẻ loi của ai đó cũng đứng trước cổng nhà
Ajita nhanh chóng được thu vào mắt tôi. Anh ta đang tựa lưng vào tường,
hai tay đút túi quần, lặng lẽ ngước lên trời nhìn những ngôi sao lấp
lánh, đôi mắt cũng đột nhiên sáng lên.
Lúc này tôi mới nhớ ra quay sang nhìn Chito với ánh mắt thắc mắc và
tò mò… ban nãy anh ta cũng xuất hiện ở nhà Ren? Cô nàng khẽ gật đầu như
khẳng định tầm quan trọng của Kurai.
Nhìn anh ta nhàn nhã như vậy, Kurai có lẽ đã dịch chuyển về đây từ
lúc nào.Bấy giờ, anh ta đã nhận ra sự hiện diện của tôi và Chito.
Anh ta nhanh chóng quay sang nhìn chúng tôi, đưa mắt về phía Chito, cô nàng nhanh chóng bước đến trước Kurai.
– Anh vào nhà chơi không?
– Anh sẽ dùng ít trà rồi về. Sẵn tiện, anh muốn lập kết giới quanh
căn nhà này. – Kurai từ tốn trả lời, hơn nữa còn nhìn Chito với ánh mắt
rất dịu dàng.
Ơ… anh ta bị tâm thần phân liệt? Lần đầu gặp, anh ta rõ ràng là một
tên ngốc cuồng em gái chính hiệu, có tính độc chiếm mãnh liệt, thậm chí
không để nhỏ chạm vào một tên con trai nào đó, vậy mà giờ đây, đứng
trước Chito lại nhỏ nhẹ như vậy, cứ như sợ cô nàng sẽ tan biến mất, thậm chí còn rất bình thản khi bước vào căn nhà nơi nhỏ cùng một người đàn
ông khác chung sống.
Rốt cuộc tên này là tâm thần phân liệt hay anh ta đã thực sự thay
đổi… nhưng mà thay đổi đến vậy cũng quả thật là đáng sợ. Lúc này tôi
phải thừa nhận, khả năng tẩy não người khác của Ren quả là đáng sợ.
– Được rồi, vào thôi. – Chito nói rồi kéo tôi vào nhà.
Kurai lững thững đi theo phía sau. Anh ta trầm lặng không nói gì,
trên khuôn mặt cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ chậm rãi nhìn
ngắm căn nhà. Cuối cùng, anh ta thở hắt ra rồi ngồi xuống sofa trong
phòng khách. Tôi ngồi đối diện Kurai để Chito vào trong pha trà.
Con người trước mặt tôi đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn trong cuộc đời. Cuộc sống gia đình không đâu vào đâu, yêu điên cuồng đứa em gái, cố gắng hết sức
thể hiện tình cảm với nó, vậy mà cách thể hiện sai lầm ấy lại khiến nó
hận anh ta đến điên đảo. Ầy… Cuộc đời thật là bất công.
Lúc đầu, vì tôi rất ghét Kurai, nên cảm thấy anh ta phải chịu khổ như vậy là do ăn ở, nhưng dù sao, bây giờ anh ta cũng đã thay đổi, cảm tình của tôi đối với Kurai ngày một tăng. Tôi vui vẻ bắt chuyện:
– Anh… đã giúp Chito cứu tôi?
– Ừ. Có vấn đề gì không? – hộc máu… tức hộc máu mà.
Tôi rõ ràng đã có thành ý muốn nói chuyện với anh ta để cải thiện
được mối quan hệ, vậy mà cái tên này lại tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm như
thể tôi đang nói chuyện với không khí. Trả lời câu hỏi của tôi, cũng như là miễn cưỡng cho có, hoàn toàn không có ý định muốn giữ hòa khí. Chết
tiệt! Tôi làm trò cười cho anh xem chắc?!
Tôi nghiến răng nghiến lợi ken két, trong lòng không ngừng thầm nguyền rủa Kurai.
Tôi đang nhìn chằm chằm anh ta với đôi mắt hằn hộc chết người, anh ta nhanh chóng nhận ra, quay sang nhíu mày hỏi tôi:
– Khuôn mặt em như thế là…?
– Tôi ghét anh. – tôi gật đầu nói luôn không kiêng dè sợ hãi gì.
– Ừ. Không cần em yêu tôi làm gì… chỉ cần Chito thôi. – anh ta cũng
gật đầu nói thẳng… chậc, thẳng thắn nhỉ? Ánh mắt Kurai bắt đầu đánh về
phía nhà bếp, nơi Chito đang cắm cúi pha trà.
– Anh… còn yêu Chito?
– … – câu hỏi của tôi như đả kích trầm trọng tinh thần của Kurai, sắc mặt anh ta tệ đi trông thấy, đôi mắt cũng lia sang tôi đang đầy ngượng
ngùng. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, anh ta vô cùng bình thản khẽ mở
miệng đáp – Tất nhiên.
– Anh không sợ đau khổ sao? – câu hỏi này là xuất phát từ tấm lòng chân thành của tôi, là tôi sợ anh ta sẽ buồn… cuộc đời anh ta đã quá khốn nạn rồi. (ban nãy còn chửi người ta đến chết lên chết xuống)
– Em nói vậy có ý gì? Khi nào hai người họ chưa công khai hẹn hò, tôi chưa chính thức thua cuộc, vậy nên, em đừng nói như thể họ đã yêu nhau
được vài năm như thế.