*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nguyện vọng gì?"
Chị Đan Ý dùng giọng điệu thận trọng mừng rỡ tuyên bố: "Hắn đến đây."
"Hắn? Là ai vậy ── a!" Cô đột nhiên trừng lớn mắt, vẻ mặt không dám tin."Chẳng lẽ là, phải . . . . ."
"Đúng vậy, chính là đại thiếu gia, có cao hứng hay không nha?"
Oa oa oa! Cô nhớ chuyện chạy trốn đó! Hận không thể ở chỗ té xỉu xong hết mọi chuyện, đáng tiếc cô không có yếu đuối như vậy. Tuy rằng chờ mong hắn đến, chỉ mong nhìn qua một khi trở thành sự thật, cô lại sợ tới mức không biết như thế nào cho phải, nhất là sau khi vừa mới trải qua chuyện ngoài ý muốn kia.
"Em làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?"
"Em. . . . . . Có thể hay không. . . . . . Không cần phải đi ra ngoài. . . . . ." Cô khóc không ra nước mắt năn nỉ.
"Đây không phải nguyện vọng của em mỗi ngày cầu nguyện có thể thực hiện sao?"
"Em sợ!"
Chị Đan Ý cho rằng cô là bởi vì thẹn thùng cho nên khẩn trương."Đừng sợ, kỳ thật đại thiếu gia người rất tốt."
"Không, không, em không dám ra đi." Cô cực lực khoát tay, hai chân còn tự động lùi về sau.
"Không được đâu, chúng ta đều sắp xếp xong xuôi, em làm sao có thể vắng mặt!" Chị Đan Ý lôi kéo Ngũ Muội có chết cũng không ra khỏi cửa.
Cứng rắn không được, đành phải nói chuyện ôn hòa, chị Đan Ý phi thường "thiện" người am hiểu"ý" nhẹ nhàng khuyên bảo."Tiểu nha đầu năm đó hôm nay biến thành tiểu mỹ nhân, ngẫm lại mấy năm này em cố gắng là vì cái gì? Còn không phải là chờ ngày này tới, chị cùng em đánh cược, đại thiếu gia nhìn thấy em, nhất định yêu mến vô cùng!"
"Ô ô. . . . . . Em còn là sợ. . . . . ." Thần sắc của cô rất giống bị ném ra chém.
"Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết muốn chờ sẽ bao nhiêu năm!" Đan Ý nói cũng đúng sự thật. Cái này không chỉ là nguyện vọng của Ngũ Muội, sau khi xây dựng cảm tình vững chắc, nguyện vọng của cô cũng thành tâm nguyện của mọi người, Thẩm bà phụ trách nuôi cô cho béo, phương diện việc học do Hách Tâm đến thúc giục chỉ đạo, mà cô thì phụ trách chỉ dạy lễ nghi cho Ngũ Muội, Ngũ Muội cũng chẳng thua kém không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành tiểu mỹ nhân làm cô vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Nói khuôn mặt có khuôn mặt, nói dáng người có dáng người, khí chất lại càng không bại bởi bất luận một vị thiên kim tiểu thư nào. Tóm lại nha, cô chính là "Mỹ nữ được huấn luyện nuôi dưỡng thành công" của Quan gia, biến cô từ gà rừng một bước hóa phượng a!
Đoàn người đều đã cố gắng lâu như vậy, thiên thời địa lợi thích hợp như thế, nhân vật chính làm sao có thể chưa lâm trận đã bỏ chạy ?
Lúc chị Đan Ý ba tấc không nát miệng lưỡi tấn công, Ngũ Muội có chút dao động, hồi tưởng mấy năm này, cô ngày đêm đều cầu nguyện Quan tiên sinh có thể tới xem mình, cũng nói với cô chút ít lời ca ngợi, nghĩ đi nghĩ lại, lực tay đang ôm cửa bất tri bất giác nới lỏng, cho chị Đan Ý bắt được cơ hội.
Thừa dịp cô đang mơ hồ chưa hồi, liền kéo cô đi.
"Oa oa ── đợi chút!"
"Không có thời gian đợi." Kéo!
"Để cho em còn nghĩ!"
"Chờ em nghĩ thông suốt, trên người đều kết mạng nhện." Kéo!
"Ông trời cứu mạng ~~"
"Không đếm xỉa tới em." Kéo!
Đáng thương cho cô, cứ như vậy bị bắt đến pháp trường, chuẩn bị gặp Diêm Vương.
☆☆☆☆☆
Quan Thiên Tước đột nhiên đi vào, không có thông báo trước, đoàn người cũng luống cuống tay chân, Thẩm bà ra lệnh một tiếng, động viên mọi người, bưng trà dâng, cầm dép lê quỳ xuống, chỉ sợ một chút không cẩn thận sẽ làm đại thiếu gia mất hứng.
"Không biết đại thiếu gia tới, không có nấu bữa giống dạng đồ ăn thường ngày của người." Thẩm bà liên tiếp khom người xin lỗi.
"Tùy ý là được rồi." Nhàn nhạt nói ra bốn chữ, tính cách hắn ít nói, ý tứ chính là Thẩm bà nấu cái gì, hắn liền ăn cái đó. Bất quá vừa vào cửa, hắn liền nhìn chung quanh, trong lòng nghĩ tìm kiếm nhớ mong cô gái kia, theo phương hướng cô chạy để phán đoán, tựa hồ là chạy đến nơi đây.
Người hầu nhanh chóng sắp xếp vị trí một lần nữa. Chủ nhân giá lâm, không thể như ngày thường không có phép tắc như vậy, bàn ăn bố trí lại từ đầu, đem ra gỗ lim ghế dựa tốt nhất, thay dụng cụ tinh xảo, rất có chú ý cùng phô trương.
Quan Thiên Tước không quan tâm những cái này, chỉ muốn biết tung tích cô bé kia, hắn một lòng thấp thỏm nhớ mong, mắt lạnh nhìn bốn phía, thẳng đến khi thấy bóng hình xinh đẹp đi ra từ phòng bếp, ám hỏa dấy lên không bị người phát hiện, tầm mắt nhìn chằm chằm không hề dời.
Trữ Ngũ Muội bưng súp chậm rãi đi ra, rất cẩn thận dè dặt đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng để súp thập toàn đại bổ xuống.
"Xin, xin mời dùng."
Cô cố lấy dũng khí thật lớn mới dám giương mắt lên, nhìn thấy đôi mắt sâu và đen, lập tức lại bối rối cúi đầu xuống.
Quan Thiên Tước không có lên tiếng, ánh mắt dò xét gương mặt ngượng ngùng kia thật lâu không dời, trong chốc lát mới thong thả mở miệng."Thẩm bà, cô gái này là thân thích của bà?"
Bị điểm danh Thẩm bà bước lên phía trước đáp lời."Đại thiếu gia, ngài có thể đã quên, cô bé là. . . . . ." Vốn Thẩm bà muốn nói ra hai chữ "Phu nhân", nhưng lại cảm thấy không ổn, liền đổi giọng: "Bốn năm trước, cô gái ngài đưa về."
Quan Thiên Tước có chút nghi hoặc, qua vài giây, mới hạ xuống rung động thật sâu.
Cô là tiểu nha đầu kia? !
Đôi mắt sáng quắc không dám tin nhìn chằm chằm vào cô, từ đầu đến chân, không buông tha một nơi, hóa ra đại thiếu gia hắn căn bản quên chính mình đã kết hôn? Đúng vậy, trên căn bản hắn không thừa nhận cái hôn nhân bắt buộc này, đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là ký tên trên giấy mà thôi.
Đã không coi trọng, đương nhiên cũng sẽ không để ở trong lòng, thậm chí đã quên cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là không nghĩ tới chuyện quên bốn năm, nếu không phải lần này xuôi nam tham gia nghiên cứu và hội thảo luận, chỉ sợ đời này kiếp này, hắn cũng sẽ không nhớ rõ chính mình lấy qua một người vợ như vậy.
Hơn nữa, còn thay đổi khiến hắn không nhận biết, thời gian bốn năm đối với nữ nhân có thể thay đổi lớn như vậy?
Nhớ lại lúc ấy, nhớ mang máng luật sư mang về là một tiểu nha đầu vừa gầy đầu tóc vừa rối bời, cùng nữ tử tú lệ trước mắt cũng không so sánh được.
Cô màu da khỏe mạnh, trong trắng lộ hồng, tóc dài mềm mại trên khăn choàng mà sáng bóng, đôi tay thon dài thận trọng có phép tắc, nghiễm nhiên là tiểu thư khuê các được giáo dưỡng tốt, tuy nhiên khí chất dịu dàng cùng mười phút trước thật không giống nhau, nhưng thật là cô.
Ngũ Muội cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy gò má thật nóng, rõ ràng cảm thấy tầm mắt dò xét nhìn chằm chằm mặt của cô, cô ngay cả hô hấp đều thật cẩn thận, con mắt chớp cũng không dám chớp một chút.
Nhìn thấy cô, có loại cảm xúc kỳ dị đụng chạm vào tim của hắn, hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không phải không thừa nhận, cô làm cho người ta kinh diễm.
Mọi người nín thở chờ đợi, đại thiếu gia trầm mặc làm cho người hiếu kỳ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn không ra bất kỳ manh mối nào, thấy Ngũ Muội sau khi lớn lên, hắn rốt cuộc là thoả mãn hay là không hài lòng? Thật sự là làm chết người rồi!
Cuối cùng, hắn phá vỡ trầm mặc.
"Nữ đại mười tám biến. . . . . ." Hắn ý vị thâm trường nói nhỏ.
Cái kia. . . . . . Không đáp lời thật sự rất quái , nhưng phải nói gì ?
"Tôn Ngộ Không bảy mươi hai biến, ha ha. . . . . ."
(Song: há há, ta cũng cười
)
Đám người Thẩm bà thiếu chút nữa đã té ngã, đoàn người vuốt mồ hôi lạnh trừng mắt nhìn Ngũ Muội, cũng không phải câu đối, đáp cái này làm gì nha!
Quan Thiên Tước không có giận tím mặt, trên mặt nghiêm túc nhìn không ra tâm tư.