Mỹ Nam Hoa Hồng

Chương 06: Cây Và Thiên Thừa.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


MỸ NAM HOA HỒNG


Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa


Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh thủ đoạn lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, tình yêu và trưởng thành.


Biên tập: ♪ Đậu ♪


🎉 Mừng xuân Tân Sửu 🎉 Khai "chương" đầu năm ha 💕


Chương 06: Cây Và Thiên Thừa.


Sáng hôm sau, mô tô của Phong Tử Thụy đậu ở dưới lầu chờ, nói là cùng đường nên anh ta sẽ chở cậu đến đó.


Lúc Úc Nam đi xuống bị Đàm Nhạc Phong đeo mũ lưỡi trai lên đầu, càng làm gương mặt nhỏ nhắn đến ngạc nhiên. Chiếc mô tô màu đen tuyền tựa một chú báo đen dũng mãnh. Thường ngày quả thật cậu là bé ngoan, nhưng suy cho cùng vẫn là nam sinh yêu thích máy móc, khi đến gần cũng bị khơi dậy ham muốn muốn thử một lần.


Phong Tử Thụy nhìn là biết ngay cậu có hứng thú.


Anh ta biết ngày hôm qua hình như mình nói sai làm bầu không khí trên bàn hơi lắng đọng, đến tối mới sực nhớ ra dùng việc làm thêm để bù đắp sai lầm. May là có vẻ Úc Nam không để tâm những chuyện đó, thái độ với anh ta vẫn như cũ.


Úc Nam cởi mũ lưỡi trai đội mũ bảo hiểm lên, ngồi vào chỗ phía sau, Phong Tử Thụy hỏi: "Ngồi vững chưa?"


Úc Nam gật đầu: "Rồi anh."


Trong giọng nói của Phong Tử Thụy nhuốm ý cười: "Đừng trách anh không nhắc em giữ chặt nhé!"


Vừa dứt lời thì mô tô đột nhiên khởi động phóng đi như mũi tên rời cung. Cú giật mạnh làm Úc Nam ngửa người về sau, cậu theo bản năng ôm eo Phong Tử Thụy, mùi mồ hôi không hề nồng từ trên người đối phương thoang thoảng vào mũi.


Tiếng cười của Phong Tử Thụy ồm ồm trong mũ bảo hiểm: "Đã bảo em giữ chặt anh rồi mà!"


Úc Nam vững người lại, chiếc mô tô chạy băng băng trên con đường trong trường buổi sớm vắng người, chỉ chốc sau là ra làn đường cho xe máy bên ngoài trường. Xưa giờ cậu chưa từng trải nghiệm kích thích như vậy, không nén được hô to: "Anh ơi! Chạy nhanh nữa đi!"


Phong Tử Thụy hoàn toàn đáp ứng, anh ta đạp ga, cả hai phóng vèo vèo đến bãi đậu xe của Cây Và Thiên Thừa.


"Đã quá!" Úc Nam cởi mũ bảo hiểm, "Lần đầu tiên em đi kiểu xe này, lần sau em có thể lái không?"


Phong Tử Thụy chống chân dài xuống, cũng cởi mũ, cười khuyên: "Có thể, nhưng em phải thi lấy bằng lái xe trước, chứ không sẽ bị bắt đó."


Úc Nam thậm chí còn không có bằng lái xe ô tô chứ nói gì bằng lái xe máy, cậu không khỏi thất vọng: "Suýt nữa em quên mất! Thi bằng lái xe có khó không? Ngay cả lái xe trò chơi em còn chưa rành."


Phong Tử Thụy đáp: "Ban đầu thì khó, cũng rất nguy hiểm nhưng anh có thể dạy em, em thông minh thế còn sợ không học được?"


Nỗi phấn khích trong Úc Nam vẫn sục sôi: "Được chứ."


*


Hai người cùng đi lên lầu, rất nhiều nhân viên làm thêm đã đến. Thấy cả hai đi cùng nhau, có người bắt đầu huýt sáo ầm ĩ.


Toàn là sinh viên năm tư, vốn không có tiết, chỉ có Úc Nam năm hai tạm thời lẫn vào và chỉ làm vào cuối tuần, thái độ của Phong Tử Thụy thế nào đám người thành tinh đó sao không biết cho được.


Phong Tử Thụy không thừa nhận cũng không phủ nhận, gay hay không gay không phải vấn đề lớn trong Học viện Mỹ thuật, song quả thật Úc Nam rất nổi tiếng, Học viện Mỹ thuật Hồ Tâm gần như không ai không biết cậu, nếu "đốn ngã" được Úc Nam thì có thể nói hoàn toàn xứng đáng là Alpha đỉnh cao, có thể khoe khoang cả đời.


Phong Tử Thụy rất hăng hái còn Úc Nam lại chẳng hay biết tình hình, cậu chào hỏi các anh khóa trên: "Em phụ trách mảng nào?"


Địa điểm sửa chữa, sơn lại tranh tường 3D là ở Cây Và Thiên Thừa, nằm ngay CBD của Thâm Quyến. Đây là một toà nhà khổng lồ giống khối rubik, nó gồm vườn hoa trên không, quảng trường khoa học công nghệ và khoảng sân kiểu Trung. Ngoại trừ khu vực văn phòng ở trên cùng ra thì toàn bộ tòa nhà gần như là một phòng trưng bày nghệ thuật nửa mở, là điểm mốc ở quận phía đông Thâm Quyến.


(*) Central business district (CBD): Là (khu vực) quận trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với "quận tài chính" của thành phố.


Cây Và Thiên Thừa dẫn đầu phong trào văn hóa ở Thâm Quyến, tổ chức các cuộc triển lãm, đấu giá và cuộc thi nghệ thuật khác nhau, gần như bao thầu hết các hoạt động liên quan đến nghệ thuật.


Phong Tử Thụy nhận lấy bản vẽ, là muốn kết hợp với cậu sơn sửa vẽ 3D lên một mặt vách tường dài đến mười mấy mét.


Trời nóng nực, Úc Nam đã gỡ băng gạc trên trán, vết thương không xấu xí, xem như sắp lành rồi. Cho dù mặc áo thun quần jeans phổ thông thì đứng trong nhóm sinh viên đầm đìa mồ hôi vẫn là hạc giữa bầy gà.


Phong Tử Thụy xem tiến độ, rõ ràng muốn để cậu thoải mái nhất nên quang minh chính đại thiên vị: "Sơn lớp nền cho cá voi trắng trước nhé?"


Úc Nam nghĩ rằng Phong Tử Thụy muốn khảo sát năng lực, cậu thoải mái gật đầu: "Không thành vấn đề."


Nhóm sinh viên pha trò chọc cười, bà tám cà khịa một cách chuyên nghiệp, Úc Nam đã sơn lớp nền cho cá voi trắng được một nửa, cả buổi sáng trôi đi thoăn thoắt.


Suốt lúc đó Úc Nam không nói được mấy câu với Phong Tử Thụy, cậu chuyên tâm cẩn thận làm việc. Phong Tử Thụy xun xoe nói mấy câu nhưng Úc Nam luôn thờ ơ, trò chuyện như bạn bè bình thường.


Khi Úc Nam làm việc thì cảm giác tồn tại hạ rất thấp, cậu chuyên tâm đến mức người ta sắp quên đi sự tồn tại của cậu. Lúc này cậu đứng trên hai tầng cao nhất của thang chữ A, gương mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai sạch sẽ, thuộc về kiểu nhìn từ dưới lên cũng không góc chết.


Da cậu rất trắng, có lẽ vì không bôi kem chống nắng nên nó ửng đỏ dưới ánh nắng, trông khá chói mắt trong sắc vàng nhạt.


"Cốt cách của học đệ cao quá ta." Có người cười Phong Tử Thụy, "Tao nghe kể lúc trước có người tỏ tình với nhóc ấy, nhóc ấy nói thẳng với người ta sắc suy ái trì, kinh Phật gì gì đó, còn nói thích một người đừng chỉ quan tâm vẻ ngoài của người đó, tự cao tự đại ghê lắm."


(*) Sắc suy ái trì: Ý nói một người dựa vào sắc đẹp được sủng ái, một khi sắc đẹp suy tàn thì sẽ bị ruồng bỏ.


Phong Tử Thụy không phản đối: "Tất nhiên em ấy có tư cách nói như thế, mày không nhìn thử xem trên tay người ta có bao nhiêu giải thưởng, em ấy đâu phải chỉ là bình bông."


"Lại còn khen cơ à, ờ mà chắc lời đó cũng áp dụng lên người mày được đấy!"


"Thằng điên, mày mà còn tiếp tục liếm thế này tao thấy không vui. Lát nữa trợ công cho mày ha."


Phong Tử Thụy: "Mẹ, tụi mày sớm chủ động đi chứ."


Mấy người họ liếc mắt nhìn nhau.


Buổi trưa ăn cơm hộp, Phong Tử Thụy thống nhất đặt món ăn trước, chỉ có đặt cho Úc Nam món bớt muối bớt dầu, khẩu vị thanh đạm.


"Ái chà, thằng điên cho học đệ tiêu chuẩn ăn cao nhất nhỉ? Không công bằng!" Một anh khóa trên nói.


Phong Tử Thụy: "Lăn đi, không thấy trên trán Úc Nam bị thương hả? Ăn món ăn ít gây kích thích sẽ giúp vết thương mau lành."


Có một đàn anh nói: "Chúng ta bớt ghen tị đi thôi, thằng điên mới là ông chủ trực tiếp của chúng ta."


Bây giờ trợ công mới bắt đầu, bọn họ tiếp tục nổ: "Biết vì sao tao nói vậy không? Vì nơi này luôn do nhà thầu chuyên nghiệp thầu, vách tường này trước đây do nhà thầu và kiến trúc sư nước ngoài làm, còn có bài phỏng vấn trên Nghệ Thuật Tuần San. Tao nhớ hình như kiến trúc sư đó là người lai Trung - Pháp, có người nói khi ấy mời người đó thiết kế vách tường này hơn 1 triệu đấy."


"Vãi." Một người khác than, "Đắt thế cơ à."


"Đúng vậy, Cây Và Thiên Thừa mà." Anh khóa trên lần thứ hai cảm thán, "Vì thế tao mới nói Phong Tử Thụy lợi hại, không chỉ bằng quan hệ mà còn bằng thực lực!"


Úc Nam nghe Phong Tử Thụy nói chỗ này là do chú anh ta giao cho anh ta phụ trách, mà không ngờ nó quan trọng đến vậy, cậu không khỏi chuyển sự chú ý sang trên người Phong Tử Thụy, cũng cảm thán: "Anh đúng là rất đỉnh."


Phong Tử Thụy được cậu nhìn thì tim đánh lô tô trong ngực, dòng điện chạy qua tứ chi, anh ta mỉm cười khiêm tốn.


Có người tiếp tục tiến lên: "Chú thằng điên là quản lý cấp cao của chỗ này! Đỉnh của đỉnh luôn! Bất kể là xét theo mặt nào thì đi theo thằng điên bảo đảm không lo tiền đồ, có thịt ăn."


Úc Nam nói: "Vậy em phải vẽ thật đẹp để sau này anh còn sẽ giới thiệu việc làm tốt thế này cho em."


Úc Nam chặn tín hiệu trợ công quá giỏi, mọi người cười nghiêng ngả, ngừng tấn công.


* (dauhacmieu.wordpress.com)


Đến chiều, dưới ánh mặt trời gay gắt bỗng có một cô gái xinh đẹp đi giày cao gót 7 phân, mặc đồ nghiêm cẩn khoe đôi chân thon dài đẹp đẽ, còn có hai nhân viên theo sau, tay cầm một chiếc lồng ấp.


Nhóm sinh viên chẳng hiểu gì, chỉ thấy cô gái xinh đẹp chỉ đạo nhân viên đặt cái lồng xuống, mở nắp ra rồi cười nói: "Tôi là Anna, những thứ này là kem để mọi người giải nhiệt. Trời nóng thế này, mọi người tuyệt đối đừng để bị cảm nắng nhé."


Phong Tử Thụy biết mấy người ở đây, dĩ nhiên cũng biết Anna: "Cảm ơn chị Anna."


Anna không bận tâm: "Không cần cảm ơn, là chủ của chúng tôi ở trên lầu nhìn thấy mọi người vất vả nên đặc biệt dặn dò. Nào, mọi người thích vị gì cứ tùy ý lựa chọn."


Đó toàn là kem đắt nhất trong tiệm ở công viên, được xếp cẩn thận trong các đồ đựng thủy tinh, còn bốc khói lạnh. Nhóm sinh viên dồn dập nói cảm ơn xong tiến lên chọn lựa.


Úc Nam vẫn đang chăm chỉ làm việc, đến tận khi Phong Tử Thụy gọi cậu một tiếng thì cậu mới bước xuống bậc thang.


Anna khách khí nói với họ: "Mặc dù tiến độ công việc quan trọng nhưng an toàn cũng quan trọng không kém. Trưa mai sau khi mọi người ăn xong thì có thể đến thư viện tầng ba khu B để nghỉ ngơi, đến 3 giờ hẵng quay lại làm, bàn giao công việc trễ một hai ngày không quan trọng lắm."


Úc Nam vừa bước xuống thì Anna đưa cho cậu phần được xếp riêng: "Em ăn cái này đi, không cần khách sáo."


Đợi nhóm người Anna đi, Phong Tử Thụy đi đến ngạc nhiên hỏi: "Ồ, sao ban nãy anh không nhìn ra em có khẩu vị này nhỉ?"


Úc Nam phát hiện phần trong tay mình quả nhiên khác với mọi người, trông rất giống với loại tối hôm đó mình hất đổ trong lúc ăn nhà hàng Pháp với Cung Thừa, gần như giống y xì.


Cậu không để ý: "Anh muốn ăn không? Em có thể đổi với anh."


Phong Tử Thụy: "Chi bằng mỗi người một nửa?"


Úc Nam không thành vấn đề: "Vâng, anh lấy phần nhiều hơn cũng được, đúng lúc em cũng muốn ăn blueberry."


Cậu còn muốn học lái mô tô mà.


Tất nhiên Phong Tử Thụy không khách khí, có thể chia đồ ăn với Úc Nam miễn cưỡng xem như tiến được một bước nhỏ rồi.


"Cây Và Thiên Thừa thật hào phóng, không hối thúc tiến độ còn đưa kem." Một người đàn anh nói, "Ngày mai có thật là chúng ta có thể đến thư viện nghỉ ngơi không? Tao nghe nói thẻ ở đó không dễ xử lý, cho đến giờ tao chưa từng đi tham quan."


Phong Tử Thụy nói: "Chắc vậy. Bọn họ là vậy đấy, không giống với mấy công ty khác, có lẽ làm nghệ thuật thì tính cách đều rất tùy ý."


"Chẳng phải do ông chủ của bọn họ mang đến bầu không khí thế này sao, ban nãy cô gái đẹp nói kem là ông ấy bảo đưa mà." Người đàn anh kia nói, "Nghe nói ông ta đặc biệt đỉnh của chóp, khi xây dựng chốn này ông ấy thấy thực vật chỗ này không như mỹ quan trên bản vẽ, xây được một phần ba thì đập đi xây lại tất! Giống như chỉ đang chơi đùa ấy nhỉ? Lắm tiền đến cỡ nào? Đúng là tùy hứng, huyền thoại!"


"Chà, thằng điên, có thật không?"


Phong Tử Thụy biết tin đó: "Là thật, cô hồi nãy là thư ký của ông ấy. Nghe bảo hình như tổ tiên ông ấy làm hàng ngoại nhập, thế hệ ông bà bắt đầu đóng tàu thủy, toàn là những con tàu nổi tiếng của quốc gia. Sản nghiệp đã giao hết vào tay ông ấy, công việc tay trái bên lề như sáng lập Cây Và Thiên Thừa đúng là chơi đùa chứ còn gì nữa."


Úc Nam học theo bọn họ ngồi xổm bên chân tường: "Đúng là tùy hứng ghê."


"Không thể chịu được tỳ vết như thế thì chắc chắn là cung Xử Nữ!" Người đó nói xong lại chỉ vào Phong Tử Thụy, "Ví dụ như cái thằng xét nét này!"


Phong Tử Thụy cười đạp hắn: "Xéo, bớt bôi xấu Xử Nữ tụi tao." Xong hỏi, "Úc Nam cung gì?"


Úc Nam liếm cái muỗng, môi đỏ phớt vì kem lạnh: "Em là Bò Cạp."


"Chu cha, Bò Cạp thù dai nhá! Thằng điên mày cẩn thận đi!"


Úc Nam lớ ngớ.


Phong Tử Thụy lại cười mắng: "Mày còn non lắm con trai ơi!"


*


Giữa trưa ngày hôm sau, sau bữa trưa mọi người đến thư viện nghỉ ngơi theo lời dặn của Anna. Trên đường đi qua hành lang mỹ thuật thì thấy Hiệp hội Nghệ thuật đang phối hợp sắp xếp bộ sưu tập sắp được triển lãm tại Cây Và Thiên Thừa.


Úc Nam không cầm lòng được dừng chân, thứ thu hút cậu không chỉ là bộ sưu tập sẽ triển lãm mà còn có tác phẩm hội họa sẽ triển lãm, người đứng ra tổ chức là thần tượng Dư Thâm của cậu.


Phong Tử Thụy đứng bên cậu, cũng nhìn thấy poster triển lãm: "Muốn đi xem không?"


Úc Nam trả lời: "Chắc không đi được, anh đọc phần mô tả này, là buổi triển lãm chỉ dành cho thành viên Hiệp hội và người trong nội bộ được mời, còn tiến hành theo từng nhóm nữa chứ."


Phong Tử Thụy cười có phần vô lại: "Nói trắng ra là dùng vé mời, vậy thì đơn giản quá rồi, chỉ cần em muốn xem anh sẽ tìm người sắp xếp."


Úc Nam khoát tay: "Không cần, phiền anh lắm. Vả lại kiểu vé mời này đều có giới hạn, chúng ta mà đi thì những người có tên trong vé sẽ không thể đi, em xem trên mạng cũng được mà."


Từ lúc quen biết Úc Nam đến nay, đôi lúc Phong Tử Thụy thấy Úc Nam đơn thuần thái quá, cũng có người nói cậu ngây ngô đến ngốc nghếch.


Nhưng Phong Tử Thụy lại thích điểm này của cậu, không biết môi trường sống và trải nghiệm thế nào mới nuôi dưỡng ra được một người như vậy.


"Đừng lo nghĩ nhiều thế." Phong Tử Thụy vỗ vai cậu, "Đi thôi, chúng ta đến thư viện."


Trong ngày hôm đó Úc Nam về trường không bao lâu thì Phong Tử Thụy gọi đến.


"Úc Nam, chỗ anh có hai tấm vé mời chiều thứ năm, em có thời gian đi với anh không?"


- - - - - - - - - - - - - - - - - -


Thù dai thiệtttttt =))))


HẾT CHƯƠNG 06


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.