Tôi khẽ nhìn chị ta, tay níu lấy vạt áo bà tỏ vẻ sợ sệt. Mẹ liền mỉm cười với tôi, sau đó quay sang chị ta:
– Đây là con gái của ta. Risa, hai đứa làm quen với nhau đi.
– Chào chị Risa.
– Ờ. – chị ta đáp hờ hững, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt qua tôi, đi thẳng sang cầu thang dẫn lên tầng. Đột nhiên mẹ nói…
– Từ nay con bé sẽ ở cùng với chúng ta.
– Cái gì cơ? – giọng hét kinh dị của chị ta vang lên từ trên tầng, gần như mọi ngóc ngách trong cái làng này đều có thể nghe thấy được, tiếng chân nện uỳnh uỳnh khiến trần nhà
có chút run rẩy, giọng nói ngày càng gần, dường như chị ta đang xuống –
Mẹ nói lại xem!
– Mẹ nói là con bé sẽ ở cùng với chúng ta. – mẹ cười hiền xoa đầu
tôi. Tôi bứt rứt trong lòng, cảm thấy hạnh phúc nhỏ nhoi của mình có
nguy cơ tan thành mây khói, nhưng không thể vì sự ích kỉ của mình mà gây ra cãi vã giữa mẹ và chị Risa.
– Không cần đâu ạ!/ Không được! – tôi và chị ta gần như nói cùng một lúc.
Tôi và mẹ ngoảnh đầu, thấy chị ta đang đứng ngay cạnh cầu thang, nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa, như muốn nhào đến xé toạc tôi ra vậy.
Lúc này, chị ta mới chú ý đến bộ quần áo trên người tôi, lại xông đến gào lên:
– Ai cho mày lấy cái áo đó của tao? Trả cho tao con nhỏ ăn cắp!
Vừa hét chị ta vừa kéo cái áo. Tôi hoảng sợ lùi lại phía sau.
Từ nhỏ đến giờ lớn lên trong sự đùm bọc của Ren (Ajita), tôi chưa bao giờ chạm phải… loại người hung dữ như thế này. Bây giờ mới thấy, con
người thật đáng sợ… nhất là những người dễ dàng đánh mất lý trí như chị
ta.
Khuôn mặt hung dữ của chị ta khi lần đầu gặp mặt, tôi mãi mãi không thể nào quên được.
Sau khi gặp Risa, chuỗi ký ức đau thương của tôi lại bắt đầu. Chị ta bắt nạt tôi, kéo bạn đến ăn hiếp tôi.
Mỗi ngày đối với tôi là địa ngục… chỉ là mỗi tối khi được nằm chung
giường với mẹ, tôi mới cảm thấy bình yên. Mẹ không phải là không hiểu
tính cách con gái của mình, bà rất nhiều lần khuyên con, cũng đã bảo tôi đến chỗ làm việc cùng với bà, không để tôi và chị ta cùng nhau ở một
mình. Nhưng tôi lại từ chối… tôi có đi theo cũng chỉ làm mẹ thêm vướng
bận mà thôi. Thà rằng tôi ở nhà nấu ăn chờ mọi người cùng về.
Mẹ trước sự kiên định của tôi cũng không thể nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngã nón quay lưng bước ra cửa.
Mỗi sáng tôi là kẻ hầu người hạ cho Risa, đến tối thì trở thành đứa
con bé bỏng trong lòng mẹ. Dù rất sợ nhưng đến một tiếng tôi cũng không
than.
Sống như thế được vài năm, đến khi tôi mười sáu thì mẹ đột nhiên qua đời.
Ngày hôm ấy mưa rơi trắng xóa. Risa chị ta đi chơi chưa về.
Mẹ thì sốt từ đêm hôm qua, vậy mà sáng nay chị ta vẫn có thể thản
nhiên xách mông đi chơi cùng lũ bạn, để mẹ cho một mình tôi chăm sóc.
Tôi ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngày càng tái đi của mẹ.
Mẹ sốt ngày càng cao, có uống thuốc hay lấy khăn lạnh đắp lên người
thì cũng không bớt nóng. Tôi hoảng hốt định chạy đi tìm bác sĩ, nhưng mẹ vội nắm chặt tay tôi. Bàn tay mẹ gần như không còn chút hơi ấm nào. Đôi môi tím tái nứt nẻ mấp máy… bao nhiêu sức lực cuối cùng, bà dành hết
vào cái nắm tay. Mẹ nói nhỏ xíu, tôi vừa khóc vừa cúi mặt xuống gần bà:
– Con… ngoan của mẹ. Kể từ ngày mẹ đưa con về nhà, mẹ đã xem con như
đứa con gái thứ hai của mình. Mẹ biết con gái mẹ thường xuyên đánh đập
hành hạ con, mẹ… xin lỗi. – nước mắt bà cũng bắt đầu chảy – Mẹ thật sự
có lỗi với con. Đứa con gái đó… có lẽ là mẹ đã quá cưng chiều nó, đến
nỗi cái gọi là tôn trọng người khác nó cũng không biết. Cái tôi của nó
quá lớn… mẹ không thể răn dạy nó, để cho con phải chịu khổ. Mỗi tối thấy con co ro một góc giường, trên người thi thoảng lại xuất hiện những vết bầm tím hay chảy máu, mẹ đau xót không chịu được. Tất cả là lỗi của mẹ
khi không thể dạy dỗ con bé cho đường hoàng. Mẹ biết con là WW từ lâu
rồi… nhưng con lại không dùng phép thuật để tự vệ… mẹ vô cùng cảm kích.
Con của mẹ… mẹ biết con yêu mẹ và mẹ cũng yêu con rất nhiều, nhưng có lẽ hôm nay mẹ không qua khỏi. Tuổi thơ của con… đã gắn liền với sự hành hạ của con bé, mẹ muốn mình có thể
trao cho con một tương lai. Mẹ có thể nhờ con một chuyện được hay không?
– Dạ… hức… hức… mẹ cứ nói… hức. – tôi khóc nấc.
– Ngoan, nín đi con… con hãy làm giúp mẹ một chuyện. Số tiền mẹ dành
dụm cả đời, con hãy giữ giùm mẹ… đến The East nhập học nghe con. Mẹ đã
đóng tiền học phí tháng đầu tiên rồi, mẹ cũng đã đăng ký kí túc xá cho
con nữa. Con hãy đến đó, giữ giúp mẹ số tiền. Khi nào Risa nó đổi tính
đổi nết, con hãy giao một nửa số tiền đó cho nó… xem như của hồi môn của mẹ… Con làm ơn nhắn cho nó những lời mẹ dặn dò nó… Còn con… tương lai
của con chắc chắn sẽ rất tươi đẹp… rất sáng lạng… Mẹ hy vọng… con của
mẹ… sau này, sẽ có một người vì con mà hết lòng, vì con mà yêu thương,
vì con mà làm tất cả. Mẹ biết… chắc chắn sẽ có một người như vậy… vì con gái mẹ là một cô gái rất tốt, rất mạnh mẽ và trung thực… Mẹ hy vọng con có thể chọn người phù hợp với con… đừng để những người khác làm con bị
tổn thương… con gái mẹ nhất định phải mạnh mẽ… Mẹ… yêu con.
– Mẹ ơi! Mẹ ơi! Đừng mà mẹ! Mở mắt ra đi mà! Mẹ!!!!
Lúc đó, tôi ghét bản thân mình kinh khủng. Là một WW mà không thể
giúp cho mẹ… đã vậy, hình ảnh cuối cùng của mẹ còn bị những dòng nước
mắt yếu đuối này làm cho nhòe đi.
Tôi ngồi bên giường mẹ khóc hết nước mắt, cả đêm đó tôi vừa khóc vừa nắm chặt tay bà không buông, khóc đến ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Risa về nhà, thấy mẹ nằm cạnh tôi, chị ta chỉ khinh bị một cái, rồi bỏ về phòng.
Tôi nghe thấy tiếng động liền giật mình tỉnh giấc, biết là chị ta đã
về, tôi chạy vội lên phòng Risa với khuôn mặt đẫm nước mắt, hai mắt sưng húp, mọi thứ quanh tôi đều mờ nhạt, tôi vấp cầu thang té ngã, nhưng
chẳng hiểu sao lúc đó tôi chẳng thấy đau, đứng dậy xông thẳng lên phòng
chị ta.
Không như bình thường, tôi chẳng thèm gõ cửa mà thẳng tay mở ra, cánh cửa quay mạnh đập vào tường vang lên tiếng động lớn.
Risa đang thay quần áo, nhìn sang tôi trừng mắt, theo tính cách tiểu thư mọi khi mà quát lên:
– Mày làm cái gì vậy hả con kia! Mày muốn chết hay sao mà xông thẳng vào phòng tao như vậy?
– Mẹ mất rồi! Chị còn không biết ư? – tôi quát lại, gầm gừ trong
miệng thiều điều nhào đến cắn xé chị ta. Nhưng việc Risa quát tôi không
làm tôi điên tiết bằng cái phản ứng này của chị ta.
– Ờ vậy hả? Đáng lắm. Tao biết thể nào cũng có ngày như vậy mà.
Chuyện đó có gì đáng để quan tâm sao? Có mỗi việc đó mày cũng làm um sùm mọi thứ lên. Ra khỏi phòng tao đi. – chị ta nói giọng đều đều, thản
nhiên và thờ ơ, thậm chí còn tiếp tục cởi cúc áo.
Tôi ấm ớ không nói nên lời, chỉ có thể siết chặt nắm đấm, nắm chặt
mép quần trong tay. Cả người tôi giận run lên, như thể tất cả máu bây
giờ đều đã dồn hết lên não rồi vậy.
Tôi lắp bắp, không thể nói thành tiếng, khuôn mặt tôi lúc này chắc chắn rất khó coi, vừa nhăn nhó vừa ửng đỏ.
Chị ta có còn là người không vậy? Một câu như vậy cũng có thể nói ra ư?
– Mẹ đã vất vả nuôi hai chúng ta đến mức nào chứ? Chị… chị có còn lương tâm không?
– Mày cũng biết nói là mẹ vất vả nuôi hai đứa mà. Trước khi mày đến
đây, mẹ đâu có phải vất vả như bây giờ. Bây giờ bà ta đổ bệnh chết rồi
không phải là lỗi của mày hay sao? Ở đó còn trách cứ gì tao?
– … – tai tôi như lùng bùng hết đi. Hai tay tôi siết đến bắt đầu chảy máu, đau rát nhưng tôi không còn có thể cảm thấy gì nữa, ngoài sự đau
đớn trong lòng.
– Trước khi mày đến đây, hai mẹ con tao sống tốt quá còn gì! Tất cả
là do một mình mày hết! Mày là con nhỏ sao chổi, đi đến đâu là gây họa
đến đó. – chị ta lại hét lên. Tay Risa run run… ít ra biểu cảm này của
chị ta còn thể hiện chút nhân tính, ít ra chị ta còn bị ảnh hưởng bởi
cái chết của mẹ… nhưng tâm trạng của tôi bây giờ không còn đủ bình tĩnh
để có thể trông thấy sự thay đổi nhỏ nhặt đó.
Trong tôi lúc đó chỉ có hai cảm xúc mãnh liệt nhất,… một là tức giận
trước thái độ vô cảm và dửng dưng đến lố bịch của Risa. Hai là thương
cảm cho mẹ vì đã sinh ra một cô nàng không ra gì…
Rõ ràng mẹ rất tốt, con người mẹ lương thiện dịu dàng, luôn tốt bụng
với hàng xóm, cả làng này ai cũng yêu mẹ… tại sao đứa con gái ruột của
mẹ lại như vậy.
Nói ra thì thật không phải, nhưng có nhiều lúc tôi muốn đá Risa ra
khỏi nhà, tôi sẽ là đứa con gái duy nhất trong lòng mẹ. Tôi chắc chắn sẽ không để mẹ phải phiền lòng… tôi chắc chắn…
Nước mắt tôi lại rơi… bây giờ có muốn gì đi nữa thì mọi chuyện cũng
đã quá muộn rồi… mẹ đã đi xa, tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại mẹ
được nữa. Giọng nói ấm áp, cả đôi mắt dịu dàng đầy suy tư nhìn tôi mỗi
đêm… tôi sẽ không còn cảm nhận trực tiếp được nữa. Tất cả chỉ còn là kí
ức… những kí ức vụn vặt… những xúc cảm mơ hồ mà tôi sợ rằng một ngày nào đó mình có thể sẽ quên mất.
Những phút giây ngắn ngủi lúc tôi ở cạnh mẹ lúc này chạy về trôi
trong trí não tôi như những thước phim ngắn cũ rích đã bắt đầu hoen ố…
chỉ có khuôn mặt mẹ trong tiềm thức của tôi vẫn như vậy, vẫn luôn xinh
đẹp và rạng ngời, mẹ sẽ không bao giờ có thể bị phai mờ.
Trong những kí ức đó, có cả những lúc mẹ đau khổ tâm sự với tôi về Risa… chị ta bao nhiêu năm làm mẹ phải phiền muộn… duy chỉ có chị ta là không biết gì cả.
Tại sao… tại sao trên thế gian này có những người sinh ra đã đắm mình trong hạnh phúc mà không biết hưởng thụ, những người được yêu thương
che chở, nhưng không biết quý trọng…?
Risa đứng trước tôi lúc này, chỉ đưa ánh mắt vô cảm nhìn dòng nước mắt trên má tôi, cả đôi môi khô đến nứt nẻ, khẽ nhếch môi:
– Mày đừng có ở đó vờ vịt làm gì. Trước kia mày tỏ ra tốt bụng trước
mẹ không phải chỉ để mẹ thương yêu và cho mày tá túc lại nhà tao hay
sao? Bây giờ bà ta chết rồi, căn nhà này thuộc về tao. Tao yêu cầu mày
rời khỏi đây ngay lập tức. Còn tiền mẹ tao để lại, bà ta có dặn là bả để ở đâu hay không?
– Chị thôi đi. Tiền tiền gì chứ? Mẹ mất rồi, mà thứ duy nhất chị nghĩ đến là tống cục nợ là tôi ra khỏi nhà, lấy hết tiền đi ăn chơi có phải
không? Chị có biết trước khi ra đi, mẹ đã lo lắng cho chị đến cỡ nào hay không? Mẹ còn dặn tôi phải…
– Tao không cần đâu. Mày cút ra khuất mắt tao! Tiền trên người mày có bao nhiêu để lại hết cho tao! Cút đi.
– Được. Tôi chẳng thèm một đồng nào đâu. Tất cả để lại hết cho chị… tôi chỉ muốn nói một câu…
– …
– Nguyện vọng của mẹ… là trong tương lại chị sẽ sớm tỉnh ngộ, chị có
thể kịp thời làm lại cuộc đời… chị có thể… không phá hỏng công nuôi
dưỡng của mẹ… và không phụ lòng tin tưởng của bà ấy.
– Đó là câu cuối cùng em nói với chị ta. Sau đó em xách hết đồ đạc đến The East… cũng là cái ngày đầu tiên em gặp anh…
Kể ra hết, cứ nghĩ tôi sẽ lại tự mình dằn vặt, sẽ tự mình rơi vào hố
đen ngày càng lan rộng dưới chân mình… nhưng không ngờ nói ra rồi lại
không đau đớn như tôi tưởng. Có lẽ thời gian đã tôi luyện tôi trở thành
một cô gái mạnh mẽ hơn trước…
Ren ngồi cạnh tôi, hắn không nói gì, chỉ vòng tay ôm chặt tôi vào lòng.
Giọng hắn gần như run rẩy, giống như đang cố kiềm nén một cái gì đó,
chỉ là qua cái siết thật chặt, tôi có thể cảm nhận được, không chỉ giọng hắn run mà cả người hắn cũng đang run lên từng cơn:
– Em làm tốt lắm… em rất mạnh mẽ… Yuki của anh. Em làm rất tốt… rất tốt…