Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 67: Ôn tuyền



Không có y sam trở ngại, Hồ Linh Tiêu chậm rãi nâng cao bắp đùi, hai tay vuốt ve da thịt hoạt nộn được ôn tuyền bào, dư quang trộm ngắm Tô Vận Hàm ngửa đầu gối lên thạch bản (phiến đá). Nàng nhắm mắt lại, hai tay vây trước ngực nghe tiếng nước lưu động hoà hoãn, còn có thanh âm chim hót thú kêu từ trong rừng truyền ra.

Đáng ghét, cư nhiên không có nhìn nàng.

Nụ cười mị treo trên mặt Hồ Linh Tiêu xụ xuống, đùi nâng cao cũng thành thực uốn lượn lên. Tựa như không có chết tâm (chưa từ bỏ), nàng lại bắt đầu không an phận dịch lại dịch tới bên người Tô Vận Hàm, bàn chân ẩn trong nước ma sắt mu bàn chân Tô Vận Hàm, trong miệng phát ra ngâm khẽ hừ hừ ân ân: "Ngốc tử, nước ôn tuyền này thật giống như không quá nhiệt đó!"

"Ân." Tô Vận Hàm động động hai chân qua bên cạnh, cách xa Hồ Linh Tiêu làm như vô ý ma sát. Nàng hơi mở mắt một khe nhỏ, khoé môi lên một tia cười tà như có như không, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Trái lại nàng muốn xem xem, Hồ Linh Tiêu còn muốn câu dẫn nàng kiểu lặng yên không lên tiếng như vậy bao lâu.

Khá lắm ngốc tử, vào lúc này lại giả bộ dè dặt!

Hồ Linh Tiêu bị ngữ khí nửa để ý nửa không kia của nàng làm khó chịu tới. Lại nhìn gò má phi hồng của nàng rõ ràng là có chút e lệ, quả quyết đứng dậy khoá ngồi trên đùi nàng, nắm tay nàng phủ lên bộ ngực mình, mang theo nó lại nhu lại niết: "Ngốc tử, ngốc tử, ngực người ta thật trướng quá nha! Làm sao giờ làm sao giờ, thật không thoải mái đó!"

"Hồ ly tinh, nàng thật là..." Động tình khắp nơi. Tô Vận Hàm nuốt lời còn lại vào bụng, một tay từ sau lưng nàng chậm rãi trượt xuống mãi tới chỗ đuôi. Ngẩng đầu, bầu trời bị đỉnh đại thụ che chắn, nàng ngồi dậy mút lấy dưới xương quai xanh Hồ Linh Tiêu, tay kia như Hồ Linh Tiêu muốn nhiều lần nhu niết lấy nơi nhu nhuyễn của nàng.

Tựa hồ ôn độ nước ôn tuyền này cao hơn so với lúc vào.

Tô Vận Hàm đẩy Hồ Linh Tiêu đến một bên ôn tuyền, nín thở ẩn vào trong nước chôn cả đầu vào giữa hai chân nàng, hai tay tách bắp đùi nàng ra, đầu lưỡi liếm lấy không ngừng. Nước chảy ôn nhiệt hỗn hợp với đầu lưỡi mang đến xúc cảm nhu nhuyễn ăn mòn xác giác thần kinh của Hồ Linh Tiêu, nàng không kìm được ấn đầu Tô Vận Hàm, nhấc eo lên nghênh hợp với động tác của đầu lưỡi đối phương, tại địa phương gần kề tự nhiên nhất này phát ra cao ngâm dục vọng.

"Hồ ly tinh, hồ ly tinh, hồ ly tinh!" Tô Vận Hàm mới vừa đưa đầu lên chút ít, lập tức kéo Hồ Linh Tiêu ẩn vào đáy nước, ôm eo nàng cùng nàng cùng hôn một chỗ thật sâu. Nước tuyền an tĩnh rung động không ngừng, hai cỗ thân thể nơi đáy nước giao triền tương hợp, như đôi cá bơi lộn không ngừng trong ôn tuyền rộng lớn, mãi tới khi không chịu nổi cao ôn nơi đáy nước, các nàng mới từ trong nước ngoi lên, nhưng dính lấy nhau như anh nhi liên thể (~ trẻ sinh đôi dính người) không muốn tách ra.

"Còn chưa đủ sao? Tối qua rõ ràng đã uy nàng no mà!" Tô Vận Hàm thổi nhiệt khí bên tai Hồ Linh Tiêu, ngữ khí mang theo trêu chọc.

"Ngươi biết rõ, chỉ cần cùng một chỗ với ngốc tử ngươi đây, người ta sẽ muốn ngươi uy người ta no bất kể ngày đêm." Hồ Linh Tiêu chôn mặt trong ổ vai nàng, nói lời này càng cảm giác chưa từng biết ngượng.

"Nàng muốn ta uy nàng no, ta sẽ uy nàng no, bất kể ngày đêm." Thanh âm Tô Vận Hàm có chút thấp, nàng không nói phân minh tiếng nào kéo tay Hồ Linh Tiêu, lại cùng nàng ngã vào trong nước tuyền, ở trong ôn tuyền khuấy lên gợn nước khuếch tán.

Lê sơn buổi đêm như thiếu nữ tĩnh mật mang diện sa. Ánh trăng phủ xuống ôn tuyền phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chim thú trong rừng rậm đã ngốc ở địa bàn thuộc về chúng nghỉ ngơi ngủ nghê. Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu kề vai ngồi trên thạch bản bên ôn tuyền, phía sau nàng nửa có nửa không khoát lên ngoại sam mặc lúc tới.

"Nơi này, nàng thích chứ?" Tô Vận Hàm quay đầu nhìn gò má Hồ Linh Tiêu, dưới ánh trăng, khuôn mặt vốn dụ người kia càng thêm vũ mị, khiến người động tâm không thôi. Nàng kéo kéo ngoài sam khoác lên người cả hai về phía Hồ Linh Tiêu, chủ động ôm lấy bờ vai nàng, ngửa đầu nhìn những tinh tú lấp lánh không ngừng dưới vòm trời.

"Thích, chỉ cần cùng ngươi, ở nơi nào ta đều thật thích."

"Vậy, nếu sau này có cơ hội, chúng ta xây chỗ ở cạnh ôn tuyền này được chứ? Lúc hết việc triều đình, ta là yêu, ở trong triều đình làm quan quá lâu rồi sẽ bị người phát hiện chu ti mã tích*. Sẽ có một ngày, chúng ta liền ở đây trải qua đoạn thời gian thế nào? Đợi lúc nàng cảm thấy phiền chán, ta lại dẫn nàng đi địa phương khác." Tô Vận Hàm kéo tay cùng nàng mười ngón tương khấu, rất nhiều lời muốn nói tận trong cảm xúc cho nhau.

[ sợi tơ nhện dấu chân ngựa – ngựa đi thì còn dấu mà người làm gì cũng còn vết – ý chỉ manh mối]

"Ngốc tử, ngươi cũng biết ta đây ngàn năm qua kiêu ngạo nhất không phải thân là nữ nhi trưởng lão Hồ tộc, cũng không phải có được châu bảo hoa lệ khó tìm. Ta ngạo nhất, là gặp được ngươi, câu dẫn được ngươi. Ta hạnh phúc nhất là trở thành nương tử ngươi. Ta yên lòng nhất là ngươi đau lòng ta, quý trọng ta, thậm chí là ghen bá đạo như vậy." Hồ Linh Tiêu tựa đầu vào vai Tô Vận Hàm, liền mười ngón tay đã tương khấu cùng nàng giơ lên chỉ về trời đêm, tựa như muốn để chúng thần tiên trên bầu trời kia nhìn thấy, nàng cùng ngốc tử của nàng là một đôi hạnh phúc dường nào.

"Linh Tiêu, nàng xem." Tô Vận Hàm nhìn về chân trời đầy tinh tú, thật giống mắt Hồ Linh Tiêu chớp chớp không ngừng với nàng: "Tinh tú lấp la lấp lánh, đầy trời đều là hồ ly tinh."

Phì, Hồ Linh Tiêu khẽ cười thành tiếng, môi hôn lên mặt Tô Vận Hàm, nói: "Ngốc tử, ngươi đã nói trên trời nhiều hồ ly tinh như vậy, vậy ngươi muốn cái nào đây? Nhiều như vậy, cũng không thể muốn hết được."

"Đầy trời đều là hồ ly tinh, đầy trời đều là Hồ Linh Tiêu. Nhiều hồ ly tinh hơn nữa, ta cũng chỉ muốn bên cạnh Hồ Linh Tiêu." Tô Vận Hàm cúi đầu, không thấy rõ biểu tình của nàng, chỉ biết thời khắc này hẳn là nàng đang ngượng ngùng, hồi tưởng, hồi tưởng phát sinh các kiểu.

Các nàng ở bên ôn tuyền hưởng thụ đường mật gần sáu bảy ngày, ước chừng lúc rạng sáng ngày thứ tám Tô Vận Hàm liền kéo Hồ Linh Tiêu lách về phòng của các nàng, cũng tìm đổi lý y sạnh sẽ, ôm nhau ngủ trên giường nhu nhuyễn thoải mái.

Nghỉ nhiều ngày không vào triều đình vậy rồi, lúc sáng sớm bọn hạ nhân bắt đầu bận rộn Tô Vận Hàm mặc quan phục vội vàng chạy tới đại điện Kim Loan. Trong đại điện vẫn là những người kia, chỉ là có thêm khuôn mặt mới Từ Phong này, ít đi khuôn mặt cũ Từ Trị Đồ kia. Đứng giữa mọi người, sau khi Từ Phong phát hiện Tô Vận Hàm thì thường thường quay đầu cười cười với nàng, mãi tới khi Minh Tắc đế kèm Lương công công xuất hiện, hắn mới an phận đứng ngay thẳng, cùng các đại thần cả triều quỳ xuống hô to: "Chúng thần khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Bình thân." Minh Tắc giơ tay để tất cả chúng thần bên dưới đồng loạt đứng lên, ông nghiêng đầu liếc Lương công công hầu bên người, hắng hắng giọng, nói: "Mấy ngày trước Hứa đại học sĩ dâng thư tiến cử Hộ bộ Thị Lang Tô Vận Hàm làm đại học sĩ Điện các, Hứa đại học sĩ trước nay thận trọng, hiện nay Hứa đại học sĩ thỉnh từ thối (lui) quan, trẫm liền chuẩn chiết tử của ngươi, để Tô Thị Lang tiếp nhận vị trí này của ông đi. Không biết các vị ái khanh, ý tứ các ngươi thế nào?"

"Thánh thượng anh minh." Chúng vị đại thần đồng loạt cúi đầu khom lưng, không có một ai ra phản đối.

"Nếu không có ai phản đối, vậy thì định như thế đi. Các vị ái khanh, có việc thì khởi tấu, còn vô sự mà nói... Liền bãi triều đi." Minh Tắc đánh cái ngáp không lớn không nhỏ, những ngày qua cùng phi tử mới nạp ở tẩm cung làm náo thật lâu nha, thân thể này của hắn thật càng ngày càng không chịu nổi dằn vặt rồi, ngay cả mắt cũng càng thêm đục ngầu so với trước đây.

"Khởi tấu hoàng thượng, lão thần có chuyện cần tấu!" Một thân ảnh cất bước lên trước, các đại thần vốn chuẩn bị quỳ xuống cung tiễn Minh Tắc đế đều lũ lượt dời tầm mắt tìm về phía thân ảnh hơi khựng của Hứa Đức Trung, không biết ông trước khi sắp từ quan còn có gì muốn tấu với hoàng thượng.

"Nga? Hứa khanh gia có chuyện gì muốn tấu a!" Minh Tắc đế khựng lại, cái mông vừa nhấc khỏi long ỷ lại ngồi xuống.

"Khởi tấu thánh thượng, mấy năm gần đây Lương đô thiên tai không ngừng, bách tính kêu khổ không thôi. Vốn hoàng thượng đã phê chuẩn xuống Hộ bộ phát lương bổng chuyển về Lương đô, chỉ là gần đây lão thần nhận được tin tức, lương thực ngân lượng Hộ bộ chuyển về Lương đô tuy đều chuyển tới an toàn, nhưng không có phân phát cho dân chúng bách tính. Hiện nay bọn họ dùng, vẫn chỉ là cháo kèm theo cỏ khô với đá, nói là cháo, trong những cháo kia cũng chỉ có số hạt cơm có thể đếm được." Hứa Đức Trung cúi đầu, trong giọng nói mang theo khí phẫn (giận dữ).

"Cái gì?!" Thân thể Minh Tắc đế rõ ràng cứng lại, vô thức quay đầu nhìn về phía Lương công công, chỉ thấy đáy mắt hắn loé qua một tia âm ngoan (hung tàn), lập tức cười nương tới bên người Minh Tắc, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, Hứa đại học sĩ nói là Lương đô bên kia tai tình (tình hình thiên tai) còn chưa hoà hoãn. Chuyện phân phát lương bổng này đã giao cho Lâm Viễn Hầu rồi, hiện giờ ra chuyện như vậy, chi bằng liền phái đại thần nào tới kiểm tra, cũng tiện chứng minh chuyện này có thật hay không."

"Ân, Lương công công nói rất đúng." Minh Tắc gật gật đầu đồng ý, lại hắng hắng giọng, đảo qua quần thần ở dưới, nói: "Chuyện Hứa đại học sĩ đây nói thật là nghiêm trọng, chỉ là không biết đúng thật không. Vầy đi, ai nguyện ý thay trẫm đi Lương đô điều tra chuyện này nha?"

Thời cơ. Tô Vận Hàm trong lòng nhắc nhở mình, lập tức cất bước đứng ra, chắp tay nói: "Thần Tô Vận Hàm nguyện thay hoàng thượng thân phó Lương đô, điều tra rõ sự việc thật không."

"Hoàng thượng, Tô Thị Lang vốn là người Hộ bộ, để y điều tra việc này không còn gì hơn được đâu. Huống chi ngài mới vừa đồng ý cho y tiếp nhận chức của Hứa đại học sĩ, có cả đống thần tử mang nghi ngờ với y ở trong lòng. Chi bằng cho y cơ hội, để y đi điều tra, cũng tiện xem năng lực làm việc của y." Lương công công thì thầm nói, ánh mắt liếc về phía Tô Vận Hàm, gật đầu cười cười mãn ý. Vào lúc này y chủ động vào tiếp lấy chuyện này, cũng coi như giúp hắn cái đại ân, nếu chuyện này giao vào tay người khác, hắn còn phải xử lý không tốt* a!

[ý là phải dùng tới mưu mẹo hay vũ lực ép người, nói chung thành người xấu là không tốt]

"Ân, rất có lý." Minh Tắc đế đến nay mà nói rất tin tưởng Lương công công không hề nghi ngờ, nghe hắn nói vậy, liền cũng gật đầu đáp ứng, đứng lên nói: "Vậy cứ thế đi, trẫm liền mệnh Tô khanh gia ngươi làm khâm sai phụng chỉ thân phó Lương đô điều tra rõ chuyện này nha."

"Thần tuân chỉ!" Tô Vận Hàm bái Minh Tắc một cái, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn đối với ánh mắt Lương công công hàm đầy thâm ý. Khe khẽ gật đầu, Tô Vận Hàm lộ ra ý cười như có như không, lại bị Lương công công xem như cười sưu mị, lại càng mãn ý mấy phần với y.

"Được rồi, cứ vậy đi... bãi triều." Nên nói đều đã nói, Minh Tắc cũng không có tâm tình tiếp tục ngồi lâu trên triều đường, hắn lại bắt đầu mệt rả rời rồi, muốn ôm phi tử mới nạp nghỉ ngơi ngủ nghê thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.