My Love

Chương 54



- Tại sao?? Anh làm mọi chuyện chỉ vì muốn tôi chết thôi sao??

- Đúng vậy!! Tất cả dành cho Ngọc Lâm

- Nhưng người cậu ấy yêu là tôi.

- Nó chưa bảo là chọn cậu!! Trước khi Ngọc Lâm làm một sự lựa chọn, cậu nghĩ tôi sẽ để yên cho cậu sống à??

- Được... -Anh quăng khẩu súng sang một bên- Giết tôi đi!

Đôi mắt Gia Thành se lại:

- Cậu làm như vậy là có ý gì?? Cậu thách thức tôi?? Cậu nghĩ tôi sẽ không dám ra tay giết cậu? Tiểu Thành!

Con thoi lao nhanh về phía anh. Anh vẫn đứng yên đó và không có dấu hiệu gì cho thấy là anh sẽ lẫn tránh nó.

" Keng! " - Con thoi bị đẩy lùi, một cây dao mổ rơi trên mặt đất.

- Anh hai....

Gia Thành nhìn đi chỗ khác:

- Em có căm ghét anh cũng không sao. Tuy nhiên thời gian sau này, em sẽ thấy là anh đã làm đúng.

Anh bất ngờ ôm lấy cậu từ sau lưng, hành động này làm cơ thể cậu tê cứng lại. Anh thì thầm vào tai cậu:

- Hãy để cho tôi tự giải quyết chuyện của mình. Dù kết quả có như thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối không hối hận.

Xong anh đẩy cậu ra, lại đối mặt với Gia Thành:

- Anh có thể hứa với tôi một chuyện được không??

Gia Thành nhoẻn miệng cười.

- Đặc ân dành cho người sắp chết!

- Sau khi tôi chết, hãy thay tôi giết chết Đại giáo đầu và san bằng Thanh Long Đảng.

Gia Thành tì hai cánh tay lên ngực mình:

- Lạ chưa!! Đường đường là Thất giáo đầu mà muốn tiêu diệt tổ chức của mình. Có thể nói rõ nguyên nhân là gì không??

Anh cười nhạt:

- Vì chính hắn đã giết cà gia đình tôi. Vào ngày 25-12 của hơn 20 năm trước, tại một chung cư bình dân, có một gia đình nọ đang rất hân hoan đón Giáng Sinh. Gia đình đó gồm có bốn người: Hai vợ chồng và hai người con trai. Mặc dù lũ trẻ không biết ba chúng làm nghề gì, mẹ chúng luôn lảng sang vấn đề khác mỗi khi chúng đề cặp đến chuyện đó, nhưng cả hai đều rất yêu và ủng hộ ba. Vì chúng biết ba chúng là người tốt. Hôm đó, chúng đã giúp mẹ làm rất nhiều món để chờ ba về ăn, nhưng chờ mải vẫn không thấy ba về. Hai đứa bé đói meo, cứ ráng nhịn chờ ba. Ba quay về nhà rất trễ. Trông ba có vẻ hoang mang. Ba đuổi hai đứa ra ngoài chơi, khi nào nghe gọi mới được về. Hai đứa trẻ, người anh dắt tay em lủi thủi trốn ở trước nhà. Chúng đã ngủ thiếp đi. Cho tới lúc tỉnh lại chăn chung cư đã bốc cháy. Có một nhóm người đang cười thỏa mãn. Người anh dẫn em trai mình bỏ trốn, lang thang khắp nơi trong những ngày giá rét. Tới một ngày kia, người anh bảo em đứng đợi dưới mái hiên một ngôi nhà để đi tìm thức ăn. Người em đứng chờ, không dám bỏ đi đâu cả. Người anh đã không trở lại. Người em sợ hãi khóc thét lên. Đúng lúc đó, một ngườ đàn ông xuất hiện và mang người em bị bỏ rơi đi.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.