Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ



Thân thể có điểm lạnh, Tô Vận Hàm thành thật đứng cạnh quỹ đài của Tuý Hoa lâu, nàng ôm trong lòng có vẻn vẹn mấy kiện y sam. Vừa nãy chỉ lo đi cùng Ngọc Ngưng Nhi đến Tuý Hoa lâu, vốn không nghĩ tới đổi y thường thấm ướt trước.Lúc này nàng nghĩ tới, lại bị vướng vì phải đợi mụ mụ ở đây không đi được. Y thường thấm ướt dán lên người cũng không dễ chịu, từng trận hàn khí xâm nhập trong cơ thể, Tô Vận Hàm không chịu được đánh cái hắt hơi, lập tức có nước mũi sắp chảy ra.

"Ngươi là người muốn làm trướng phòng tiên sinh trong Tuý Hoa lâu ta?" Thanh âm nhẹ phiêu phiêu truyền vào tai Tô Vận Hàm, nàng ra sức hít hít mũi không cho tị thế chảy ra làm xấu hổ mất mặt. Nhìn tuyệt sắc mỹ nhân lắc bồ phiến chậm rãi đi xuống từ trên lâu thê, Tô Vận Hàm lễ phép làm cái chào với nàng, nụ cười không sâu không cạn, lễ phép mà xa cách: "Phải, tại hạ danh xưng Tô Vận Hàm, nguyên quán Tô Châu, đến kinh thành vì tham gia khoa khảo năm tới. Bất đắc dĩ trên đường gặp phải kẻ xấu đoạt mất ngân lượng, mới không thể không tìm một công việc nuôi sống bản thân."

"Nha?" Hồ Kiều Kiều híp mắt lại, hết thảy đã sáng tỏ trong lòng. Nàng than thở trong lòng 'Thì ra là vậy', lười biếng ngồi trên ghế tròn bên cạnh, nói: "Ăn nói mạch lạc như vậy, hẳn là đọc không ít thư đi? Có điều có đọc thêm thư cũng chưa chắc được, một tên thư ngốc tử. Nghĩ đến, nha đầu Ngưng Nhi kia hẳn đã nói ngươi biết đãi ngộ trong Tuý Hoa lâu ta đây chứ?"

"Ngưng nhi cô nương thật có nói với ta, nàng nói đãi ngộ công việc ở Tuý Hoa lâu là tốt nhất toàn kinh thành, nếu ta làm trướng phòng tiên sinh ở đây, mỗi tháng lương năm lượng ngân tử, bao ăn bao ở." Tô Vận Hàm nói thật, trong vô ý cũng tán dương Tuý Hoa lâu một phen.

Khá lắm Ngưng Nhi, lại nói cho hắn mỗi tháng lương năm lượng ngân tử còn bao ăn bao ở?! Hồ Kiều Kiều ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tô Vận Hàm, thật coi nơi này của nàng là thiện đường (nhà từ thiện) hay sao? Mấy đứa xú nha đầu này, lại báo ra trước cái giá tới vậy! Cứ vậy đi, hắn có thể vào cũng coi như hữu duyên, sau đó thế nào thì phải nhìn vận mệnh của hắn rồi. Còn phải nói, nha đầu Linh Tiêu kia thật biết tuyển, lại chọn người tiềm lực như vậy, tuy là nữ tử, hơn nữa còn...

Hồ Kiều Kiều nhẹ lay động phiến tử trong tay, thờ ơ nhìn Tô Vận Hàm, nói: "Nếu Ngưng Nhi đã nói hết những điều cần nói, ta cũng không tiện sửa lại, cứ định xuống như vậy đi. Tuý Hoa lâu chúng ta luôn đón khách buổi đêm, ngươi sao thì cùng các cô nương như thế, tối xuống bắt đầu đứng quỹ đài tính trướng. Còn chỗ ở, chút nữa ta sai người dọn dẹp thu thập sài phòng, ngươi liền ngụ ở đó đi. Ngươi phải hiểu, Tuý Hoa lâu chúng ta cũng đều là cô nương, ngươi một nam tử thực không thích hợp ở cùng một chỗ với các cô nương."

"Vận Hàm rõ ràng, nam nữ thụ thụ bất thân, từ xưa đến nay chính là cái lý như vậy." Tô Vận Hàm gật đầu biểu thị tán thành, tuy nói nàng cũng là nữ tử, nhưng hôm nay đã đang ở tại kinh thành, thân phận nữ tử vạn lần không thể để lộ. Bằng không, đừng nói là làm quan trong triều, coi như tham gia khoa khảo cũng khó như lên trời.

"Ngươi hiểu là được rồi. Còn nữa, cô nương trong Tuý Hoa lâu ta đây không phải ngươi tuỳ tiện là có thể câu đáp đâu, nếu để ta biết ngươi không minh không bạch cùng cô nương nào, cũng đừng trách ta đuổi khỏi lâu. Tuy nói đây là thanh lâu, có điều phần lớn cô nương cũng chỉ là thanh quan, ngươi cũng đừng vọng tưởng điếm ô sự thanh bạch của các nàng."

"Chuyện này ngài yên tâm, Vận Hàm cũng không phải không hiểu giữ mình trong sạch. Nếu không phải buổi tối đứng tại quỹ đài tính trướng, thời điểm khác Vận Hàm đều ngốc trong phòng ôn luyện khổ học, tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc cô nương trong lầu." Tô Vận Hàm đảm bảo nói, nàng vốn là thân nữ tử, sao có thể giống với đám nam nhân kia suy nghĩ bằng nửa người dưới chứ?

"Đã vậy, trước hết ngươi lên phòng trống trên lâu thay y thường thấm ướt trên người đi. Đợi họ thu thập sài phòng thoả đáng, ngươi hẳn vào ở cũng không muộn. Đêm nay a, liền bắt đầu đứng tại quỹ đài tính trướng đi." Hồ Kiều Kiều đứng dậy, cố ý nhìn nàng mấy lần. Người trước mắt này tuy trung trực, những cũng không phải là kẻ xuẩn ngốc, không phải vậy sẽ không nói ra từ 'chủ động trêu chọc' kia. Nói cách khác, nếu là cô nương trong lầu nói chuyện trêu chọc hắn, hắn kia đều có thể đẩy bỏ trách nhiệm một sạch hai sẽ. Chà chà, cũng thật là người chủ kiến thông minh đây!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tô Vận Hàm ở trong một gian phòng trống trên lầu thay một thân nam sam đạm tử sắc, nhờ vậy thân thể ướt lạnh được giảm bớt, ấm áp hơn nhiều. Nhún nhún vai, nàng cuốn y phục ẩm ướt lại, cầm bao phục cẩn thận ngồi trên ghế tròn đợi Hồ Kiều Kiều gọi nàng xuống.

Đợi gần được một canh giờ (khoảng 2 tiếng), Tô Vận Hàm cơ hồ chợp mắt hai hồi, cửa phòng mới bị người gõ vang. Đợi nàng đứng dậy mở cửa, không tự chủ lộ ra nụ cười với người tới, nói: "Ngưng Nhi cô nương, sao là ngươi?" . truyện ngôn tình

"Tự nhiên là ta." Ngọc Ngưng Nhi che miệng khẽ cười lên, váy dài tố sắc trên người đã đổi thành váy mỏng thuý lục toái hoa (xanh lá hoa nhỏ). Nàng thấy Tô Vận Hàm đã thay y phục xong, chủ động lấy y phục thấm ướt nàng cuốn lên, nói: "Y thường này giao cho ta được rồi, đợi ngày mai sẽ trả lại công tử bộ y thường này. Mụ mụ nói sài phòng bên kia đã thu thập xong, vậy liền theo ta đi xuống đi."

"Chuyện này, y phục tự ta tẩy là được rồi, không dám làm phiền Ngưng Nhi cô nương."

"Không ngại, y thường của công tử vì cứu ta mới bị ướt, theo lý ta nên giúp công tử giặt sạch." Ngọc Ngưng Nhi hai tay nắm chặt y phục thấm ướt của Tô Vận Hàm, đứng đứng cạnh cửa: "Đi thôi, chúng ta đi xem xem chỗ ở của ngươi, ngươi đi đường mệt mỏi, nhân lúc ban ngày không có việc gì thì nghỉ ngơi nhiều chút, tránh cho ban đêm không chịu được."

"Vậy, chúng ta đây liền đi xem xem đi." Tô Vận Hàm đánh cái ngáp thật hợp với tình hình, liên tục chạy mấy ngày đường, nàng xác thực mệt mỏi, nghĩ đến phương pháp duy nhất chính là thoải thoải mái mái ngủ một giấc trên giường.

Đi vào sài phòng ở hậu viện, Tô Vận Hàm thiếu chút nữa tưởng mình nhìn lầm, gian phòng trước mắt quả thực bố trí giống như đúc gian phòng của nàng ở Tô phủ. Thư giá, bàn tròn, ghế tròn, cùng cái giường không hề cứng ngắc kia. Tô Vận Hàm ấn ấn giường lớn thư thích, khác là giường không cứng ngắc như giường ở Tô phủ. "A!" Tô Vận Hàm đứng dậy bước nhanh tới trước thư giá, trên kia cơ hồ đều là thư không thể quen thuộc hơn với nàng. Trời ạ, sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Sao có thể có đãi ngộ tốt như vậy?!

Khoé miệng Tô Vận Hàm không tự chủ giương lên, đưa tay qua lại chạm đến mỗi một thứ trong phòng, nói: "Ngưng Nhi cô nương, ta thật vui quái. Không nghĩ tới Tuý Hoa lâu đãi ngộ tốt như vậy, này, chuyện này quả thực..." Tô Vận Hàm kích động không cách nào hình dung tâm tình vào thời khắc này, nàng chỉ muốn nói hết thảy này đều quá mức thần kỳ, thần kỳ tới nàng cũng không tưởng tượng ra nổi. Đương nhiên, nàng cũng không biết tất cả kiệt tácđây điều là công của Hồ Linh Tiêu tri kỷ an bài, nếu không phải nàng, gian phòng này cũng sẽ không được làm quá mức giống ở Tô phủ đến vậy. Còn vì sao Hồ Linh Tiêu phải bố trí như vậy, lý do không ngoài một điều, đó chính là nụ cười tràn đầy trên mặt Tô Vận Hàm vào thời khắc này.

"Ngươi thích là tốt rồi, nhìn ngươi... vui vẻ như hài tử." Nụ cười tựa hồ có thể truyền nhiễm, Ngọc Ngưng Nhi vì vậy mà theo che miệng khẽ cười lên, thuận tiện rót cho nàng bôi trà, nói: "Nếu ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi. Nếu đói rồi, ta bảo trù phòng đưa tới đây ít đồ, ăn xong ngươi lại nghỉ ngơi cũng được."

"Thôi thôi thôi, ta cũng không có cảm thất đói bụng, chỉ cần ngủ một giấc thôi, cũng không làm phiền làm phí tâm tư Ngưng Nhi cô nương." Tuy nói mới đến, nhưng vì trong phòng bố trí quen thuộc mà Tô Vận Hàm cảm thấy ấm áp. Nàng do dự phút chốc, làm cái chào với Ngọc Ngưng Nhi nói: "Ngưng nhi cô nương, nếu không còn chuyện gì nữa, ta liền nghỉ ngơi, chờ buổi tối lại đi vào lâu. Ngươi..."

"Đã vậy, ta cũng không quấy rầy công tử nghỉ ngơi. Ca vũ buổi tối Ngưng nhi còn chưa chuẩn bị đây! Còn y thường này, ngày mai ta lại trả cho công tử." Ngọc Ngưng Nhi tự nhiên hiểu được ý tứ Tô Vận Hàm, tuỳ tiện chuẩn bị cho mình cái bậc thang leo xuống, sau đó căn dặn hắn vài lần rồi đóng cửa rời khỏi sài phòng (giờ đã là gian phòng của Tô Vận Hàm), cũng tiện cho hắn đủ không gian riêng tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.