Editor: Ê Đê Ban Mê
Lưu Đàn ngẩn ra rồi duỗi một ngón tay chọc vào khuôn mặt nhỏ mềm núc ních của đệ đệ.
Khuôn mặt nhỏ của đệ đệ vừa non vừa mềm, Lưu Đàn không nhịn được lại bóp bóp.
Dù sao cũng là trẻ con, trông thấy trong phòng đột nhiên có một nam nhân hung thần ác sát xông tới, nam nhân này còn vô cùng đáng ghét mà bóp mặt mình…
Đệ đệ mếu miệng rồi khóc lên.
Lưu Đàn nghe tiểu tử này khóc lớn oa oa thì lập tức có chút luống cuống, Minh Hoàn nghe thấy tiếng khóc thì cũng tỉnh lại, nàng xoa xoa vai đệ đệ: “Bảo bảo không khóc, mẫu phi ở bên cạnh…”
Ca ca cũng tỉnh dậy.
Ca ca thấy mẫu phi thế mà lại dỗ đệ đệ, còn hôn đệ đệ thì lập tức ghen tị, cậu nhỏ giọng gọi mẫu phi rồi chui vào trong ngực mẫu phi.
Một tay Minh Hoàn ôm một đứa, thật ra nàng cũng rất buồn ngủ nhưng mà hai tiểu tử dính người như thế, không còn cách nào, Minh Hoàn chỉ có thể cố gắng dỗ dành.
Lưu Đàn đột nhiên gọi một tiếng “Hoàn Hoàn”.
Thân thể Minh Hoàn cứng đờ, nàng tưởng là ảo giác, quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Lưu Đàn.
Lưu Đàn nói: “Cô về rồi.”
Thật ra nhìn thấy trên giường mình có thêm hai tiểu tử, Lưu Đàn cũng cảm thấy không quá thích ứng, có điều nhìn thấy con của mình, trong lòng Lưu Đàn vẫn rất thích.
Vành mắt của Minh Hoàn lập tức đỏ lên: “Điện hạ…”
Lưu Đàn lên giường ôm lấy Minh Hoàn: “Có nhớ Cô không? Khoảng thời gian này Cô đối với Hoàn Hoàn là ngày nhớ đêm mong.”
Minh Hoàn “Ừm” một tiếng, nàng vùi mặt vào trong ngực Lưu Đàn: “Vô cùng nhớ điện hạ.”
Ca ca: “...”
Đệ đệ: “...”
Ca ca đưa tay kéo áo Minh Hoàn, đệ đệ không khóc nữa mà cũng muốn bắt lấy áo của Minh Hoàn.
Giữa Lưu Đàn và Minh Hoàn là tình ý kéo dài, hai tiểu tử lại ở một bên gây sự. Ca ca bò tới bên Minh Hoàn rồi vươn tay gọi một tiếng “Mẫu phi”, nhất định phải khiến Minh Hoàn ôm cậu, đệ đệ cũng chớp mắt nhìn Minh Hoàn, đệ đệ vốn có một đôi mắt giống như nho đen, trong veo như nước, lông minh lại dài, cậu nhìn Minh Hoàn như vậy, Minh Hoàn cũng mềm lòng, ôm đệ đệ vào trong lòng.
Ca ca thấy Minh Hoàn ôm đệ đệ không ôm cậu thì cái miệng khẽ nhếch, khóc lên.
Lưu Đàn xách lấy tiểu tử: “Thích khóc thế? Đồ quỷ thích khóc nhà con!”
Ca ca thút tha thút thít, cậu duỗi nắm tay đẩy Lưu Đàn: “Muốn mẫu phi ôm…”
Minh Hoàn không có cách nào, nàng đành phải đổi với Lưu Đàn để Lưu Đàn ôm lấy đệ đệ, nàng ôm ca ca vào lòng.
Ca ca vừa vào trong ngực Minh Hoàn là ôm lấy cổ Minh Hoàn, đồng thời ca ca cũng cảnh giác mà nhìn Lưu Đàn.
Ca ca và đệ đệ lần đầu tiên gặp mặt Lưu Đàn, thật ra ca ca cũng rất yêu đệ đệ, cậu nhìn Lưu Đàn, sợ Lưu Đàn ôm đệ đệ đi mất.
Lưu Đàn nói: “Sao không đưa bọn nó cho nhũ mẫu chăm? Ban đêm nàng ở với bọn nó, không sợ bọn nó làm ầm ĩ đến nàng?”
Lưu Đàn biết trẻ con vào ban đêm là bắt đầu náo loạn, sẽ khiến người ta ngủ không yên.
Minh Hoàn nhẹ nhàng lắc đầu: “Hoàn Nhi và Du Du đều vô cùng nghe lời, ban đêm sẽ không khóc làm loạn.”
Đệ đệ gãi gãi mặt Lưu Đàn, Lưu Đàn đặt tay nhỏ của đệ đệ ở bên môi khẽ hôn một cái rồi cười nói: “Lá gan ngược lại rất lớn, đây là ca ca?”
Minh Hoàn cười: “Đây là đệ đệ, là Du Du, đứa ta ôm trong ngực là ca ca, là Hoàn Nhi.”
Lưu Đàn nói với đệ đệ: “Nhanh gọi phụ vương, Du Du.”
Da mặt đệ đệ mỏng, làm thế nào cậu cũng không chịu mở miệng, ca ca được toại nguyện ở trong ngực mẫu phi, cậu cũng không khóc nữa mà tò mò cắn ngón tay nhìn Lưu Đàn.
Lưu Đàn lại chọc chọc đệ đệ: “Nhanh gọi phụ vương.”
Đệ đệ nhìn về phía Minh Hoàn, mắt to chớp chớp: “Mẫu phi ôm…”
Minh Hoàn cười một tiếng nói: “Điện hạ, bọn nó phải đi ngủ lại rồi, chàng để con xuống đi.”
Minh Hoàn và Lưu Đàn nằm trên giường, hai tiểu tử ở giữa, đệ đệ và ca ca đều muốn chui vào ngực Minh Hoàn, muốn Minh Hoàn ôm bọn nó, Minh Hoàn dỗ từng đứa một, nhẹ giọng ru bọn chúng ngủ thiếp đi.
Lưu Đàn đương nhiên cũng không ngủ được, hắn nhìn Minh Hoàn.
So với lúc Lưu Đàn rời đi thì Minh Hoàn đã có thêm vài phần trưởng thành chững chạc, bớt đi một chút ngây ngô, có lẽ là làm mẫu thân rồi nên giữa hàng lông mày nhiều thêm mấy phần nhẹ nhàng, nàng luôn dịu dàng mỉm cười nhìn đệ đệ và ca ca.
Lưu Đàn có chút ghen tị, hắn nói: “Có Hoàn Nhi và Du Du rồi, Hoàn Hoàn. Có phải nàng không nhớ Cô nữa không?”
Minh Hoàn ngước mắt nói: “Điện hạ nói lời gì vậy, làm sao có thể chứ, bọn chúng là bọn chúng, chàng là chàng.”
Lưu Đàn nói: “Vậy nàng hôn Cô một cái.”
Minh Hoàn sợ ca ca hoặc đệ đệ đột nhiên mở mắt, ngẫm lại thì cũng cảm thấy rất lúng túng.
Minh Hoàn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa môi Lưu Đàn: “Được rồi, điện hạ mau ngủ đi.”
Lưu Đàn cảm thấy chưa đủ.
Thế nhưng hai tiểu tử nằm bên cạnh, dù cho Lưu Đàn có lòng làm những việc gì đó thì lúc này cũng không thể làm được.
Hắn nâng gáy Minh Hoàn hôn một cái lên trán nàng: “Hoàn Hoàn ngốc, ngày mai Cô mới trừng phạt nàng đàng hoàng.”
Minh Hoàn khẽ bóp tay Lưu Đàn.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, ca ca và đệ đệ dụi mắt, bọn nó vẫn không quen biết Lưu Đàn cho nên đối với hắn, bọn nó vừa tò mò vừa sợ.
Lưu Hoàn đã thức dậy rồi, nàng rời giường đi rửa mặt, Lưu Đàn cùng ca ca và đệ đệ nằm trên giường.
Ca ca ngồi dậy, đệ đệ nằm sấp trên giường nghiêng mặt nhìn Lưu Đàn.
Lưu Đàn cũng nhìn hai tiểu tử này, rất rõ ràng, dáng dấp của ca ca giống Lưu Đàn hơn, màu da hơi đậm, mặt mày lạnh lùng cứng rắn hơn một chút, đệ đệ thì giống Minh Hoàn hơn, làn da trắng sữa, đôi mắt long lanh như nước quả thật có thể hòa tan trái tim người ta.
Lưu Đàn xách ca ca tới: “Con không ngoan chút nào, hôm qua cứ luôn khóc ầm ĩ, quấn lấy mẫu phi, con xem đệ đệ nghe lời biết bao.”
Ca ca nâng bàn tay nhỏ mập mạp lên, “Bạch” một tiếng đánh vào mu bàn tay của Lưu Đàn.
Lưu Đàn bị tiểu tử này làm cho tức cười: “Tính khí còn rất lớn? Hửm?”
Mặc dù bình thường đệ đệ ghen tị với ca ca nhưng nhìn thấy hiện tại ca ca không tình nguyện ở cùng với Lưu Đàn, cậu bắt lấy bắp chân của ca ca, cố gắng giành ca ca lại.
Lưu Đàn cảnh cáo ca ca: “Mẫu phi của con là của ta, không được quấn lấy mẫu phi, nghe thấy chưa?”
Hiện tại ca ca đã có thể nghe hiểu được lời nói của người khác, cậu bĩu môi nói: “Mẫu phi, của con!”
Lưu Đàn thấy hai tiểu tử này đứa nào cũng chưa mọc đủ lông mà còn muốn tranh giành Hoàn Hoàn với hắn, hắn nhéo mũi ca ca rồi lại bóp mặt đệ đệ: “Còn bướng bỉnh nữa, ta sẽ bảo Hoàn Hoàn ném các con ra ngoài.”
Bởi vì thái phi vẫn luôn gọi Minh Hoàn là “Hoàn Hoàn” cho nên ca ca và đệ đệ đều biết Hoàn Hoàn chính là mẫu phi.
Ca ca cũng không biết nói nhiều, có lúc cái gì cậu cũng nghe hiểu, nhìn sắc mặt của Lưu Đàn cũng có thể nhìn ra được nhưng cậu chính là nói không nên lời.
Ca ca không biết làm thế nào để tranh luận với Lưu Đàn, cậu ngước đầu nói: “Hoàn Hoàn, mẫu phi, của con!”
Đệ đệ cũng ở một bên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lưu Đàn biết tên tiểu tử này ngang bướng hơn, càng phải dạy dỗ đàng hoàng hơn. Rất rõ ràng, Lưu Đàn quên mất khi còn bé mình còn lì hơn ca ca, hắn nói: “Chờ hai năm nữa, phụ vương sẽ mời một thái phó nghiêm khắc cho con, mỗi ngày thái phó cầm roi quất con, không nghe lời là phải đánh.”
Ca ca nghe không hiểu được lời nói một chuỗi dài này nhưng trực giác nói cho ca ca biết, đó cũng không phải là lời tốt lành gì.
Ngón tay nhỏ mập của ca ca chỉ vào Lưu Đàn: “Người xấu!”
Đệ đệ không dám dùng ngón tay chỉ vào Lưu Đàn, cũng không dám nói Lưu Đàn, cậu cắn tay, dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn Lưu Đàn.
Minh Hoàn đã rửa mặt, nàng muốn ôm ca ca và đệ đệ đưa cho nhũ mẫu, bởi vì Lưu Đàn ở bên trong nên Minh Hoàn cũng không để nhũ mẫu đi vào, nàng chỉ để hai thị nữ đi theo.
Minh Hoàn vén màn lên nói: “Điện hạ, chàng lên dậy rồi, ta để thị nữ mặc quần áo cho Hoàn Nhi và Du Du.”
Ca ca và Lưu Đàn giằng co, cậu vốn dĩ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mắng Lưu Đàn rất xấu xa, nghe thấy giọng nói của Minh Hoàn, ca ca lập tức khóc rống lên.
Lưu Dàn: “...”
Minh Hoàn nhanh chóng bế ca ca lên: “Tại sao Hoàn Nhi khóc?”
Ca ca ôm Minh Hoàn không buông tay.
Minh Hoàn lau sạch sẽ nước mắt cho cậu, cậu cũng không khóc nữa mà chỉ ôm Minh Hoàn không buông tay, đôi mắt sáng ngời nhìn Lưu Đàn chằm chằm.
Lưu Đàn cười nhẹ một tiếng: “Tên nhóc này còn rất thông minh.”
Minh Hoàn cầm quần áo mặc vào cho ca ca: “Bọn nó đều là trẻ con, điện hạ đừng chấp nhặt với bọn nó, đừng bắt nạt con.”
Đáy lòng Lưu Đàn chua chua, lúc nhìn về phía ca ca, đôi mắt hắn đều sắp đỏ lên: “Ta chấp nhặt với bọn nó? Hoàn Hoàn, nàng quá bất công rồi đấy?”
Minh Hoàn để thị nữ ôm ca ca và đệ đệ ra ngoài.
Trước khi đi, ca ca nhất định phải hôn lên mặt Minh Hoàn một cái, đệ đệ nhìn thấy thì cũng muốn hôn lên mặt mẫu phi.
Minh Hoàn nói: “Điện hạ, đã không còn sớm nữa, chàng nên dậy rồi.”
Lưu Đàn đưa tay kéo Minh Hoàn lên giường rồi xoay người giữ chặt Minh Hoàn: “Trong lòng Cô vừa chua vừa đau, Hoàn Hoàn, nàng không yêu Cô nữa.”
Minh Hoàn: “...”
“Hôn Cô một cái, nhanh.” Lưu Đàn nâng khuôn mặt nàng: “Cô muốn nàng chủ động một chút.”
Minh Hoàn không có cách nào, nàng cúi đầu hôn môi Lưu Đàn: “Như vậy được rồi chứ?”
Lưu Đàn cảm thấy vẫn chưa đủ.
Hắn nhất định phải làm cho hai tên ranh con này biết, rốt cuộc Minh Hoàn thuộc về ai.
Trẻ con ấy mà, nên chịu chút đau khổ, đứa trẻ quá dính lấy mẫu thân thì nhất định phải dạy dỗ đàng hoàng một chút.
Lưu Đàn một năm không gặp Minh Hoàn, có thể nói là ngày nhớ đêm mong, hôm qua ca ca và đệ đệ ở một bên, Minh Hoàn thẹn thùng, hắn chỉ muốn ôm một mình Minh Hoàn, lúc ngủ không thể không ôm luôn cả hai đồ quỷ đáng ghét vào vào lòng.
Lúc này chỉ có một mình Minh Hoàn ở bên cạnh, đôi mắt Lưu Đàn trở nên cực nóng, hắn nói: “Cô và hai đứa chúng nó, ai quan trọng hơn?”
Minh Hoàn bóp mũi Lưu Đàn: “Ta nói vì sao vừa sáng sớm mà đã ngửi thấy mùi chua, hóa ra là điện hạ đang ghen. Bọn chúng chỉ là trẻ con, tại sao điện hạ phải so với chúng nó?”
Lưu Đàn nói: “Sau khi Cô trở về, nàng chỉ chú ý đến chúng nó.”
Minh Hoàn đẩy Lưu Đàn một cái: “Điện hạ cũng chưa từng gần gũi với con, chúng nó đều là cốt nhục của chàng, chàng nên thân thiết với chúng nó nhiều hơn, Hoàn Nhi và Du Du đều vô cùng ngoan, chàng không biết chúng nó đáng yêu đến mức nào…”
Lưu Đàn cắn Minh Hoàn một cái: “Cô tạm thời không muốn biết chúng nó đáng yêu tới mức nào, Cô chỉ muốn quan tâm đến nàng một chút.”
Dù sao Minh Hoàn mang thai sinh con cũng cực khổ như vậy.
Lưu Đàn nói bên tai nàng: “Để Cô yêu thương nàng thật tốt…”