My Devil! Don't Go

Chương 15: Vũ hội



Truyền thuyết ư… tôi không tin vào nó tí nào… một chút cũng không… nhưng nó cực kì ảnh hưởng đến tôi. Tôi trở nên lúng túng và chẳng biết làm gì khi ở cạnh Ren.

– Ngày nào cậu cũng theo tôi đến chỗ làm không thấy chán à?

– Không, chọc ghẹo cô rất thú vị. – Ren nói tỉnh bơ… gez, cái tên…

Tôi mặc kệ hắn. Tên khùng muốn làm gì thì làm đi.



Một ngày làm việc nhanh chóng trôi qua. Tôi trở về nhà với tình trạng mệt không thể tả. Hôm nay là cái ngày gì mà khách đông khủng khiếp! Còn thêm tên Ren gì mà cho tôi một ly sinh tố dừa, thêm vài hột quýt cho sinh động?! Thế mà hắn có thể uống sạch ly. Bái phục thật!

Tôi vươn vai, chạy ù vào phòng tắm. Đã là chiều rồi, có lẽ vũ hội đã bắt đầu. Ren ngồi bên ngoài đọc báo chờ tôi tắm xong tới lượt mình.

Tôi thở dài từng đợt, tay băm nhỏ hành lá mà mắt thì bâng quơ ra cửa sổ, nhìn đám nữ sinh trường ăn diện ra khỏi kí túc xá đến trường dự vũ hội, cảm thấy mình sao mà giống… cô bé lọ lem. Đầu óc tôi thì lơ lửng đi đâu đó tìm hoàng tử. Còn gì có thể tệ hơn! À không, có đấy.

“Phập”

– Ui da!! Cái ngón tay của tui!!

– Cái gì thế? Đâu? – Ren ở đâu nhảy ra, xoay người tôi đối diện hắn, quét mắt từ trên xuống.

– Au! Đau, đừng có kéo! – tôi thét lên.

– Cô bị thương ở đâu, đừng có hét toáng lên thế! – Ren thét lại.

– Ngón tay! Cậu đừng có lôi cả cánh tay tôi như thế! Đau.

– Đồ hậu đậu!

– Đồ ác nhân! Đau quá! – tôi rơm rớm nước mắt.



Sau một hồi vật vã với đám băng keo cá nhân, bông gòn, thuốc tẩy… nhầm, cồn sát trùng, Ren cũng hoàn thành… cái tác phẩm là một cục hỗn tạp nhiều thứ trên ngón tay áp út của tôi.

– Cô để hồn đi đâu chơi mà lại bị thương thế này hả? – Ren trách sau khi đem hộp sơ cứu đi trả ở phòng y tế.

Hai lần rồi! Đã hai lần kể từ khi đến đây, hắn phải chạy xuống phòng y tế lấy cái hộp lên cho tôi. Cứ đà này sau này phải xin cấp riêng cho phòng 13 một hộp sơ cứu mất.

– Đi vũ hội rồi. – tôi thở dài.

– Muốn đi đến vậy à?

– Ừ.

– Vậy thay đồ rồi đi với tôi.

– Ok. – tôi hớn ha hớn hở. Ren sắp có trò gì nữa đây?

Ren cầm tay dẫn tôi đi. Trên đường, tôi phấn khởi lẫn tò mò thích thú. Còn gì lãng mạn hơn nắm tay nhau cùng đi dưới ánh đèn mờ ảo của những cây đèn đường cổ kính. Và tôi phát hiện ra một điều…

– Sao con đường này quen quen vậy?

– Quen là phải rồi, ngày nào chẳng đi. – Ren đáp.

– Đi đâu vậy?

– Thì đi đó đó. – sau câu trả lời quề vốn lẫn lời của Ren, tôi câm nín, chẳng biết nói gì thêm.

Và rồi… ngôi trường The East dần hiện ra. Tôi đã biết hắn đang đưa tôi đi đâu.

– Này, cậu đang định làm gì thế?

– Vào trường.

– Làm gì? Tôi bị cấm vào dự vũ hội đấy nhé!

– Ai nói tụi mình tham dự vũ hội đâu. – Ren trả lời tỉnh bơ, làm tôi ngày càng tò mò.

– Thế cậu vào trường để ăn trộm à?

– Đi rồi biết.

Ren kéo tôi ra phía sau trường, vòng vào trong,… lên sân thượng.

Trời tối, sao sáng, trăng to tròn rõ ràng, gió thoảng, thêm những ánh đèn hắt lên từ dưới sân, khiến không khí trên sân thượng lúc này thật lãng mạn. Thêm tiếng nhạc du dương vang từ tận hội trường diễn ra vũ hội, khiến nơi đây như vườn thiên đàng.

Ren từ khi nào nửa quỳ nửa đứng xuống cạnh tôi, mỉm cười:

– Nhảy với tôi.

Tôi đỏ mặt nhìn Ren, tim tôi đập điên cuồng trong lồng ngực, chắc kiệt sức mà đình công nghỉ việc mất! Làm sao đây? Có lẽ tôi chẳng thể kiềm chế thêm tình cảm này nữa rồi.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên tay Ren.

Hắn kéo tôi xoay một vòng, đặt tay lên eo tôi, tay còn lại luồng qua năm ngón tay của tôi. Hắn kéo tôi sát người mình, nhẹ nhàng dẫn bước.

Hắn nhảy vô cùng… nghề, trong khi tôi vốn không biết nhảy (Yuki chủ yếu muốn đi vũ hội vì muốn ăn thôi, hiếm khi được ăn sang), đã thế tôi còn vì ngượng ngùng không biết nhìn đi đâu, nên cứ nhìn lung tung, giẫm phải chân hắn mấy lần, nhưng Ren chẳng nói gì, chỉ yên lặng nhìn tôi. Hắn càng nhìn tôi càng rối, càng rối tôi càng khó khăn để theo kịp hắn.

Mặt tôi có lẽ là đỏ lắm vì hiện tại nó đang nóng rực. Tôi nghe bên tai tiếng Ren hát lẩm nhẩm theo bài nhạc chúng tôi đang nhảy.

Tôi lại giẫm phải chân hắn, lần thứ n. Ren xoay tôi một vòng, rồi lợi dụng tôi mất thăng bằng, ngả người tôi xuống tay hắn, hắn kề mặt mình gần mặt tôi. Tôi đang nghiêng, tạo với mặt đất một góc 45 độ, chứ không đã thẳng tay đẩy Ren ra.

– Cô có biết cô đã giẫm đạp lên cái gì không hả?

– Hèm… Có lẽ… là… cái bàn… chân. – tôi hắng giọng cười trừ.

– Thế mà tại sao vẫn tiếp tục giẫm?

– Tại… tại vì cậu nhảy nhanh quá!

– Phải nói tôi một tiếng chứ? – càng nói hắn càng kề mặt hắn gần mặt tôi.

– Ừ, tôi sẽ sửa mà. Bỏ tôi ra đi.

– Chắc chứ?

– Ừ… ủa khoan… – chưa kịp nói hết câu, Ren đã thả tôi ra thật, tôi đang rơi! Tay tôi theo quán tính quờ quạng lung tung, sao lại vớ trúng cái vai Ren, thế là tôi… đu vào cổ Ren đứng bật dậy.

Tôi và hắn lại… tình cờ hôn… và lần này, với cái… tư thế này, tôi lại là người chủ động!

Ren hơi ngạc nhiên, nhưng đứng yên không nhúc nhích. Tôi giật mình đẩy Ren ra. Sau đó ngồi luôn xuống đất, quằn quại đau khổ… trời ạ! Sao dạo gần đây người thiệt thòi toàn là tôi không vậy?

– Ra cô là loại người bạo dạng như vậy? Có thích cũng phải nói tôi một tiếng, sao cứ im ỉm mà… tấn công tôi như vậy?

– Ảo tưởng sức mạnh! – tôi trề môi ngước nhìn Ren.

– Tôi nói không đúng à? – Ren ngồi xuống cạnh tôi.

– Dù gì… thì cảm ơn cậu… tối nay cũng không buồn chán lắm! – tôi thấy tốt nhất mình nên đánh trống lãng, để Ren xỉa xói hoài tí nữa lan qua tới cái vấn đề gì gì luôn ấy!

– Thế thôi à? Phải có quà gì đó cho tôi chứ?

– Cái gì? Là cậu tự đưa tôi tới đây chứ tôi đâu có yêu cầu? Tại sao bây giờ lại bắt tôi tặng quà cho cậu? – tôi sửng sốt.

– Thế giờ quịt à? – Ren cười khẩy, để lộ cái răng khểnh duyên đến đáng ghét!

– Ừ đó thì sao?

– Không tự tặng thì tôi phải giựt thôi!

Vừa dứt lời, mùi hương nồng của Ren đã xộc vào cánh mũi tôi, ánh trăng bị che khuất, chỉ còn khuôn mặt Ren. Hắn… hôn… tôi. Lại một lần nữa… tôi im lặng. Tôi không ghét nó… cũng không thể nói tôi không thích nó.

Những nụ hôn gần đây làm tôi thấy khó chịu vô cùng. Tôi rốt cuộc cũng không thể hiểu được, mối quan hệ kì lạ không rõ ràng giữa tôi và Ren là gì? Chẳng phải hôn chỉ là hành động thân mật giữa hai người yêu nhau hay sao, nhưng tôi và hắn đâu có là cái gì… Rốt cuộc hắn suy nghĩ gì về tôi?

Tôi tò mò, thắc mắc, rồi lại giật mình tự hỏi mình “Tôi suy nghĩ như thế nào về hắn?”



Sáng hôm sau,…

Sáng nay trời mát mẻ vô cùng, bởi vì cơn mưa dài đăng đẳng từ đêm hôm qua đến giờ vẫn còn.

Tôi nhìn qua khe hở của cửa sổ, thích thú nhìn những hạt mưa thả mình tự do rơi xuống đất rồi vỡ tan tành như thủy tinh, nhưng long lanh và óng ánh.

Mưa sớm làm tôi cảm thấy tinh thần thoải mái, sảng khoái, tràn trề năng lượng chuẩn bị đón ngày mới. Trái ngược với tôi, Ren hoàn toàn não nề, mọi thứ xung quanh hắn cũng bị làm cho mất hết sức sống, mọi thứ đều ảm đạm.

– Cậu thôi cái vẻ thất thiểu như sắp chết đó đi được không?

– Kệ tôi đi nhóc. – Ren gạt tay tôi ra, xách balo, cầm cây dù của tôi tỉnh bơ mở cửa phòng – Đi mau, tôi không chờ cô đâu.

– Này! Cái dù đó của tôi mà?

– Thì sao?

– Ơ… thì dù của cậu đâu?

– Tôi đi trước.

– Này!

– Sử dụng chung một cây cho gọn, dù gì tôi và cô cũng đi cùng đường. – cuối cùng hắn cũng chịu nói một câu giải thích cho đường hoàng.

Cơ mà… cái dù đó là của tôi mà, sao hắn có thể dùng nó để hối thúc tôi đi nhanh chứ? Cái tên thực dụng!



– Hello Yuki!

– Saya hả? Cậu sao vậy?

– Tớ mắc mưa ấy mà! Hehe. – cả người Saya ướt như chuột lột, đôi gò má đỏ lên vì lạnh, tóc tai bệt hết lại, ép sát vào khuôn mặt đáng yêu.

– Đi theo tớ.

Tôi kéo Saya đến phòng thay đồ nữ, lấy khăn lông lau khô tóc cho Saya. Tóc dài như nhỏ mà ướt chắc sẽ rất khó chịu. Saya cười cười nói:

– Như này cứ như hai mẹ con nhỉ?

– Cậu cứ bất cẩn như trẻ con ấy!

– Vậy mới cần người bảo vệ chứ.

– Bảo vệ này! – tôi vò mạnh tóc Saya – Hahaha!

– Hahaha! Oái! Ướt hết rồi!

Cả người tôi sau đó cũng ướt theo Saya, cả hai đứa tôi bị giáo viên mắng cho một trận đến lùng bùng hai lỗ tai mới cho vào chỗ ngồi. Khổ cái đời học sinh, đến trường toàn nghe chửi mắng!

Tan học, Saya ở lại trực lớp hộ tôi. Hôm nay nhỏ đi bộ đến trường, nên lúc về cũng thoải mái giờ giấc, còn bình thường do người nhà đưa đến (bằng limo) nên phải về đúng giờ, không giúp đỡ gì được cho tôi thấy áy náy vô cùng.

Hai đứa tôi huyên thuyên từ chuyện này đến chuyện kia không ngớt, cũng nhờ đó mà hai đứa hiểu nhau nhiều hơn.

Còn Ren mò sang lớp tôi, thấy tôi nói chuyện với Saya bơ hoàn toàn mình, quê độ một cục, vậy mà dễ thương một cái là không dám bỏ tôi về trước, thành ra bò ra bàn ngồi ngủ.

Ngoài kia, mưa vẫn đang rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.