My Devil! Don't Go

Chương 134: Ren trở về…



~~ đáp ứng kì vọng của các nàng :) các nàng đừng trù ẻo Mi tội nghiệp lắm nhaaa :) ~~

– Một hai ba.

Tôi nằm trên cỏ chờ đợi… cơ mà cái đám này chỉ có tấn công thôi có cần lâu lắc đến vậy không? Để tôi chờ đến mỏi cả lưng.

Không lẽ trúng thực nằm lăn ra sùi bọt mép hết cả lũ rồi? Tôi liền ngẩng đầu nhìn thì thấy… tấm lưng trước mặt khiến cả người tôi run lên. Cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng tôi… tôi ú ớ nói không ra tiếng, tròng mắt mở to đầy kinh ngạc, trên môi vô thức vẽ ra một nụ cười, không thể tắt.

Lúc này tôi mới lia mắt ra lũ con gái, tụi nó đứa nào đứa nấy mặt tái lại, trân trân nhìn người con trai đang đứng chắn trước mặt tôi.

– Biến đi. – chất giọng trầm ấm đó… vang lên. Tim tôi như nhảy cẫng lên.

Tôi lại nhìn người đó, cũng là lúc người đó quay người nhìn tôi. Ngay lúc này, cả thế giới như dừng lại. Âm thanh của gió cũng đang trôi dần đi xa, cả mùi hương của những khóm hoa cũng biến mất, âm thanh hỗn tạp của đám con gái kéo nhau bỏ chạy cũng xa dần… những gì tôi có thể cảm nhận được lúc này chính là khuôn mặt và mùi hương quyến rũ của người con trai đó.

Miệng tôi vô thức cười toe toét. Nhưng trái ngược tôi, người con trai đó nhíu mày nhanh chóng tiến về phía tôi. Dù khoảng cách giữa hai người bây giờ không là bao nhiêu, nhưng không hiểu sao cái động tác bước đi kia cứ ngày càng chậm, khiến mọi thứ trở nên thật chậm rãi. Tôi ấp a ấp úng… cảm xúc lúc này chỉ có thể nói là lẫn lộn a… vừa vui khi thấy Ren quay trở về, vừa tủi thân vì để hắn thấy vẻ mặt thảm hại của mình, vừa sợ vì sao hắn lại nhăn nhó như vậy?

– R… Ren.

Hắn không nói không rằng bế thốc tôi lên, bước nhanh đi đâu đó.

Điểm đến là phòng y tế. Hắn đặt tôi xuống giường, cô y tá liền chạy đến hỏi:

– Cô bé bị gì vậy?

– Tấn công bằng phép thuật, nội thương vùng vai, ngoại thương cánh tay. – Ren nhìn thẳng vào mắt tôi nói một hơi, dù là nói cho cô y tá nghe, nhưng cứ như câu này là để trách móc tôi tại sao lại để bị thương như thế vậy a. Tôi trợn mắt… câu đầu tiên hắn nói với tôi sau cả tuần không gặp là câu này… thật là trớ trêu a… trong câu nói đó thậm chí còn không có sự xuất hiện của tên tôi nữa.

– Được rồi. – cô y tá khó hiểu nhìn Ren rồi tiến lại gần tôi đang nằm trên giường. Ren đứng sang một bên nhìn cô ấy chữa cái vai cho tôi, bên cạnh đó làm lành vết thương ngay cánh tay của tôi.

Cô y tá gật đầu với tôi rồi ân cần dặn dò:

– Không sao nữa rồi, nhưng chú ý đến bản thân một chút, sao lại để bị tấn công ra nông nỗi này? Em là WW cũng phải tự phòng vệ chứ?

– Vâng. – tôi chỉ biết cười gượng gạo rồi thử cử động vai, nó không còn đau nữa – Cảm ơn cô.

– Ừ. Không có gì đâu. – cô ấy mỉm cười. Đẹp ghê cơ… không hổ danh là thiên sứ của trường tôi a.

Ren lại tiến đến bế thốc tôi lên, khiến cô ấy ngỡ ngàng, lại hơi nhíu mày. Tôi giật mình mà vô thức choàng tay qua ôm lấy cô hắn, bối rối hét lên:

– Làm gì vậy? Mau thả xuống!

Ren vẫn là không nói không rằng giữ điệu bộ lạnh lùng đem tôi lên sân thượng a.

– Ren! Anh…

Phần sau của câu nói là “mau bỏ tôi xuống!” còn chưa kịp cất lên thì Ren đã đặt tôi xuống, ngay lập tức hôn lên môi tôi. Hai tay hắn như gọng kiềm siết chặt lấy người tôi. Một tay đặt lên eo tôi siết lại, một tay hắn đặt ngang lưng tôi kéo thít tôi lại gần hắn.

Nụ hôn nồng cháy khiến cả người tôi mềm nhũn. Hắn cứ như đang chơi đùa với cái lưỡi nhỏ bé đáng yêu của tôi…

Vừa đặt môi mình lên môi tôi, hắn kiên nhẫn cảm nhận từng chút một bên ngoài, rồi mới dùng lưỡi tách môi tôi ra sau đó mới từ từ tiến vào trong.

Ren quét hết mọi thứ bên trong, tiến đến từng nơi một, dùng lưỡi đẩy đẩy kéo kéo tôi… tôi cơ bản là không theo kịp hắn. Đúng là kỹ thuật của cái tên này ngày càng tăng… sao tôi không chỉ dậm chân tại chỗ, mà còn ngày càng thụt lùi!!

Kết quả là tôi chỉ có thể ú ớ phát ra cái âm thanh khiến tôi thấy vô cùng xấu hổ:

– Ưm… Re… ừm…

Cả người tôi gần như dính vào hắn, mà đúng ra là tôi cần phải tựa vào người hắn để có thể đứng vững… Thật là… nhưng bây giờ không phải là lúc để tôi quan tâm đến chuyện này a!

Tôi cũng vòng tay ôm chặt hắn, xem như bao nhiêu nhớ nhung cả tuần nay đều dồn hết vào cái ôm này… tôi siết ngày càng chặt, càng chặt tôi càng thấy yên tâm.

Đến khi tôi thấy khó thở, cả nhịp tim cũng dần trở nên hỗn loạn… thật ra nó vốn đã rất lung tung, nhưng đến thế này là quá sức chịu đựng của tôi, tôi đẩy hắn ra. Ren tiếc nuối hôn thêm vài cái mới chậm rãi đẩy tôi ra, nhưng gần như ngay lập tức hắn ôm tôi vào lòng:

– Vợ ơi… anh nhớ em.

Tôi có hơi nổi da gà, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc đáp lời:

– Em cũng vậy.

Tôi có cảm giác Ren đang siết chặt mình hơn, hơi thở hắn phả ra trên đầu tôi khiến tôi khẽ run, Ren lại lên tiếng:

– Anh xa em lâu như vậy, mà khi trở về em lại tặng cho anh một màn trình diễn phép thuật hoành tráng như thế. Thật không biết nên nói gì nữa…

– Anh đỡ hết cho em à?

– Nếu lúc đó anh không đến kịp thì em xem ra chết chắc. Nhưng tại sao không dùng phép thuật tấn công lại bọn họ? – Ren nói, dù không nhìn mặt hắn, tôi cũng có thể tưởng tượng ra hắn đang nhíu mày một cái. Vậy là Ren chưa biết tôi đã mất phép thuật…

– … – tôi không nói gì, chỉ khẽ dụi đầu vào người hắn làm nũng.

Ren thấy tôi im lặng thì nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, còn tôi thì cứ áp sát người hắn tìm một cảm giác an toàn.

Cái ôm này tôi đã mong chờ bao nhiêu chứ? Cả tuần rồi có bao nhiêu chuyện xảy ra, vậy mà cũng không thể làm tôi xao nhãng khỏi việc nhớ Ren. Tắm cũng nhớ, ăn cũng nhớ, thậm chí ngủ cũng nhớ đến… thì ra hắn đã chiếm một chỗ rất rộng rãi thoải mái trong trái tim tôi.

Ren chỉ đi có một tuần mà cứ như hắn đã xa tôi cả năm ấy! Những ngày không có hắn thật sự rất dài… vậy mà những khi ở cạnh hắn, chưa gì đã hết ba tiết học.

Nhưng bây giờ dù đang ôm chặt hắn, tôi vẫn có cảm giác hắn sẽ dễ dàng biến mất, dù đang bên Ren, nhưng tôi vẫn thấy có gì đó thiếu thiếu… cái thiếu thiếu bất an đó sẽ mãi chẳng bao giờ có thể lấp đầy được a.

Tôi ôm hắn chặt hơn một chút, Ren đang vuốt những lọn tóc của tôi cũng khẽ siết lại. Tôi vui mừng đến muốn khóc.

Thật ra lúc này tôi rất ích kỉ muốn nói với hắn sau này dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng hãy để tôi ở cạnh hắn. Dù cho có đi đến đâu nữa thì tôi vẫn là một lòng muốn ở cạnh Ren. Xa nhau một thời gian, tôi lại có cái cảm giác bất an khi gặp lại hắn… sợ là một ngày nào đó hắn lại vì công việc mà bỏ tôi lăn lóc chẳng thèm nhớ đến. Lúc đó chắc tôi phát điên mất.

Chúng tôi chỉ đứng đó ôm nhau… hắn kết thúc việc đó bằng cách:

– He… em xem… tụi mình hôn nhau hơn mười phút đấy. Kỷ lục nha.

Tôi không còn biết nói gì hơn, ngoài ngượng ngùng đỏ mặt.

Ren hơi cười đẩy tôi ra, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, hắn liền cất tiếng:

– Vẻ mặt này của em rất kích thích anh hôn em thêm cái nữa.

Tôi liền mím môi quay đi. Ren cười khì. Sau đó chúng tôi đi sang một góc ngồi, tôi thò hai chân ra ngoài đung đưa. Ren ôm tôi từ phía sau, và chúng tôi cứ ngồi như vậy. Vòng tay của hắn cứ như sẽ ở đó mãi mãi không muốn rời. Hắn dính lấy tôi như sam. Người mở miệng đầu tiên lại là hắn:

– Giải thích cho anh nghe cái này xem.

Hắn đưa ra trước mặt tôi tấm hình tôi cùng Tokio.

– À… thật ra… người ta chụp phải lúc Tokio đưa em về khách sạn nơi em và Chito ở đấy mà?

– Cái gì? Chito và em sao lại đến khách sạn ở? – Ren quay đầu tôi lại nhìn vào hắn.

– À… ừm… để em kể cho anh nghe.

Thế là tôi tóm tắt lại một cách vô cùng thành thật và chi tiết những gì tôi đã trải qua trong khi hắn đến lục địa khác, không thiếu một chữ, không thừa một câu.

Ren chỉ im lặng lắng nghe, tay hắn vô thức mâm mê đuôi tóc của tôi… Hắn có một thói quen, mà chắc đến hắn cũng chẳng để ý, mỗi khi ôm tôi vào lòng, hắn thường vòng tay ra trước, giữ lấy một chùm tóc mỏng của tôi rồi nghịch phá, đôi khi lại thích luồn tay vào tóc tôi rồi để yên đó nghe nguẩy ngón tay. Nói túm lại là hắn rất thích nghịch tóc tôi.

Ren từ đầu đến cuối vẫn là im lặng không chút phản ứng. Sau khi tôi chấm dứt câu chuyện, hắn mới đen xì mặt lại, cả khuôn mặt méo xẹo nhìn tôi. Sau đó hắn mới từ từ ôm tôi vào lòng, hơi thở của hắn lại phả đều đều trên đầu, chẳng có gì cũng khiến tôi đỏ mặt… Hắn nói rất khẽ:

– Anh xin lỗi.

Hắn nói rồi liên tục lặp lại, tay hắn siết chặt người tôi… đến mức tôi thấy hơi khó chịu, mới khẽ cự quậy người. Ren liền giữ tôi ngồi im rồi nói:

– Trong khi em đang chiến đấu vì anh thì anh lại không thể ở bên em. Nhưng ông ta cướp phép thuật, còn đến phá nhà của người khác thì đang trở nên quá đáng rồi. Em yên tâm đi. Anh sẽ lấy lại nó cho em.

Ren vuốt nhẹ đầu tôi như dỗ dành một đứa con nít. Hắn… có vẻ đã khác nhiều với trước đây… chững chạc hơn chăng? Nếu là trước đây, hắn sẽ điên tiết lên xông thẳng đến nhà của ông già nhà hắn mà đòi lại phép thuật cho tôi, vậy mà giờ hắn lại ân cần trấn an tôi như thế này. Tôi cá là hắn phải kiềm chế dữ lắm mới không giận dữ ra mặt. Nhưng Ren à… anh lo lắng thừa rồi… cái thời tôi thấy hoang mang đã qua cách đây vài ngày rồi.

Thực ra mà nói, tôi có khả năng thích nghi khá tốt. Lúc nhỏ từ một con người trở thành một WW chuyên dùng phép thuật của DW, rồi một mình lang thang trên đường đói meo, tôi đã phải làm quen với việc thay đổi.

Ren ôm chặt tôi như thể nếu hắn buông ra tôi sẽ chạy mất… tất nhiên cái cảm giác lo sợ này tôi cũng có a.

Tôi không hỏi gì về kết quả, hắn cũng không hề đề cập tới, vì tôi biết hắn chắc chắn đã thành công, còn hắn cũng biết tôi rất tin tưởng mình. Xem như chủ đề này là chúng tôi thầm trao đổi với nhau chứ không hề nói ra.

– Yuki… Yuki. – hắn đột nhiên gọi tên tôi – Lúc này… anh rất kiềm chế để không đè em xuống.

– Anh cứ tự nhiên? Có vấn đề… – tôi phun ra mà không suy nghĩ… sau đó mới phát hiện mình ngu… tự đặt mình vào thế hiểm, liền hét lên – Á không!

Nhưng đã muộn… hắn nhanh chóng túm được tôi, vật tôi ngã ra sàn rồi tiến đến nằm lên trên, hắn cười dịu dàng vuốt nhẹ mớ tóc mái của tôi để nó không rơi vào mắt tôi:

– Em thật ngây thơ.

– Ực… chúng ta đang ở trường, anh đừng làm càn.

– Nhưng là em dụ dỗ anh.

– … – chuyện này tôi không thể chối cãi được…

– Vậy nên đừng trách anh…

– Yuki! – giọng của Chito oang oang cắt ngang hành động cúi xuống của Ren.

Ngay lập tức, cánh cửa sân thượng bật mở, Chito và Ajita chạy ra, là tôi lỡ khiến họ nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy rồi…

Chito thấy tôi đang nằm dưới nhắm tịt mắt (là vì quá ngượng) còn Ren đang nằm trên, còn đang có xu thế cúi sát mặt tôi thì khuôn mặt nhỏ cũng bắt đầu ửng đỏ nha.

Ren xem như không có sự tồn tại của hai người kia, tiếp tục cúi xuống, nhưng tôi không có mặt dầy như hắn:

– Ren… mau đứng dậy.

Hắn vẫn im lặng nhìn tôi, còn chẳng thèm liếc một cái về hai người đang đứng như trời trồng bên kia a.

Tôi liền đẩy hắn ra, Ren cũng không ép tôi nữa mà lăn sang một bên rồi bò dậy, hắn chìa tay ra kéo tôi lên… lại một lần nữa tôi bị cái tên này xoay như chong chóng. Tôi đang đứng dậy thì hắn giật mạnh một cái khiến tôi ngã thẳng vào người hắn, Ren liền xoay người tôi lại rồi ôm chặt lấy tôi từ phía sau, hắn mở miệng:

– Làm bóng đèn sáng nhỉ?

– … – hai người kia đơ ra như hồn đã lìa khỏi xác rồi vậy, cả khuôn mặt cũng xám xịt, khói bốc đầy đầu.

– Nói đi… có chuyện gì? – hắn vẫn giữ chất giọng đều đều, biếng nhác có hơi tựa vào người tôi, cằm hắn yên vị ở đỉnh đầu tôi. Có lẽ hắn định nói chuyện với hai người kia bằng tư thế này…?

– Cậu không định đi lấy lại phép thuật cho Yuki? – Ajita mới nhất thời thở ra nói.

Ngay lập tức, khuôn mặt Ren sa sầm xuống… sát khí từ bốn pháp sư trên sân thượng của trường nhanh chóng lan rộng, khiến cả trường đột nhiên rùng mình một cái không hiểu vì sao.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.