Lí do là, hắn cúi xuống nói chuyện, nhưng đôi môi hắn chạm vào mái tóc tôi… đôi mắt hắn mở to hết cỡ không nói lời nào nữa. Tôi cảm giác lạ nên ngước lên nhìn, rồi môi tôi… chạm vào môi hắn.
Hai đứa tôi hoàn toàn bất động. Hắn đột nhiên… nhắm mắt. Tôi giật mình đẩy hắn ra, Ren mất thăng bằng ngã ra sau, tôi hoảng hốt giữ hắn lại bằng cách nắm cổ áo, nhưng vật vã thế nào người ngã lại là tôi. Tôi trượt theo hông tủ nằm dài xuống, hắn sợ trúng tôi cũng ngã người theo. Bỗng nhiên từ đứng, chúng tôi đã chuyển tư thế. Tôi nằm không ra nằm, ngồi không ra ngồi, tựa lưng vào tủ. Hắn nửa ngồi nửa quỳ, hai tay chống vào tủ phía sau tôi, người hắn theo thế đổ về phía tôi.
Khuôn mặt chúng tôi kề sát nhau thêm vài mm lại hôn lần nữa. Tôi cảm thấy mặt tôi nóng ran, sắp cháy đến nơi, vội thét lên:
– Cậu mau đứng d… ưm…
Tuy nhiên, hắn vô cùng bất lịch sự chưa để tôi nói hết câu đã chặn đứng tôi… lại bằng môi của hắn. Tôi vùng vẫy, đáp lại phản ứng của tôi là cái rít qua kẽ răng:
– Im lặng.
Tôi bình tĩnh lắng nghe, phía bên ngoài có nhưng tiếng động:
– Tôi vừa nghe tiếng nói phát ra từ trong này.
– Có ai đâu?
– Tìm thử xem.
Chết thật! Dù tôi không sợ là chúng tôi đánh không thắng hai người ngoài kia, tuy nhiên, nếu để họ nhìn thấy chúng tôi đang trong tư thế này, nhất là môi hắn còn đang yên vị trên môi tôi thế này… mờ ám thế này thì biết làm sao mà giải thích đây. Thế nên hiện tại, tim tôi đập vừa mạnh vừa nhanh, hơn nữa, còn do hắn vừa tra tấn tâm hồn tôi, nên nó đập mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Thật sư rất ồn ào!
– Cô có nghe thấy tiếng gì không? – giọng nam kia vang lên, tim tôi giật thót.
Tôi nheo mày nhìn Ren, hắn buông tôi ra, trên tay xuất hiện một đốm đen.
– Có lẽ ở đây. – giọng nữ lại vang lên.
Tôi nín thở, chưa bao giờ thấy hồi hộp như vậy, nhưng cảm giác này cũng thú vị ghê. Ren nhìn qua khe cửa, hắn nhếch môi.
– Giở nó lên nào. – chúng nói.
– Không có ở đây. Vậy có lẽ tôi nghe nhầm rồi, mình đi thôi.
– Ừ.
‘Cạch’ – tiếng đóng cửa.
– Vừa rồi có chuyện gì vậy? – tôi hỏi.
– Chúng giở ra giường lên, có ai ngu ngốc lại trốn dưới gầm giường chứ?
(Bên một phòng khác, Chito hắt xì rõ to, cô nàng đang trốn dưới gầm giường… =])
Tôi gật gù, rồi ngồi lên cho đàng hoàng. Ren ngồi đối diện tôi, nhưng cả hai đều sở hữu chân dài siêu mẫu, vậy nên hơi khó khăn.
Tôi ngồi nhìn Ren, hắn cũng nhìn tôi chăm chú. Nhìn một hồi sau, mắt tôi đột nhiên cụp xuống, rồi tôi ngủ mất hồi nào không hay.
Lời kể của Ren.
Tóc của cô ấy… mềm mại quá, lại thơm mùi hoa sữa, hơn nữa còn hơi ẩm, hình như cô ấy mới tắm. Tôi hoàn toàn… đơ, lúc này chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Trước mắt tôi là hình ảnh Yuki đang đứng giữa cánh đồng hoa đang mỉm cười, với mái tóc đen dài tung bay trong gió, nhìn lộng lẫy như một nàng công chúa. Cô ấy nhìn về phía tôi, ánh mắt lấp lánh như đang cười, phải làm sao đây, tim tôi đập như muốn nhảy ra khỏi cơ thể chạy đến bên Yuki.
Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, chạm môi vào môi của tôi. Tôi càng sốc hơn nữa, tròng mắt giãn to hết sức có thể. Nhưng… khuôn mặt gần sát của cô ấy… quyến rũ quá, nếu không nhắm mắt lại, tôi e là sẽ có nhiều chuyện… ‘đen tối’ xảy ra. Thế mà cô ấy lại đẩy tôi ra, tôi suýt ngã, nhưng khi định thần lại thì người ngã lại là Yuki, hơn nữa, chúng tôi đang ở trong cái tư thế rất chi là mờ ám.
Tim tôi đập ngày càng nhanh. Tôi sắp kiếm chế không được nữa rồi! Kéo cô ấy trốn vào tủ quả là lựa chọn sai lầm mà. Tôi cũng ngốc thật không thể dự đoán được tình hình này.
Tôi chỉ biết đưa ánh mắt nhìn Yuki, cô ấy dường như đang ngượng, đáng yêu chết được! Tôi bặm môi gần chảy máu để kiềm bản thân. Tôi nghe tiếng mở cửa, Yuki đột nhiên lên tiếng. Tay tôi đang làm giá đỡ nên chỉ còn mỗi môi tôi đang rãnh rỗi, liền dùng nó ngăn cô ấy nói tiếp. Nhưng cô ấy hoảng hốt lại đẩy tôi ra… này hai lần rồi đấy! Tôi tự ái đấy nhé!
Tôi quê độ gằn giọng. Yuki hôm nay hiểu chuyện vô cùng im bặt. Nhìn ra ngoài, bọm chúng đi lòng vòng rồi nâng tấm ra giường lên, nói vài câu rồi bỏ ra ngoài. Thật hết nói! Làm người ta lo lắng không công.
Tôi và Yuki ngồi đối diện nhau. Thấy nhỏ nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng nhìn lại… Ánh nhìn của Yuki làm tôi thấy… nhột. Tim tôi lại đập nhanh bất thường, hơn nữa thấy rất hồi hộp. Từ trước đến nay, kể cả khi chuẩn bị vào cuộc chiến, tôi cũng chưa từng thấy hồi hộp đến vậy. Việc phải kiềm chế khiến tôi rất mất sức, tình hình bây giờ bỗng trở thành sức ép ghê gớm lên tôi. Ầy… Yuki à… Sức công phá của cô thật lớn quá rồi! Làm tôi phải hao tâm tổn trí như vậy.
Cô ấy nhìn tôi chán chê lại đưa ra khuôn mặt mệt mỏi, sau đó thì… gục rồi. Cô ấy ngủ mất rồi… Chết tiệt!
– Cô có cần ngây thơ thế không? Ngoài kia có một cái giường đấy. Đầu óc của tôi lúc này không được tỉnh táo thì cô chết chắc! – tôi lầm bầm, ngồi xổm dậy nhoài người về phía trước, tức là về phía Yuki.
Tôi thở hắt ra, dùng ngón trỏ chọt chọt vào má Yuki, nhưng cô ấy chẳng có phản ứng gì, ngoài cái mỉm cười hiền lành… những lúc này trông nhỏ dịu dàng kinh khủng. Mặt tôi đột nhiên nóng lên, khốn khiếp thật! Tôi dạo này yếu đuối kinh khủng. Chỉ mỗi vậy cũng làm tôi thấy bồi hồi! Hận trái tim mình quá đỗi.
Tôi trượt nhẹ ngón tay trên gò má đỏ hồng của Yuki… nhỏ đột nhiên dụi dụi má mình vào tay tôi… còn làm khuôn mặt nũng nịu… Này này… nguy hiểm quá nhé!! Tôi sắp chết rồi đấy…
Tôi buông Yuki ra, định về chỗ cũ ngồi, nhưng lần này Yuki chộp lấy tay tôi. Tôi giật mình nhìn cô ấy. Có thật là đã ngủ không chứ, sao cứ làm những hành động khiến tim tôi không yên… rõ ràng là muốn thử lòng tôi mà!! Quá đáng! Trong khi tôi đang cố gắng kiềm chế bản thân thì cô ta lại vô tư thản nhiên như thế.
– Hihi… thịt nướng… mày bay đi đâu vậy…? Hí hí… – Yuki lèm bèm, trên môi là nụ cười.
Tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm!!!!
Lời kể của Yuki.
– AAAAAAAAA!!!!!! – giọng thét của ai đó đánh thức tôi dậy.
– Có chuyện gì thế? – tôi thì thào, giấc mơm tuyệt vời ban nãy vẫn còn ám tôi. Đang ăn thịt nướng thì bỗng nhiên miếng thịt rời khỏi tôi bay đi đâu mất!
Tôi đuổi theo nó, và… cạp một miếng rõ to, nhưng chưa kịp cảm nhận mùi vị đã bị tiếng hét thất thanh của ai đó gọi về từ bàn tiệc… hic… thịt của tôi…
– Yuki!! Cô sao lại cắn tôi? Cô muốn trả thù à?! – giọng đó lại vang lên.
“Ực…” _ thôi tiêu tôi rồi!
– Ren à… Cậu nói cái gì thế? – tôi giả ngu, dù có thể lờ mờ đoán ra được tội lỗi tày trời của mình.
– Cô còn dám nói thế? Sao lại cắn tôi?! – hắn điên tiết rõ ràng là rất muốn gào lên như mọi khi, nhưng vì nghiệp lớn nên hắn nói thì thào… rất tức cười a. Nhưng tốt nhất là đừng cười… vì tôi còn muốn sống!
– Tôi… – tôi chẳng lẽ lại nói tôi tưởng nhầm tay hắn là miếng thịt nướng à… tôi chưa muốn chết vì ngu – Tôi… là vì tôi cảm giác… à… ừm… mình đang gặp nguy hiểm nên mới vậy. Phản xạ mà…
Hắn đột nhiên ngưng mọi hoạt động, chớp chớp mắt nhìn tôi, hình như tôi động nhầm chỗ ‘nhột’ của hắn. Ren chép miệng rồi không truy tố tôi nữa, hắn đưa ánh nhìn sang chỗ khác. Tôi cười khẩy, tên này rõ ràng có gì rất là mờ ám a. Tôi vốn định dùng cơ hội trời cho lâu lâu mới có một lần này mà trêu chọc Ren, nhưng trời thiên vị hắn mà không giúp đỡ tôi.
Cánh cửa tủ bỗng nhiên mở toang. Tôi và Ren cùng ngước lên nhìn người vừa mở cửa… là cái con nhỏ thường gây sự với tôi ý… haha! Lần này tôi có thể đường đường chính chính xử lý con nhỏ này để xả giận mà!
Đúng như tôi nghĩ, con nhỏ đanh đá này lập tức lườm tôi và hét lên.
– Hai người đang làm gì ở… ơ anh Ren! Anh cùng đội với bạn này à?
Thấy hắn, cô ta đổi thái độ ngay và luôn. ‘Bạn này’ cơ đấy! Không biết cô ta là loại người gì nữa… có thể trơ đến vậy. Ren tất nhiên chẳng ưa gì cô ta. Hắn khinh khỉnh quăng cho cô ta cái liếc mắt rồi thong thả bước ra khỏi tủ, cứ như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra ấy.
– Anh… anh sao lại… sao lại ở trong tủ cùng với cô ấy? Trả lời em đi mà… – giọng cô ta vừa ngọt vừa run, cứ như sắp khóc đến nơi… Yếu đuối quá!
Haha! Nực cười a. Tôi cũng đứng lên, định trèo ra nhưng có lẽ do ngồi lâu quá nên tôi có hơi choáng, ngã người ra ngoài, chỉ kịp hét lên.
– Ren!
Hắn đỡ lấy tôi, theo kiểu bế bổng tôi lên. Hắn giật mình nói khẽ tiếng “A” rồi xoay vài vòng, sau đó vứt tôi lên giường, người hắn cũng đổ ập xuống người tôi.
– Anh Ren! Anh đang làm cái gì thế?! Mau đứng lên đi anh! – con nhỏ kia giả tạo thì thôi, giọng nói thì sực mùi lo lắng, nhưng ánh mắt chỉ hướng về tôi mà tóe lửa. Tên DW đi cùng cô ta thấy mà phải sợ.
– Cậu làm gì thế? Tránh ra! – thấy hắn mãi không đứng dậy, tôi hét lên, tay chân quơ quào đẩy hắn ra. Hắn lồm cồm ngồi dậy, leo lên giường ngồi xếp bằng cạnh tôi. Hắn phát ngôn một câu rất chi là… ‘muốn cho ăn đập’.
– Này… tôi sốc đấy! Cô nặng quá! – dù tôi không chú ý, nhưng hình như con nhỏ kia có nhếch môi khinh bỉ.
Aw~ readers iu vấu của au. Sang năm mới, hi vọng rds có thể tiếp tục theo dõi truyện của au, vậy nên để tăng thêm gắn bó, từ nai rds gọi au là Mi nhá =] cái này là tên ở nhà của au á.
Mi chúc các bạn năm mới vui vẻ bên bạn bè người thân, dồi dào sức khỏe, học tập, sự nghiệp hay tình duyên cái nào cũng tốt hết :) năm mới tuổi mới, hi vọng mọi chuyện sẽ luôn tốt đẹp.