Mọi người đọc xong truyện này rồi đừng quên Mi luôn nha nếu hông là tui khóc á
Các bạn đọc truyện vui vẻ nhớ giành thời gian đọc góc nhỏ của Mi ở cuối chap nhaaa ~~
– Đến giờ làm lễ rồi, chúng ta cùng ra ngoài thôi.
…
Bên ngoài khá ồn ào, dù cả khu vườn rộng lớn lúc này chỉ có chúng
tôi. Căn phòng tôi vừa ở nằm trong một tòa nhà khác trong khuôn viên,
Chito đảm nhiệm việc đưa tôi đến khu nhà chính, cũng là nơi tổ chức hôn
lễ.
Căn nhà đượm màu cổ kính ban nãy ngày càng rõ rệt.
Trời trong vắt, không một vết nắng hay thậm chí một vệt mây… cả bầu trời chỉ một màu xanh thật thanh khiết.
Chito bên cạnh cứ tấm ta tấm tét cười, tôi quay sang nghiêm giọng:
– Này, làm gì mà vui đến vậy, hôm nay là lễ cưới của tớ chứ đâu phải của cậu hả?
– Vì là của cậu nên tớ mới vui. Một năm trước ấy, lễ cưới của tớ sợ chết đi được.
Tôi chỉ phì cười. Chito ấy mà… cô nàng đã cưới chồng trước tôi tròn
một năm, hôm nay khoát trên người bộ váy phù dâu trắng muốt cúp ngực,
xòe ra dài ngang gối cách điệu vô cùng tinh tế… vậy mà nhỏ vẫn trẻ con
và năng động đến vậy.
Chito đi bên cạnh tôi, cẩn thận từng bước một để không làm hỏng bộ váy của tôi.
Váy của tôi cũng cúp ngực, đính dọc là một hàng viên đá sáng lấp
lánh. Ở eo tôi thắt một dải lụa màu hồng phấn, buộc thành một cái nơ nho nhỏ sau lưng. Bộ váy trắng tinh khôi phần trên, xuống đến vạt váy thì
càng ngày càng hồng, phủ bên ngoài lớp vải mỏng dính đính đầy đá phản
chiếu ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Tôi ưng cái váy này ngay lúc bước vào tiệm áo cưới là bởi vì nó có một điểm đặc biệt mà những cái khác không có.
Vạt áo không ngang thẳng qua mà phía trước cao ngang gối tôi, rồi
càng về sau thì càng dài xuống chấm đất, tà dài thượt phía sau, khiến
Chito có hơi vất vả khi cứ phải lếch theo xách chúng lên.
Tóc tôi nửa búi nửa xõa, để lòa xòa vài sợi nhìn vô cùng nữ tính.
Khuôn mặt trang điểm một cách tinh tế, nhìn như thể đẹp tự nhiên chứ
không son phấn. Ngón áp út bên tay trái tôi đeo chiếc nhẫn vừa vặn lần
đó Ren tặng, ánh sáng lấp lánh vô cùng tinh xảo, càng nhìn tôi càng thấy nó hợp với tôi một cách kì lạ. Đúng là Ren, lúc nào cũng tạo cho tôi
những bất ngờ mà tôi không thể biết trước, mà lần nào cũng khiến tôi
thích đến phát điên phát cuồng!
Trên cổ tôi là sợi dây chuyền lần trước tôi và Chito có được khi cùng đi chơi ở công viên giải trí. (không biết có ai còn nhớ hay em đã
quên?)
Mặc cô nàng cứ xót xa than thở với tôi, gì mà bộ váy đẹp như vậy
không thích hợp với sợi dây rẻ tiền đó… nào là tôi phải gỡ ra để cô nàng chọn cho tôi một sợi khác. Kết quả tôi bơ hết tất cả, thích thú đeo nó
trên cổ. Vào ngày trọng đại nhất của tôi, mọi thứ phải theo ý muốn của
tôi!
Đang trên đường sang tòa nhà kia, Chito đột nhiên dừng lại. Tôi quay
sang thì thấy cô nàng đưa cho tôi một hộp nhung màu đen. Tôi khó hiểu
nhìn, nhưng Chito chỉ mỉm cười nhìn tôi với ánh mắt như bảo tôi hãy mở
nó ra.
Tôi mở ra, bên trong là hai sợi dây chuyền bạch kim rất đẹp. Một sợi
có mặt là viên đá nhỏ màu xanh da trời hình một đám mây nhỏ, một mặt có
viên đá màu hồng hình dạng như cánh hoa anh đào. Dù chúng có hình dạng
khác nhau, nhưng nhìn chung, cả hai như thể một, giống như được làm bởi
cùng một người, tỉ mỉ đến từng chi tiết, giống như đặt riêng để là một
cặp.
Chito lấy sợi có viên đá màu xanh đeo lên cổ. Sợi dây bạch kim mảnh
mai như tôn thêm chiếc cổ cao đầy kiêu hãnh của cô nàng. Chito mở miệng
nói, trên môi là một nụ cười dịu dàng:
– Là quà của Ajita tặng hai đứa mình đấy!
– Sao lại…
– Thôi đừng thắc mắc, đeo vào đi.
Không để tôi kịp làm gì, cô nàng đã lấy sợi dây hình con mèo trên cổ
tôi xuống bỏ vào hộp, lấy sợi dây có mặt màu hồng đeo lên cho tôi. Sợi
dây hợp với bộ váy một cách kì lạ.
– Tớ không thể để bạn mình đeo sợi dây rẻ tiền đó trong ngày cưới được.
Tôi không nói gì chỉ mỉm cười, ôm chầm nhỏ vào lòng, vô cùng xúc động.
Bước vào lễ đường, không khí bên trong khiến tôi thấy choáng ngợp.
Bên ngoài tuy có vẻ cổ kính, nhưng bên trong lại toát ra sự sang trọng
quý phái. Trần nhà rất cao, treo chính giữa lủng lẳng đèn chùm rất cầu
kì, vô cùng bắt mắt, xung quanh có những viên pha lê hình trụ treo khắp
trần nhà, độ dài ngắn phối hợp nhau rất ăn ý. Góc độ, chiều dài và cả
những vệt nắng rọi vào từ bên ngoài vô cùng hòa hợp, khiến ánh sáng bị
khúc xạ chiếu sáng lấp lánh, nhìn vào còn tưởng hắn gắn đèn chùm trên
đầu.
Bàn ghế lúc này kê hết sang hai bên, khách mời ngồi vô cùng nghiêm
chỉnh, sắc mặt ai cũng tươi tắn vui vẻ mỉm cười, ngoại trừ Ryuu, có mỗi
một mình cậu ta là trơ mặt ra, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào. Mọi
người đều khoác trên mình bộ quần áo thật sang trọng.
Trước đây tôi rất cô đơn, có mơ cũng không dám nghĩ đến trong tương
lai mình có được một ngày như thế này, ngày mà bản thân mình và người
mình yêu nhất có thể là nhân vật chính, giống như vạn vật trên thế gian
này đều xoay quanh chúng tôi… hơn thế nữa, bên cạnh tôi lúc này không
chỉ những người bạn, mà còn là những người thân yêu.
Ajita đứng ngay cửa, anh hôm nay mặc một bộ vest trắng đuôi tôm, tóc
chải gọn gàng nhìn vô cùng điển trai… tôi liếc thấy Chito thoáng đỏ mặt. E hèm…
Ajita đưa tay ra, tôi lập tức luồn sang khoát tay anh, Chito ở phía sau cầm phần áo dài lê thê giúp tôi.
Hôm nay, tôi đã nhờ anh làm người đại diện cho gia đình của tôi. Dù gì đi nữa, tôi cũng xem anh là anh trai… ngoài anh ra thì trên thế giới này chỉ còn có Risa…
Nhắc đến chị ta, tôi lại thấy man mác buồn vì mọi thứ vẫn chưa trọn vẹn, vẫn không hoàn toàn theo ý của tôi.
Ren đứng đối diện tôi, cách nhau một con đường trải thảm đỏ, dọc hai
bên là cả rừng hoa, màu sắc phối hợp nhau rất ăn ý chứ không hề làm
nhiễu loạn nhau.
Hắn đứng đó, chỉ thầm lặng nhìn tôi, sắc mặt vô cảm, chỉ có ánh mắt
là lấp la lấp lánh, như thể muốn là người trực tiếp chạy đến ôm lấy tôi.
Ren mặc áo sơ mi trắng bên trong, giật phăng cái cúc áo đầu tiên, cà
vạt đen nới lỏng, cũng chẳng thèm bỏ áo vào quần, buông hết ra ngoài…
nhìn thật là… Ren! Phong cách thường ngày của hắn là như vậy, kể cả
trong lễ cưới của mình cũng chẳng thèm thay đổi, chí ít cũng phải nghiêm túc một ít chứ nhỉ??
Nhưng mà dù sao thì tôi vẫn thích Ren như thế này hơn, hắn như vậy tôi mới thích, lúc nào cũng bất cần đời và ngang ngược, nhưng lại tốt bụng hơn bất cứ ai hết. Hắn ngạo nghễ nhưng rất ân cần,
kiêu ngạo nhưng lại chu đáo… Mọi thứ ở Ren đều khiến tôi yêu đến không
dừng lại được. Ở cạnh Ren suốt mấy năm qua, tình cảm của tôi không những không phai nhạt mà nó còn ngày càng sâu sắc hơn.
Tự nhiên trong lòng tôi dâng trào một niềm xúc động đặc biệt, nhìn hắn mà muốn ôm lấy hắn.
Tôi định bước đi thì Ajita đột nhiên giữ tôi lại. Cánh cửa sau lưng
tôi đột ngột đóng lại, ánh mặt trời ban nãy soi rọi cả căn phòng đột
ngột giảm đi, khiến căn phòng có chút u tối. Chito khẽ nhếch mép, hơi
nhích cánh cửa, một tí ánh sáng lại len vào.
Tôi khó hiểu nhìn quanh, lúc này mới để ý tất cả mọi người đều đang
nhìn chằm chằm vào bức tường bên trái tôi, trên đó trống trơn, không có
bất cứ trang trí nào, dù cho tất cả những bức tường khác đều đầy rẫy
những ảnh, chậu hoa nhỏ,… tôi vốn để ý từ khi mới bước vào, nhưng không
để tâm nhiều, thì ra, chúng được dọn hết đi để Ren trình diễn một tiết
mục nào đó.
Ánh mặt trời bên ngoài soi vào, bị Ren bẻ cong tất cả đều hướng thẳng lên trần nhà, cụ thể hơn là những mảnh pha lê lấp lánh kia, ánh sáng
một lần nữa lại bị khúc xạ, rọi thẳng lên bức tường trống trơn đó… một
chuỗi hình ảnh.
Hình ảnh lúc chúng tôi cùng nhau đi dã ngoại, cả hình đi du lịch,
hình cả bọn tốt nghiệp, hình cả bọn nằm ngủ thẳng cẳng ở phòng khách
tiền gia, hình ảnh cả bọn lăn vào bếp nấu nướng kết quả là phải gọi
người đến sửa, có cả hình ảnh cả đám cùng kéo đến nhà từng thành viên
giúp họ dọn dẹp nhà cửa đón năm mới,… tất cả như tràn về, đánh thức ký
ức tôi.
Hình ảnh cuối cùng, cũng là hình ảnh xuất hiện và duy trì lâu nhất… tôi và Ren đứng hôn nhau trên cây cầu lần trước.
Cụ thể hơn là cái tấm mà Ren hắn lên kế hoạch chụp… rồi đem rửa ra
treo trong phòng ngủ… là cái tấm hình khiến tôi mấy đêm ngủ thấy ác
mộng, những cái môi liên tục vồ lấy tôi…
Bây giờ hắn còn đưa lên đó cho toàn dân thiên hạ cùng chiêm ngưỡng ư? Mà có lẽ là nó sẽ ở đó đến tận khi hết lễ cưới mất?!!!
Tôi điên máu, cả khuôn mặt đỏ phừng phừng lên, hất tay Ajita ra khiến anh giật mình. Tôi cũng tự mình xách tà áo lên, đi thẳng về phía Ren
với đôi mắt đầy sát khí, với vẻ mặt không chút gì dịu dàng. Ren cười
khẩy khi thấy biểu hiện của tôi, đó là biểu cảm đầu tiên của hắn từ nãy
đến giờ. Ren nhìn tôi với đôi mắt thích thú và đầy thách thức.
Yêu hắn cái gì chứ? Lúc nào cũng tìm cách đánh úp tôi ngay khi tôi
không chút phòng ngự! Đúng là cái đồ lưu manh! Tôi càng tức điên lên
được, hét lớn:
– Này anh!! Anh dám lấy tấm hình đó ư? Anh có biết là… ưm…
Tôi trừng mắt… khi môi mình bị môi hắn áp vào.
Ren ấy mà… hắn ta không chờ để tôi đến chỗ hắn, mà trực tiếp đi về
phía tôi, chẳng hề phòng bị khi tôi cứ hầm hầm sát khí với mình.
Ren luồn tay sang ôm lấy eo tôi kéo tôi dính chặt vào người hắn,
không nói không rằng cúi xuống hôn. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì xung
quanh “Ồ!” lên… á! Thật ngại chết mất thôi!!!
Tôi thì cả người nóng ran, mặt đỏ tía tai, còn định đẩy Ren ra, nhưng hắn lại ngang nhiên siết chặt tôi vào người hắn. Tay còn lại hắn đặt
sau gáy tôi kéo sát tôi lại mình, không cho tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Không như mọi khi, Ren mở mắt, nhìn chằm chằm vào mặt tôi… trong khi
tôi ngượng ngùng nhìn lại hắn. Trước ánh nhìn như xoáy sâu vào tôi ấy,
mọi thứ trong người tôi dường như cả thảy đều đang văng tung tóe lên hết rồi!
Chỉ là nụ hôn phớt bên ngoài, mà cả bọn xung quanh hào hứng như đúng rồi.
Một lát sau, Ren mới từ từ nhắm mắt, môi tôi cảm nhận được khóe môi hắn hơi nhếch lên… hắn hình như vừa cười khẩy.
Trong khi đang mơ mơ màng màng suy ngẫm, môi tôi bị liếm một cái. Tôi giật mình trừng mắt, lúc này tôi còn bận ngạc nhiên nên quên không
phòng thủ, hắn tách môi tôi ra môt cách dễ dàng. Hắn luồn lưỡi vào
trong, tấn công trực diện không chút e dè. Lưỡi hắn đánh vòng khắp miệng tôi…
Xung quanh, tiếng “Ồ!” càng vang lên ghê rợn. Ngoài đó ra thì còn một chuỗi âm thanh khác, nhưng tình hình là tôi chẳng thể nghe được gì…
Nụ hôn kéo dài chẳng biết bao lâu, Ren mới buông tôi ra. Lúc này chân tôi đã mềm nhũn, phải cố níu vào người hắn mới có thể đứng được. Tôi
trừng mắt nhìn Ren đầy căm phẫn. Quyết định cưới tên này liệu có phải
tôi đã quá xem nhẹ mạng sống của mình rồi không?
Ren biết tôi chẳng còn tí sức lực nào để có thể đứng vững, hắn liền
bế bổng tôi lên. Xung quanh lại ồ lên. Tôi ngước nhìn Ren, nằm trong tay hắn, từ góc nhìn này, khuôn mặt hắn rất là đẹp trai, mặt tôi bất giác
đỏ lên. Tôi cảm thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình… hức hức… ngượng quá… ngượng quá đi mất…
Tôi đi chết đây… đi đây… đừng ai cản tôi hết…
Tôi mặt nặng mày nhẹ liếc Ren. Hắn nhìn tôi một hồi rồi khẽ cười, nụ cười tươi như ánh mặt trời.
Ren đem tôi đi thẳng ra ngoài, rời khỏi lễ đường, trước sự kinh ngạc
cùng bàng hoàng sửng sốt của mấy người còn lại. Rõ ràng điều này đâu có
nằm trong kế hoạch.
Suy nghĩ của Ren lúc đó hình như là: “Cô ấy dễ thương quá, mình hoàn
toàn không thể kiềm chế được nữa! Có trách thì trách em quá dễ thương
thôi đồ ngốc à…”
Hắn đặt tôi ngồi lên chiếc mô tô dựng sẵn trong sân. Sau đó bản thân cũng phóng lên rồi rồ ga chạy thẳng.
Mọi người bên trong lễ đường vội vã chạy ra ngoài:
– Gì thế này? Chú rễ bắt cóc cô dâu đi mất rồi!! – Misa tròn
mắt, câu nói thì đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại để lộ rõ sự thích thú.
– Mọi người cứ vào ăn đi. Kệ hai cái người đó. – Ajita lúc
này muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong, chỉ tội cho
Chito bé bỏng của anh, ngơ ngác nhìn cô bạn thân bị con sói đem đi mất.
– Đúng đó, mọi người vào ăn đi. Bên trong có nhiều thức ăn lắm. – ba của Ren lên tiếng, ông kéo cả bọn vào trong.
…
Ren phóng xe đến bãi biển, dựng xe vào một góc rồi lại bế bổng tôi ra, đặt tôi ngồi xuống bờ cát vàng.
Không hổ là lục địa phía Nam, biển vừa xanh vừa trong, cát vừa vàng
vừa sạch, cảnh sắc thiên nhiên thật đáng ngưỡng mộ. Mặt trời trên cao,
nhưng nắng không gay gắt, gió thổi nhè nhẹ đầy nghịch ngợm. Bóng cây đổ
dài xuống, phủ lấy chúng tôi.
Ngồi một lát, tôi quay sang Ren, chẳng biết hắn đang nghĩ gì… chứ tôi là đang lo mình giao nhầm mình cho sói.
Hắn chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, một lúc sau mới lên tiếng:
– Khi em đồng ý cưới anh, chính là em đã bán mình cho anh phi lợi nhuận. Anh vô cùng cảm động trước hành động của em nên đã tự hứa với mình, để đền đáp ý muốn của em, cả đời nãy sẽ không buông em ra đâu…
Nói xong hắn đè tôi ra cát… rồi sau đó… sau đó…
Trời ơi!! Tôi đúng là giao mình cho nhầm người rồi!!!
– Em đừng kêu trời nữa, sẽ không ai dám cướp em ra khỏi tay
anh đâu, kể cả là ổng đi chăng nữa. – hắn cười khẩy nói, nói trúng suy
nghĩ của tôi, đã vậy nói xong còn cúi xuống tiếp tục làm… rồi làm…
Ngẩng mặt lên nhìn trời, tôi thầm than trách cho quyết định dại dột
của mình… kết quả là tôi nghe thấy tiếng ông trời thì thầm bên tai
“Chồng con là số một rồi, ta không dám làm gì nó đâu. Phải trách ta ngày xưa lỡ tay nặn ra nó quá bá đạo đi…”
Tôi gật đầu công nhận. Chồng của tôi là bá đạo nhất trên thế gian.
Chính vì vậy nên cả đời sau này phải ở bên cạnh em. Để em có thể học cách trị được anh!
Chính vì vậy, anh không được rời xa em.
Chính vì vậy, ác quỷ của em, anh đừng đi đâu cả.
Chính vì vậy, my devil, don’t go…
THE END.
~~
*cúi đầu*
Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện vừa dài vừa lê thê này nhaaa =]]
Mi là Mi xúc động ghê luôn, viết xong một truyện, nhất là truyện được nhiều người theo dõi và yêu thích như thế này thì mừng hết lớn =]
Thiệt ra là còn một chap extra về cặp đôi Chito và Ajita nữa nhaaa, các bạn đón đọc nhaaa
À à, bên cạnh đó còn một chap extra nói về đứa con bá đạo của Ren và Yuki nữa nhaaa
À à, nếu có hứng thì Mi sẽ viết thêm cái extra thứ ba nữa aa