Mỹ Nam Nhân

Chương 4



Chương 4


Hoa Phi Phi hôm nay được văng tiết nên ra về sớm nhưng không muốn về nhà, cậu lòng vòng quanh công viên sau đó chợt nghĩ đến Vương Thị.


Hôm nay Vương Thị quả thực đông người hơn mọi khi, mọi người ai cũng vận trên mình âu phục trang trọng, riêng có một thân ảnh lạc loài, bộ đồng phục thể dục trường Triết An cùng cây dù bảy sắc nổi bật khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu.


Toàn bộ như bị đóng băng, cả đại sảnh im lặng lạ thường, khoảng 30 giây sau cậu bị bảo an đẩy sang một bên nhường đường cho Vương Thiếu Đình. Hắn kiêu hãnh bước đi. Mặc cho cậu đứng từ xa nhìn theo trong lòng phấn kích tột độ, hắn cũng chỉ bố thí cho cậu một cái liếc mắt sơ sài.


Hoa Phi Phi không có tâm tư quan sát tiểu tiết, cậu chỉ biết là sau mỗi lần gặp hắn là lại có thêm vài phần yêu thích. Mặc kệ cho hắn có đem cậu đặt vào trong mắt không.


Hoa Lạc Lạc chen chân trong một đống người cuối cùng cũng tới được chỗ cậu đang đứng nghệch ra "Phi Phi! Em làm gì ở đây ?"


Hoa Phi Phi cười với chị mình "Em tới đón chị về !"


"Xin lỗi, hôm nay công ty có việc em về trước đi!" Hoa Lạc Lạc sua sua tay bảo cậu trở về nhà, sắc mặt cậu liền biến đổi. Cậu thầm ganh tị với cô, mỗi ngày đều được gặp hắn, được nói chuyện cùng hắn, còn.cậu thì sao ? Đứng từ xa quan sát hắn, nói chuyện với hắn một câu hắn cũng không đáp lại xem cậu như không khí.


Cậu vừa bước ra khỏi cửa thì trời mưa to, dù cậu có đem theo nhưng vẫn không tránh khỏi bị ướt. Do thân thể yếu ớt nên tối đó cậu liền bị bệnh. Hoa mẫu thân cùng Hoa phụ thân lo lắng chạy ngược chạy xuôi


Hoa Lạc Lạc đêm đó.về nhà nghe tin em trai bị bệnh nhanh chóng tắm rửa rồi sang phòng thăm cậu. Lúc cô đến cậu còn chưa ngủ, lan man một hồi cậu nói cho cô tình cảm của mình với Vương Thiếu Đình, cô ban đầu có chút hoảng hốt nhưng dần dần dịu lại. Cậu còn bắt cô hứa ngày ngày đi làm sẽ giúp cậu quan sát vị Tổng giám đốc kia. Hoa Lạc Lạc cười khổ miễn cưỡng fật đầu, cô nghĩ cứ đồng ý cho cậu an lòng, sau khi cậu khỏi bệnh rồi thì coi như cô chưa nghe gì cả. Nhưng sau đó ngày nào cậu cũng chờ mong cô tan tầm để kể cho cậu nghe chuyện của hắn, còn cô làm thế nào cũng không nhẫn tâm mặc kệ đứa em này.


Ngày ngày cô đi làm đều âm thầm quan sát hắn, đến nỗi người khác còn tưởng cô thầm thích hắn. Đâu ai biết đứa em thân yêu của cô mới chính là nguyên nhân. Hoa Lạc Lạc chỉ cười cho qua chuyện rồi thỉnh thoảng còn đem máy ảnh theo chụp về cho cậu vài tấm của hắn.


Cuộc sống người ngoài nhìn vào quả nhiên rất vô vị nhưng người trong cuộc lại cảm thấy như vậy là rất hạnh phúc, rất ấm áp rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.