Tôi đành ngậm ngùi chui vào chiếc Volvo nhưng vẫn giữ vẻ mặt không bằng lòng.
_Có ai đã nói là đôi khi anh rất là kiêu căng quá đáng không?-Tôi làu bàu.
Thế nhưng Edward vẫn phớt lờ tôi không thèm trả lời tôi. Hắn chỉ tập trung khởi động xe, bật hệ thống sưởi và bạt máy nghe nhạc, cũng không quên hạ mức âm lượng xuống. Bản nhạc đang phát ra nhưng nốt nhạc du dương, êm ả làm dịu đi sự hờn dỗi ra mặt của tôi. Tôi không kìm được sự tò mò mà đặt câu hỏi.
_Bản nhạc này nghe rất quen, nhưng tôi không biết tên.
_Clair de Lune của Debussy. –Edward trả lời.- Cô cũng nghe nhạc cổ điển à?
_Tôi nghe nhiều nhưng không để ý lắm đến tên và tác giả. Những bản nhạc cổ điền luôn giúp tôi tập trung khi làm việc hoặc cần thư giãn.
_Đấy cũng là một trong những điều tôi thích.-Edward như đắm mình vào trong bản nhạc, tư lự.
Và tôi cũng thả mình theo cơn mưa đang phủ lên những hàng dương xỉ ngoài kia. Ngả người vào cái đệm bọc da xam xấm mà hòa mình theo từng nốt nhạc. Giai điệu quen thuộc êm dụi, ngoài kia mưa vẫn mờ mịt, mọi thứ xung quanh trở nên nhòe nhoẹt, tất cả chỉ còn là những cái bóng xám xịt hòa lẫn với màu xanh lục, … cứ ào ào vút qua. Và tôi chợt nhận ra là Edward đang phóng xe rất nhanh.
_Nói gì đi Iris?-Edward lên tiếng gọi tôi đang mơ màng ngồi bên cạnh.
_Nói gì cơ?-Tôi ngơ ngác hỏi lại.
_Gì cũng được. Chỉ là tôi không thích khi cô im lặng.
_Anh đã từng nói trông tôi rất im lặng mà, tưởng anh đã biết điều đó rồi chứ.-Tôi nhắc hắn.
_Cô không quên những gì chúng ta từng nói nhỉ.-Hắn cười.
_Tôi đã từng nói với anh là IQ tôi cao chưa nhỉ.
Tôi vừa trả lời vừa quay ra nhìn hắn.Hóa ra Edward cũng đang nhìn vào tôi và tôi như bị hút vào đôi mắt vàng hổ phách của hắn.
_Cô đang nghĩ gì thế?- Giọng nói hắn lại một lần nữa ngắt ngang những dòng suy nghĩ lộn xộn của tôi.
Và không biết vì sao, như bị thôi miên tôi lại nói cho hắn nghe sự thật
_Tôi đang cố gắng tìm hiểu xem anh là người như thế nào.
_Và cô thấy được những gì?-Mắt hắn se lại đầy nguy hiểm.
_Tại sao tôi phải chia sẻ với anh chứ.-Tôi quay mặt lại đằng trước tránh cho mình để bị “thôi miên lần nữa”
_Điều đó làm tôi phát bực đấy cô biết không? –Edward càu nhàu.
_Không-Tôi phản bác lại ngay.- Anh đâu thể lúc nào cũng biết được đầu óc người khác suy nghĩ cái gì và ép người ta phải chia sẻ nó khi anh không biết được chứ.
_Coi nào chỉ là một cái nhận xét thôi mà-Edward xuống giọng năn nỉ.
Hắn nhìn tôi chòng chọc như thể cố moi bằng được câu trả lời.
_Ừm thì…. Tôi có thể hỏi anh vài câu hỏi được không? Và tôi cần anh trả lời thật rồi tôi sẽ cho anh đáp án được chứ? Một điều nữa là làm ơn tập trung lái xe giùm tôi. –Tôi cảm thấy không an toàn cho lắm khi mà hắn cứ không nhìn đường khi mà đang phóng xe đi với tốc độ cao như thế
_Được thôi.-Hắn lại cười toe toét
_Tôi nghe nói anh được bác sĩ Cullen nhận nuôi, vậy thì anh có ba mẹ ruột đúng không về mặt sinh học ấy.
_Đương nhiên rồi. –Và giờ thì Edward nhìn tôi bằng ánh mắt hoang mang.
_Tuyệt, thế nhưng anh có thể làm ơn nhìn đường giùm tôi, tôi không muốn xảy ra tai nạn giao thông.-Tôi có thể nghe hắn phì cười khi nghe yêu câu của tôi.- Vậy thì tôi có thể loại bỏ giả thuyết anh là người ngoài hành tinh.
_Cô nghĩ tôi là người ngoài hành tinh à? Thế cô có nghĩ tôi đến từ hành tinh Kryptonite*?-Hắn lại bắt đầu cười khinh khích.
_Chưa có bằng chứng nào phủ nhận về việc đó hết-Tôi không để tâm lắm tới thái độ của hắn.- Nhưng mà Tín Hiệu WOW!* năm 1977 lại cho thấy những khả năng có thể.
Edward kìm nén nụ cười của mình.
_Cô vừa nói loại trừ giả thuyết đó, vậy thì cô còn những giả thuyết khác đúng không.
_Bây giờ thì tôi nghiêng về việc đột biến Gen nhiều hơn. Không biết nguyên nhân nhưng chắc chắn một điều là AND của anh khác người thường.
Tôi hít một hơi sâu rồi tiếp tục.
_Cả gia đình anh đều có một vẻ giống nhau đến kỳ lạ mặc dù không chung dòng máu nên tôi đã từng nghĩ đến các thí nghiệm lên cơ thể người gây đột biến và bác sĩ Cullen là người thực hiện. Nhưng ông ấy có vẻ quá nhân từ để làm điều đó. Thế nên tôi hướng đến viruss gây bệnh.-Tôi nghe được tiếng hít sâu của Edward bên cạnh.- Hay tác nhân gì đó khiến anh và gia đình anh biến đổi gen giống nhau nhưng gen của anh đặc biệt hơn nên nó khiến anh đột biến và có được sức mạnh.
_Cô bao nhiêu tuổi rồi- Hắn xẹt ngang và tôi nhận ra rằng xe đã về tới nhà, đang đậu sau con xe tải của Bella một xíu.
_Mười bảy vào tháng mười hai này-Tôi trả lời, cảm thấy hơi bối rối.
_Trông cô chẳng giống mười bảy tí nào cả.-Giọng nói của hắn ta nghe như trách móc khiến tôi phải bật cười.
_Anh không phải là người đầu tiên nói thế.
_Tôi thật ước rằng mình có thể hiểu những gì đang diễn ra trong đầu cô.-Hắn thầm thì.
_Rất tiếc với người bình thường thì rất khó để hiểu được suy nghĩ của nhau, huống chi với bộ óc thiên tài như tôi.-Tôi nói với giọng hơi tự đắc. Dù gì ít khi tôi có dịp vênh váo về trí thông minh của mình.
_Không, người bình thường dễ đoán lắm, Iris à.-Edward bật cười.-Chỉ có cô và Bella thôi.
_Vậy thì lạ thật, Bella như một cuốn sách để mở với tôi.- Tôi nghi hoặc.
_Ngược lại, tôi không thể đoán được những gì cô ấy nghĩ, khác với mọi khi. Tôi từng nghĩ Bella là trường hợp đặc biệt cho tới khi cô xuất hiện. Cô làm đảo lộn mọi thứ thường nhật của tôi Iris à.
_Tôi nên hiểu theo hướng tốt hay xấu đây.-Tôi nhăn mặt khó hiểu.
_Cả hai-Hắn cười, có vẻ như hôm nay hắn cười nhiều hơn tổng số lần cả tuần gộp lại.
_Chuyện gì xảy ra với bố mẹ anh?-Tôi đổi đề tài, không muốn nói tiếp cái việc hắn đọc vị suy nghĩ mọi người ra sao.
_Họ mất lâu rồi-Giọng Edward dửng dung không cảm xúc.
_Ồ, tôi rất tiếc khi biết điều này.-Tôi lí nhí.
_Không sao, dù sao tôi cũng không nhớ rõ lắm. Giờ tôi đã có Carlisle và Esme là bố mẹ rồi.
_Và anh yêu họ, cả anh chị em của anh nữa.-Tôi có thể khẳng định điều đó.
_Ừ-Edward mỉm cười, không phải cái kiểu cười đáng đánh của hắn bình thường, mà mỉm cười hạnh phúc.- Tôi không thể tưởng tượng ra nổi là lại có người nào tốt hơn họ nữa.
_Anh rất may mắn đấy chứ.
_Tôi biết chứ. Và tôi biết là Bella đã thấy xe của tôi rồi, chắc cô ấy biết tôi đưa cô về. Cô ấy sẽ xuống nhà sớm thôi.
_Làm sao anh biết?
_Tôi vừa thấy cô ấy đứng ở cửa sổ, không khó để nhìn thấy chúng ta.-Hắn trả lời.
_Vậy được rồi, cám ơn anh đã đưa tôi về.- Tôi với lấy cái balo nằm dưới chân mình chào tạm biệt Edward.- Hẹn gặp anh ngày mai.
_Tôi e là không thể, ngày mai Emmett và tôi phải chuẩn bị các thứ để đi nghỉ cuối tuần.
_Cắm trại à? –Tôi không khỏi nhớ về những tin tức rằng nhà Cullen luôn quải balo lên mà đi cắm trại cả gia đình vào những ngày nắng đẹp. Và cũng không khỏi thắc mắc rằng ở cái thị trấn này chuyện gì mà người ta không chuyền tai nhau nhỉ.
_Ừ, bọn tôi sẽ đi dã ngoài ở Goat Rocks, nó nằm ngay ở phía nam núi Rainier ấy.
Lúc này tôi đã bước ra ngoài xe, kéo cái mũ chum đầu của cái áo khoác lên tránh cho nước mưa làm ướt tóc.
_Nghe thích nhỉ, chúc anh có một chuyên dã ngoại thật vui nhé. -Tôi cúi người nhìn hắn ở trong xe.
_Cám ơn, và chúc cô đi biển vui vẻ… thời tiết tốt lắm, cứ tha hồ mà tắm nắng. –Nói xong, Edward khẽ liếc nhìn ra ngoài màn mưa.
_Làm sao anh biết tôi sẽ đi biển?-Tôi lại tò mò hỏi?
_Làm như cô không biết là ở thị trấn này không có gì là bí mật cả.
Edward mỉm cười một cách ma mãnh trong khi nói và trong thâm tâm tôi đồng ý với hắn về điều đó. Khi tôi đóng cửa xe và chạy ào về phía hiên nhà, tôi ngoái lại thì thấy hắn ở trong xe vẫn mỉm cười và vẫy tay chào tôi rồi cho xe phóng đi trong màn mưa.
Điều ngạc nhiên là tối hôm đó, khi tôi bang quơ hỏi Charlie.
_À chú Charlie ơi, chú có biết nơi nào tên là Goat Rocks hay cái gì đại loại như thế không. Cháu nghe nói nó nằm ở phía nam của ngọn Rainier ấy.-Cố làm cho giọng mình tỉnh nhất có thể.
_Ừ biết, sao thế cháu?
Tôi nhún vai.
_Có mấy bạn tính tới đó cắm trại.
_Đó không phải là nơi dành cho cắm trại-Giọng nói của Charlie chứa đầy nỗi ngạc nhiên-Ở đó có nhiều gấu lắm. Hầu như người ta chỉ tới đó vào mùa săn thôi.
_Ồ-Giờ thì tới lượt tôi ngạc nhiên.-Chắc cháu nhớ lộn tên.
Rồi khoảng thời gian tiếp theo là việc chú Charlie bày tỏ rằng chú rất ủng hộ tôi và Bella đi La Push ngày kia, khi mà Bella xin phép chú ấy. Chú luôn cho rằng việc cả hai đứa con gái tối ngày ru rú trong nhà không tốt tý nào cả. Rằng chúng tôi nên năng ra ngoài và kết bạn nhiều hơn. Tất nhiên bạn phải là những người chú ấy biết tên tuổi cũng như nhà cửa, bố mẹ và thậm chí….ông bà của họ. Tất nhiên là tôi và Bella chỉ biết im lặng chịu đựng mà thôi. Nhưng dù gì có cảm giác có người quan tâm mình vẫn rất tuyệt.
Tối đó, tôi cứ trằn trọc mãi về phản ứng của Edward khi nghe thấy các giả thuyết của tôi. Hắn không phản đối, vậy thì điều đó là có khả năng. Và không loại trừ hắn, có khi cả anh chị em hắn đều có siêu sức mạnh và siêu tốc độ, hoặc ít nhất là họ biết về sự tồn tại của nó ở Edward. Bởi vì hôm hắn chắn xe cho tôi và Bella, họ chả có vẻ gì là ngạc nhiên và lo lắng cả, thay vào đó là một biểu hiện của sự giận dữ.
Và rồi trong đầu tôi cứ lọc lại những đột biến Gen hay nhiễm sắc thể mà tôi đã biết, nhưng kết quả là không có cái nào biểu hiện hay trao cho người ta sức mạnh như thế cả. Các bằng chứng khoa học về hiện tượng tăng vọt lượng Adrenaline trong máu có thể cho ta những đột phá nhất thời, nhưng trường hợp đó không giống với Edward.
Tối hôm đó tôi lại nằm mơ thấy Edward như mọi lần. Nhưng lần này là hắn đang đi săn, không phải là săn bằng súng thông thường. Hắn ta đang trong bóng râm lặng lẽ quan sát những con gấu. Trạng thái giống như con Sư tử đang đi săn!
Tín hiệu WOW!: Là một tín hiệu lạ được phát ra từ vũ trụ do tiến sĩ Jerry R. Ehman ghi nhận được tại trạm quan sát thiên văn Big Ear ở đại học Ohio vào ngày 15/08/1997. Đài quan sát đã thu nhận và ghi lại những tần số bước sóng trong vũ trụ cao gấp nhiều lần bình thường 6EQUJ5, và có một số người cho rằng đó là một thông điệp của người ngoài hành tinh.