Chương 20
Editor: Soju
Tuy nhiên, huynh đệ muốn theo đuổi nữ nhân, Lạc Thành Quảng chắc chắn sẽ tới tham gia xem náo nhiệt.
Lạc Thành Quảng bị mù mặt, không phân biệt được nữ nhân đẹp hay xấu, dù sao ngoại trừ thê tử của hắn thì những nữ nhân khác đều khó coi.
Lạc Thành Quảng uống quá nhiều rượu, hắn dùng bàn tay to rộng vỗ lên lưng Lưu Đàn: “Huynh đệ, đệ nghe ta nói, chỉ cần đệ coi trọng cô nương đó, cứ trực tiếp cầm đao xông lên, hỏi nàng muốn mạng hay muốn gả cho đệ, nhất định nàng sẽ lựa chọn gả cho đệ.”
Lưu Đàn: “…… Ồ.”
Tốt xấu gì Lưu Đàn cũng là người đã từng chết qua một lần, hắn sẽ không rối rắm, hành động thiếu tầm nhìn như vậy.
Hắn nhướng mày liếc nhìn Lạc Thành Quảng: “Lúc trước huynh làm thế để ép tẩu tử gả cho huynh?”
“Ha ha không phải.” Lạc Thành Quảng uống rượu khoác lác, “Lúc trước thê tử của ta, vừa liếc mắt một cái liền nhìn trúng ta trong đám người, nàng đòi sống đòi chết, nhất định phải theo đuổi ta.”
Gân xanh hai bên thái dương của Lưu Đàn hơi giật giật: “Ồ.”
—— Rốt cuộc hắn lẩn quẩn cỡ nào mới đến tìm nam nhân coi thê tử như báu vật này uống rượu?
Lạc Thành Quảng lại nói: “Hiện tại thê tử của ta đang mang thai, được ba tháng rồi, qua nửa năm nữa là có thể sinh cho ta một tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu, cũng giống như thê tử của ta, vừa đẹp vừa khiến người ta vui vẻ.”
Lúc này, một làn gió thơm tinh tế thổi tới, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Lạc Thành Quảng lập tức quay đầu lại: “Phu nhân? Đã muộn thế này, sao nàng còn tới đây?”
Một nữ tử trong chiếc váy hồng mềm mại bước qua, dáng người nàng nhỏ nhắn lanh lợi, tựa như cây liễu yếu ớt đón gió, có lẽ do thể chất từ khi sinh ra vốn đã yếu ớt, khí sắc có phần không tốt, mới đi vài bước đã thở hổn hển. Đây là phu nhân của Lạc Thành Quảng - Ninh thị.
Ninh thị cúi đầu hành lễ, nói: “Thành ca, chàng và Mục Vương điện hạ uống rượu mua vui, thiếp thân sợ đồ ăn lạnh, cố ý làm thêm chút đồ nhắm rượu mang tới đây.”
Lạc Thành Quảng ngoác miệng cười đến tận mang tai, hắn nói: “Nàng chỉ cần dặn dò hạ nhân làm thôi, lần sau không cần tự mình tới đây. Lưu Đàn là huynh đệ của ta, đệ ấy không để bụng mấy chi tiết nhỏ đó đâu.”
Ninh thị cười nói: “Chính vì quan hệ tốt nên mới càng phải chiêu đãi cẩn thận, không thể xem nhẹ.”
Ninh thị là người thông minh, thoạt nhìn dáng vẻ mỏng manh yếu ớt, rất giống người đoản mệnh, thế nhưng lại làm việc kín kẽ, một giọt nước cũng không để lọt, những chuyện Lạc Thành Quảng xem nhẹ, nàng đều có thể xử lý vô cùng thích đáng.
Lạc Thành Quảng buộc lại dây áo choàng trên người Ninh thị, sau đó nói: “Đi đường cẩn thận một chút, đừng để té ngã.”
Ninh thị gật đầu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tửu lượng của Lưu Đàn và Lạc Thành Quảng đều rất tốt, không đến mức uống hai vò rượu đã say khướt, rượu quá ba tuần, Lạc Thành Quảng nói: “Không biết đệ coi trọng cô nương có thân phận như thế nào, muốn phong làm trắc phi hay chính phi. Năm ngoái ta nghe nói, Xưng Tâm công chúa ái mộ đệ, bệ hạ cũng có ý tác hợp cho đệ và Xưng Tâm công chúa.”
Trong mắt Lưu Đàn hiện lên một tia sắc lạnh: “Hoàng thất hủ bại đã nhiều năm, Xưng Tâm công chúa bị nuông chiều đến vô lễ, nếu tiến vào Mục Vương phủ, nói không chừng sẽ tạo ra sóng to gió lớn.”
Hiện tại, hắn tỏ rõ thái độ của mình đối với triều đình, tất nhiên Lạc Thành Quảng có thể nghe hiểu.
Lạc Thành Quảng nâng chén rượu: “Nếu ta và đệ đã là huynh đệ, cho dù huynh đệ có làm gì đi chăng nữa, đối với ta mà nói đều là đúng. Lão đệ, ta văn hóa thấp, chỉ biết giơ đao múa kiếm, không có quá nhiều mưu lược, đệ ngay từ nhỏ đã thông minh, lại có ơn cứu mạng với ta, sau này đệ làm bất cứ chuyện gì, ta đều coi đệ như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.”
Ánh mắt thâm thúy của Lưu Đàn dừng lại trên mặt Lạc Thành Quảng, đương nhiên là hắn tin tưởng Lạc Thành Quảng, những việc quan trọng cũng có thể yên tâm giao cho Lạc Thành Quảng đi làm.
Ngoài mặt Lạc Thành Quảng là người không câu nệ tiểu tiết, làm chuyện gì cũng muốn hỏi ý kiến của phu nhân. Nhưng trên thực tế, Lạc Thành Quảng là người thâm tàng bất lộ, mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (*), hắn không có tâm tư tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đường đường là Khang Vương, hắn cũng đã chọc người chú ý, vì sự an toàn của gia đình, tất nhiên Lạc Thành Quảng sẽ thu liễm lại mũi nhọn.
(*): Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, Điểu thái xuất đầu thương tất đả chi: Cây cao trong rừng gió sẽ bẻ gãy, chim lớn xuất hiện sẽ bị súng săn.
...
Minh Hoàn nhanh chóng nhận ra, đại cữu mẫu của nàng là Chu thị, không thích nàng cho lắm.
Chu thị không chỉ có tướng mạo lạnh lùng, mà đối đãi với người khác cũng lạnh nhạt, ở trước mặt Tiết lão phu nhân, bà luôn cố gắng thể hiện mình nhiệt tình đối xử tốt với Minh Hoàn, nhưng khi Tiết lão phu nhân rời đi, từng lời nói cử chỉ của Chu thị đều rất quy củ, thỉnh thoảng trong lời nói còn cắm đầy gai góc, khiến người ta khó lòng thân cận.
Đương nhiên Chu thị muốn ra oai phủ đầu với Minh Hoàn, để Minh Hoàn không cần mơ ước nhi tử Tiết Thư Lễ của bà.
Bà là người từng trải, bà hiểu rõ tâm tư của mấy tiểu cô nương ở độ tuổi này, dễ dàng xuân tâm nhộn nhạo. Trời sinh Tiết Thư Lễ tuấn tú lịch sự, trăm dặm mới tìm được một người, Chu thị không muốn Tiết lão phu nhân gả ngoại tôn nữ cho Tiết Thư Lễ, bà sợ đến lúc đó, mẹ chồng và con dâu sẽ cấu kết lại đè ép mình.
Cho nên, Chu thị không chỉ muốn tìm thê tử có địa vị cao cho Tiết Thư Lễ, bà còn muốn tới đây nhìn chằm chằm, không cho Tiết lão phu nhân nhúng tay vào chuyện hôn sự của nhi tử.
Tiết lão phu nhân sống hơn nửa đời, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của Chu thị, bà trong tối ngoài sáng chèn ép Chu thị vài câu. Ở trước mặt Tiết Thư Lễ, bà lại là nhắc nhở hắn nên giúp đỡ biểu muội nhiều hơn, biểu muội là người hiền huệ có thể quán xuyến việc gia đình, tiếp xúc nhiều với biểu muội, nhất định hắn sẽ không thiệt thòi.
Đối với Tiết lão phu nhân mà nói, tuy rằng Minh Hoàn là ngoại tôn nữ, thế nhưng cho dù bà có yêu thương Minh Hoàn tới đâu cũng không thể so sánh với tôn tử.
Tiết lão phu nhân có đôi mắt sắc bén, nhìn ngôn hành cử chỉ, thái độ làm người của Minh Hoàn, bà biết đây là một cô nương tốt hiếm có, nếu có thể gả vào Tiết gia, nhất định sẽ quản gia tốt hơn Chu thị. Cho nên bà mới cố gắng tác hợp Minh Hoàn và Tiết Thư Lễ.
Tiết Thư Lễ lỗ tai mềm, kẹp giữa Tiết lão phu nhân và Chu thị, hắn bị đẩy vào thế khó xử, lúc thì cảm thấy lão phu nhân nói rất đúng, lúc sau lại cảm thấy Chu thị nói cũng đúng, thỉnh thoảng nhìn thấy Minh Hoàn, hắn lại cảm thấy linh hồn của mình sắp bị biểu muội xinh đẹp này câu đi mất rồi.
Minh Hoàn thực sự quá đẹp, Tiết Thư Lễ nhìn thôi vẫn chưa đã thèm.
Thời tiết ngày càng trở nên nóng bức, Tiết Thư Lễ đang trò chuyện bên người lão phu nhân. Triệu thị hiếu kính nước ô mai ướp lạnh, Tiết lão phu nhân uống thử một chén, cảm thấy hương vị không tồi.
Lúc này, không biết Minh Hoàn đã ngủ trưa dậy hay chưa.
Tiết lão phu nhân nói: “Thư Lễ, con mang cho biểu muội một chén đi.”
Tiết Thư Lễ đáp ứng, thị nữ đặt chén vào hộp đồ ăn, sau đó giao cho Tiết Thư Lễ, để hắn đưa tới cho biểu muội.
Sào Ngọc mở cửa, nói: “Tiết thiếu gia, có chuyện gì sao? Nô tỳ sẽ thay ngài truyền đạt.”
Tiết Thư Lễ nói: “Lão phu nhân bảo ta đưa nước ô mai tới cho biểu muội, ngươi để ta đi vào.”
Minh Hoàn đã rửa mặt chải đầu, cửa sổ tứ phía đều rộng mở, làn gió từ rừng trúc thổi vào, quả thật mát lạnh sảng khoái.
Khi Tiết Thư Lễ tiến vào, nhìn thấy Minh Hoàn đang cúi đầu ngồi trên giường, đầu ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng thu hồi quân cờ trên bàn cờ.
Vẻ mặt của nàng có phần lạnh nhạt, nhìn thấy Tiết Thư Lễ, nàng từ trên giường bước xuống: “Đại biểu ca.”
Trong khoảng thời gian này, mặc kệ Tiết Thư Lễ nói gì với nàng cũng đều bị nàng ghẻ lạnh, có thể duy trì khoảng cách bao nhiêu, Minh Hoàn sẽ duy trì bấy nhiêu.
Ánh mắt của Tiết Thư Lễ dừng lại trên đầu ngón tay Minh Hoàn, đầu ngón tay của nàng hơi phiếm hồng, màu sắc rất dịu dàng. Minh Hoàn mặc một bộ váy hồng cánh sen che kín mít, cho dù là mùa hè, cổ áo cũng cao và bó sát.
Càng lạnh lùng, càng tiết chế, càng ngây thơ, càng thuần khiết, sẽ càng khiến người ta nảy sinh những suy nghĩ xấu xa.
Tiết Thư Lễ chỉ vội vàng quét mắt qua đầu ngón tay của Minh Hoàn, không dám nhìn thêm thứ gì khác.
Minh Hoàn lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: “Đại biểu ca có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Tiết Thư Lễ khẽ sáng lên, nói: “Lão phu nhân bảo ta đưa nước ô mai tới cho muội, thời tiết đang dần nóng lên, biểu muội đừng để bị cảm nắng.”
“Thay muội cảm ơn lão phu nhân.” Minh Hoàn nói: “Biểu ca đi đoạn đường này, chắc hẳn cũng vất vả.”
Giọng nói của thiếu nữ cực kỳ dễ nghe, quyến rũ khó tả, cho dù là lạnh lùng thì vẫn lộ ra một chút cảm giác nói không nên lời.
Tiết Thư Lễ lên tiếng đáp lại, vì không tiện ở lại nơi này của Minh Hoàn quá lâu, nên hắn nhanh chóng rời đi.
Chờ Tiết Thư Lễ đi rồi, Sào Ngọc lấy nước ô mai ra: “Tiểu thư, vẫn còn lạnh, ngài có muốn uống không?”
“Không cần.” Minh Hoàn ngồi trở lại giường, rũ mắt tiếp tục nhặt quân cờ trên bàn cờ “Nếu ngươi thích, có thể uống, nếu không thích, cứ đổ đi.”
Nếu đây thật sự là tâm ý của Tiết lão phu nhân, khẳng định Minh Hoàn sẽ tiếp nhận. Tuy nhiên, nàng nhìn ra được ý đồ thực sự của Tiết lão phu nhân.
Phải nghĩ ra một cái cớ để rời đi càng sớm càng tốt.
Ánh sáng tràn vào qua cửa sổ, Sào Ngọc ngồi xuống, cúi đầu uống một ngụm nước ô mai, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tiểu thư nhà mình.
Minh Hoàn thu hồi toàn bộ quân cờ, rồi lại xếp ra từng quân một, tự mình chơi cờ với chính mình, mái tóc dài xõa sau lưng, đặc biệt xinh đẹp, đen bóng như thác nước, dáng người mỏng manh, mỏng manh tới mức khiến người nhìn xót xa.
Sào Ngọc nghĩ tới tình huống của Tiết gia, chỉ cảm thấy hiện tại Minh Hoàn làm khách nhân ở đây thì không sao, nhưng nếu thật sự trở thành một phần tử của gia đình này, nhất định sẽ phải hứng chịu cơn giận của Chu thị.
Tới bữa cơm chiều, trên gương mặt luôn luôn lạnh lùng của Chu thị hiếm khi xuất hiện ý cười, bà nói: “Lão gia nói, dạo gần đây Khang Vương điện hạ rảnh rỗi không có việc gì, triệu các thiếu gia của mấy gia tộc tới Khang Vương phủ luận võ. Khang Vương phi cũng viết thư cho ta, nói muốn ta đưa các cô nương trong phủ tới xem náo nhiệt.”
Minh Hoàn không có hứng thú với những chuyện này, nên chỉ nghe một chút rồi thôi.
Chu thị liếc mắt nhìn Minh Hoàn, nói: “Mặc dù Minh cô nương tới Tiết phủ làm khách, nhưng bởi vì lão phu nhân rất yêu thương cô nương, coi cô nương như người trong nhà, nên ngày mốt cô nương cũng đi theo đi. Cô nương đã sắp cập kê rồi mà vẫn chưa có hôn sự, tuy rằng vương phủ tôn quý, nhà chúng ta làm trắc phi cho người ta đã xem như trèo cao, thế nhưng cũng không nhất định phải như vậy, vẫn còn những thanh niên tài tuấn khác, Minh cô nương có thể cẩn thận quan sát, đừng chỉ nghĩ tới việc trèo lên chỗ cao, mà thật ra trèo lên chỗ cao cũng không dễ dàng như vậy.”
Thân là trưởng bối, Chu thị nói mấy lời khách khí mang theo chút khuyên nhủ, không ai có thể bắt lỗi.
Nhưng ý tứ trong lời nói lại vô cùng rõ ràng, cho dù gia thế của Minh Hoàn không tồi, nhưng cũng không xứng với nơi quá tốt, khuyên nhủ Minh Hoàn nên tìm người khác, Tiết gia không cần Minh Hoàn làm tức phụ.
Minh Hoàn ngước mắt: “Phu nhân nói rất đúng, tuy nhiên, khoảng cách giữa Yên Châu và Mục Châu quá xa, mà Hoàn Hoàn lại chưa bao giờ nghĩ tới việc gả xa, chỉ muốn sinh sống thật tốt tại Mục Châu, tận hiếu bên người phụ thân.”
Sắc mặt Chu thị lập tức khó coi.
Ý tứ của Minh Hoàn cũng không khó đoán, Chu thị không muốn tác hợp cho Minh Hoàn và Tiết Thư Lễ, Minh Hoàn cũng chướng mắt Tiết Thư Lễ, không muốn gả tới Yên Châu.
Ở trong lòng Chu thị, bà và nhi tử của bà có thể ghét bỏ người khác, nhưng người khác ghét bỏ bà, đó quả thực là điều vô cùng nhục nhã.
Chu thị đanh mặt nói: “Hy vọng Minh cô nương có thể tìm được mối hôn sự môn đăng hộ đối tại Mục Châu.”
Cô nương chưa lập gia đình luôn kiêng kị việc thảo luận chuyện hôn sự, lần này Minh Hoàn chỉ cong môi, không nói chuyện nữa.