Gió Thu bắt đầu chiếm trọn cả không gian khi bầu trời về chiều, hơi se lạnh một chút nhưng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Chỉ vài tuần nữa thôi, Thu sẽ qua và Đông lại tới, đánh dấu sự kết thúc của một năm ngắn ngủi.
Lá vàng theo gió nhảy điệu vũ duyên dáng giữa không trung, rồi lại bất ngờ rơi vèo xuống đất thay cho lời chào hạ màn. Tiếng lá xào xạc sau mỗi đợt chiếc chổi gió quyét qua. Bầu trời màu lá phong, xa xa phía cuối chân trời, lặng sau những cụm mây dày đặc là một màu đỏ của mặt trời, một thứ mà người ta gọi là dư âm của ánh sáng ban ngày.
- Bác sĩ bảo là sau kì này, em sẽ không còn khả năng mang thai nữa. Em xin lỗi...nếu như em cẩn thận hơn một chút thì đứa bé đã không mất. Nếu như....
Người chồng dịu dàng vỗ về vợ:
- Không sao! Anh không trách em. Có con hay không, chuyện đó không quan trọng với anh. Nếu em ở bên anh như thế này trọn đời, như vậy đã đủ.
Người vợ trẻ nép sát vào ngực chồng, vì lạnh hay vì xúc động, chỉ có cơn gió Thu vừa mới thoáng qua mới biết.
- Anh à, anh có nghe thấy gì không?
- Huh?!? Gì cơ?
Cả hai cùng nhau im lặng, và dần dần, họ tìm ra một đứa bé đang nằm sau bụi cây, đôi bàn tay nhỏ nhắn vung vẩy một cách vô thức, ngơ ngác nhìn hai người xa lạ bằng đôi mắt tròn xoe, và bật khóc.
- Một đứa trẻ sơ sinh! Ah, Ba Mẹ nó đâu rồi nhỉ?
Người chồng dáo dát nhìn quanh tìm kiếm hai đấng sinh thành của đứa trẻ. Chung quanh bốn bề im lặng, chẳng có một ai.
- Tội nghiệp...chắc nó bị bỏ rơi. - Người vợ thờ dài - Phải rồi! Anh à, chúng ta nuôi nó nhé!
- Hơ....nuôi....nuôi nó?
- Ừ, cứ xem như em chưa hề để mất đứa con trong bụng của chúng ta. Nó chính là con chúng ta. Nuôi nó nhé!
Sau một hồi đắng đo, người chồng gật dù:
- Thôi được...
- Hay quá! Anh đặt tên cho nó đi! Con gái đó! Ôi...con bé xinh quá! Nếu sau này mà lớn lên, thế nào nó cũng làm cho nhiều chàng chết vì nó.
Người chồng đặt tay lên mặt đứa bé và mỉm cười:
- Ừ...dễ thương lắm...nhưng anh hy vọng nó sẽ ngoan ngoãn hiền lành như em. Gọi nó là Naomi nhé!