Chương 44
Editor: Vermouth
Lưu Đàn bò lên giường, ôm lấy Minh Hoàn từ phía sau: “Hoàn Hoàn, nàng quay đầu nhìn Cô đi.”
Minh Hoàn không muốn lắm, nàng thật sự buồn ngủ quá.
Cực kỳ buồn ngủ.
Lưu Đàn hôn lên tóc Minh Hoàn: “Đêm động phòng hoa chúc, Hoàn Hoàn không muốn làm vài chuyện thú vị với Cô sao?”
Hoàn Hoàn trở mình va vào trong ngực Lưu Đàn, cơ thể Lưu Đàn rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn rõ ràng va vào làm cái mũi của nàng có hơi đau.
Xoa xoa cái mũi, Minh Hoàn nói: “Chúng ta đi ngủ đi.”
Trên người nàng vừa thơm vừa mềm, đưa tay ôm cổ Lưu Đàn: “Điện hạ hôm nay bận rộn cả ngày rồi, chắc chắn cũng rất mệt mỏi.”
Lưu Đàn không mệt mỏi chút nào.
Lưu Đàn tràn trề tinh lực, thậm chí còn có thể bận rộn đến đêm cơ.
Lưu Đàn hôn lên mặt Minh Hoàn một cái: “Hoàn Hoàn ngoan, chúng ta phải động phòng.”
“Động phòng?” Minh Hoàn nói: “Đã động phòng rồi mà, còn có cả con rồi, không cần động phòng nữa.”
Lưu Đàn sờ bụng Minh Hoàn: “Ai nói có con thì không thể động phòng chứ? Có con càng phải động phòng.”
Minh Hoàn buồn ngủ nói: “Nhưng mà ta buồn ngủ quá, ta muốn ngủ, điện hạ, cầu xin chàng để cho ta đi ngủ có được hay không?”
Hoàn Hoàn ngoan ngoãn đến gần cọ cọ, da thịt Minh Hoàn mềm mại, mang theo hương thơm, lúc nhẹ nhàng cọ hắn làm cho hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
Lưu Đàn nhìn bộ dạng mơ màng của nàng là biết hôm qua nàng ngủ không ngon.
Hắn vỗ vỗ lưng Minh Hoàn: “Được rồi, ở trong ngực Cô ngủ, Hoàn Hoàn, hôn Cô một cái thì Cô không quấy nhiễu nàng nữa.”
Minh Hoàn nhắm mắt ghé mặt lại, hôn nhẹ một cái lên cằm Lưu Đàn.
Lưu Đàn ôm chặt nàng.
Minh Hoàn vô ý thức chôn trong ngực Lưu Đàn: “Trên người điện hạ thơm quá...”
Có một mùi đàn hương nhàn nhạt.
Sau đó, nàng ngủ mất.
Nửa đêm, Minh Hoàn cảm thấy trên cổ mình ướt át, toàn thân rất nóng, nàng hoang mang mở mắt: “Điện hạ, sao chàng hôn ta lúc này? Chàng không buồn ngủ sao?”
Lưu Đàn ngừng cắn nàng, hắn ngẩng đầu: “Hiện tại còn mệt không?”
Mặc dù vẫn mệt nhưng không buồn ngủ lắm nữa.
Lưu Đàn luồn tay vào trong vạt áo Minh Hoàn: “Để Cô hôn nàng nào.”
Hắn muốn hôn, hôn khắp toàn thân nàng, giống như lúc trước vậy, hôn mặt nàng, hôn bụng dưới nàng, hôn mắt cá chân nàng.
Minh Hoàn có chút xấu hổ, nàng ra sức bảo vệ y phục của mình: “Đừng... đừng mà...”
Chuyện này làm người ta xấu hổ quá rồi.
Lưu Đàn nói: “Cô muốn.”
Hắn cởi quần áo Minh Hoàn ra: “Cô là phu quân của nàng, là tâm can bảo bối của nàng, Hoàn Hoàn, nàng yên tâm, Cô tuyệt đối sẽ không hại nàng, ngoan, đừng nắm quần áo...”
Lần đầu tiên của Minh Hoàn cả người đều khó chịu, nàng không biết nên làm thế nào, sau khi quần áo bị kéo xuống, ánh mắt Lưu Đàn nhìn nàng thay đổi rõ ràng làm nàng có chút sợ hãi.
Minh Hoàn ôm bả vai: “Điện hạ, ta... ta...”
Lưu Đàn bắt lấy cổ chân nàng, từ từ giơ lên, hắn cúi đầu hôn mu bàn chân của nàng.
Minh Hoàn muốn thu về: “Bẩn...”
“Không bẩn, Hoàn Hoàn sạch mà.” Trên người nàng rất thơm rất mềm.
Lưu Đàn hôn nàng, vỗ nhẹ lưng Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn ngoan, đừng căng thẳng, Cô kể chuyện cười cho nàng nghe được không?”
Minh Hoàn vừa xấu hổ vừa tò mò: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Đến đây, hôn Cô một cái, Cô sẽ nói cho nàng biết.”
Minh Hoàn vừa rụt rè vừa xấu hổ, hai má của nàng hiện rõ màu hoa đào nhạt giống như uống rượu say vậy.
Trong rèm lụa đỏ, dạ minh châu phát ra ánh sáng dịu dàng, da thịt Minh Hoàn tinh khiết, ngón tay thô ráp nóng hổi của Lưu Đàn phủ lên giống như sẽ hòa tan nàng.
Nàng dán lên cánh môi Lưu Đàn, hắn giành thế chủ động, cho Minh Hoàn một nụ hôn triền miên dịu dàng.
Quả thực là triền miên dịu dàng, kỹ thuật hôn của Lưu Đàn rất tốt khiến nàng từ từ thả lỏng. Đang lúc Minh Hoàn chìm đắm trong nụ hôn của Lưu Đàn, nàng bỗng cảm thấy đau đớn.
Nàng chợt bắt lấy bả vai Lưu Đàn: “Điện hạ... chuyện gì xảy ra vậy?”
Chẳng qua là Lưu Đàn mang một thanh kiếm ở trên người, hiện tại đưa cho nàng.
Minh Hoàn bị đau đến chảy nước mắt, vành mắt đỏ lên, da khóe mắt vốn mỏng, lúc ửng đỏ lên làm cho người ta thấy mà say lòng.
Lưu Đàn vừa yêu vừa thích cô nương ngốc này, nàng thật sự quá đơn thuần quá ngốc nghếch.
...
Một đêm trôi qua.
Minh Hoàn co quắp ở trong ngực Lưu Đàn, trên làn da trắng muốt phủ kín vết đỏ và vết xanh tím.
Lưu Đàn thật sự không muốn nặng tay, chỉ là Minh Hoàn quá yếu ớt, cơ thể lại mềm mại, làn da thì mỏng manh, bóp nhẹ thôi cũng làm nàng có dấu vết. Mái tóc dài của nàng xõa ra che giấu phần lưng, hai cánh tay mạnh mẽ của Lưu Đàn ôm nàng vào trong ngực.
Minh Hoàn dần dần tỉnh lại, rơi vào trong mắt là lồng ngực màu lúa mạch của Lưu Đàn, rất cứng rắn, cánh tay của hắn cũng vậy, cộm lên làm nàng chẳng hề dễ chịu.
Minh Hoàn cử động nhẹ cũng thấy toàn thân khó chịu, nàng vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn có mấy phần trống rỗng, chưa thể hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Chờ tỉnh táo hơn, nàng ngước mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú mang ý cười của Lưu Đàn, Minh Hoàn bị hắn chọc giận.
Ngón tay của nàng chỉ vào Lưu Đàn, cơ thể cũng run lên: “Chàng...”
Lúc trước rõ ràng hắn lừa nàng!
Trước đó Minh Hoàn vốn dĩ chưa thất thân, hôm qua mới là lần đầu của nàng, cảm giác đau đớn và cơ thể hoàn toàn bị người ta thao túng ấy, trước đó Minh Hoàn căn bản không cảm nhận được.
Tên khốn Lưu Đàn này, thế mà lừa nàng rằng nàng đã mang thai. Nàng cũng ngốc nghếch cơ, lại có thể tin tưởng để hôm qua còn bị hắn ăn đến không còn sót lại cái xương nào.
Lưu Đàn bắt lấy ngón tay của nàng, hôn một cái: “Chẳng lẽ đêm qua Cô hầu hạ không tốt, không làm Hoàn Hoàn thỏa mãn sao?”
Minh Hoàn tức giận đến mức mặt đỏ lên: “Không phải! Là chàng...”
Lưu Đàn kéo nàng vào trong ngực, cắt ngang nàng: “Nếu Cô làm Hoàn Hoàn thỏa mãn rồi, vì sao Hoàn Hoàn tức giận như vậy?”
Minh Hoàn không biết thỏa mãn hay không, nàng chỉ biết hôm qua nàng rất đau, cực kỳ cực kỳ đau, nàng không muốn ngủ chung với Lưu Đàn nữa.
Lưu Đàn còn lừa nàng, nói rằng chỉ nói dối một lần thôi nhưng hắn lừa nàng nói nàng mang thai.
Minh Hoàn nói: “Ta vốn không mang thai, điện hạ, chàng nói hươu nói vượn, không sợ chọc ta tức giận hay sao?”
Lưu Đàn: “...”
Dáng vẻ Minh Hoàn tức giận đến vậy, Lưu Đàn cũng là lần đầu tiên thấy, nàng tức giận giống như con mèo con vậy.
Hắn to gan sờ đuôi mèo một cái, không đúng, là to gan cắn ngón tay Minh Hoàn một cái: “Cô nói dối, nàng có thể làm gì Cô nào?”
Minh Hoàn bị hắn chọc tức đến đỏ vành mắt: “Chàng... chàng...”
Nàng vốn không giỏi cãi nhau lại càng không biết Lưu Đàn mặt dày thế, nói dối còn có thể vô sỉ như vậy.
Lưu Đàn thấy nàng tức đến mức xù lông lên, vội vuốt lông nàng, ôm Minh Hoàn vào ngực: “Đừng tức giận đừng tức giận, là Cô sai, Cô không nên nói dối, Hoàn Hoàn tức giận, cắn Cô một cái được không nào? Đến đây đến đây, cắn chỗ này này.”
... Đồ lưu manh! Không biết xấu hổ!
Minh Hoàn nói: “Ta muốn chia giường ngủ với chàng.”
Lưu Đàn: “??? Nghe không rõ, Hoàn Hoàn nàng nói to hơn chút, nàng đang nói gì vậy???”
Minh Hoàn nói: “Ta không muốn động phòng với chàng nữa!!!”
Lưu Đàn thoải mái một đêm, vất vả lắm mới tha được con thỏ con vào trong chăn của mình, không động phòng nữa là chuyện không thể, chia giường ngủ là chuyện không thể.
Lưu Đàn đặt nàng ở dưới thân, hắn cúi đầu nhìn Minh Hoàn: “Thật sự không có ý tha thứ cho Cô? Hoàn Hoàn, nàng không nghe Cô giải thích sao? Cô còn chưa giải thích cho nàng mà.”
Minh Hoàn bỗng nhiên nhớ đến đêm qua, hắn cũng ở trên nàng như vậy, mồ hôi từ cằm hắn chảy xuống rơi vào xương quai xanh của nàng.
Mặt Minh Hoàn vẫn đỏ bừng, vành mắt cũng hồng hồng, thật ra, tiếng của nàng có hơi khàn khàn, hôm qua cho dù nàng kìm nén, không muốn phát ra tiếng, tuyệt đối không muốn phát ra tiếng, tiếng rên rỉ vỡ vụn và tiếng khóc nức nở cầu xin tha thứ vẫn bật ra từ trong môi nàng.
Lưu Đàn rất xấu xa, hắn càng nghe Minh Hoàn cầu xin tha thứ thì càng không tha cho nàng, cho nên hôm qua Minh Hoàn rơi vào nanh vuốt của hắn, bị hắn giày vò hết lần này đến lần khác, trong lòng cũng có chút bất mãn với hắn.
Minh Hoàn khó chịu, còn hắn thì rất thoải mái.
Minh Hoàn lấy ngón tay bịt lỗ tai lại: “Chàng chắc chắn là lại nói bậy nữa, điện hạ, chàng ở chỗ ta đã mất tín nhiệm rồi. Chàng lừa gạt ta hết lần này đến lần khác, hừ, ta sẽ không tin tưởng chàng nữa.”
Lưu Đàn biết nàng không thật sự tức giận.
Có tức thật nhưng chỉ khác với lúc tức giận kiếp trước, kiếp trước nàng quyết tâm, bây giờ, hắn chỉ cần tốn sức lừa dối.
Hắn vùi vào ngực Minh Hoàn, cọ cọ một lúc, Minh Hoàn không thể bịt tai nữa, nàng bắt lấy bả vai Lưu Đàn: “Không cho phép chàng hôn!”
“Đã hôn rồi, Hoàn Hoàn tức giận thế, vậy thì nàng hôn trả lại nhé?”
Minh Hoàn: “...”
Lưu Đàn cười cầm tay Minh Hoàn: “Cô nương ngốc.”
Minh Hoàn đá bắp chân Lưu Đàn một cái: “Ta thật sự tức giận, chàng không dỗ được ta đâu.”