Mỹ Nam Thì Sao Chứ? Nữ Phụ Ta Xin Kiếu!!

Chương 23: Vấy bẩn



Mùi sàn nhà ẩm mốc xộc vào mũi Hạ Vũ, làm cô bừng tỉnh.

"A... Không cử động được... Đau quá!"

Hạ Vũ khẽ động tay chân. Giờ cô chính thức nhận ra mình đang bị trói! Ở bả vai chắc là đã bị thương, vô cùng đau nhức. Cô đang nằm xấp, hô hấp cũng thấy khó khăn, đã vậy không khí thì toàn mùi ẩm mốc rất khó chịu. Cái này người ta gọi là bị bắt cóc đúng không??

- Hừ... Rốt cục tên nào rảnh rỗi sinh nông nổi nào vậy?! Bức xúc!! - Hạ Vũ không chịu được phải gắt lên.

- Khục... khục... Hahaha... Con lợn bị chọc tiết rồi hả?

Một cái giọng chanh chua vô cùng quen thuộc cất lên. Hạ Vũ đang vô lực cũng phải cố mà ngóc đầu dậy nhìn.

Ha... Hay nhờ?! Đi đâu cũng thấy chó thế này bao giờ!

- Mộc Thiên Nhu... Cô sống trên đời ăn hại quen rồi hay sao mà lại đi làm cái trò mèo này?

"Chát!"

- Còn mạnh miệng nói lớn được sao?! Nên nhớ, đây không phải Hạ gia! Không phải nơi để mày muốn lớn thì lớn, muốn nhỏ thì nhỏ đâu! - Mộc Thiên Nhu mắt hằn từng tia máu, thẳng tay giáng một cái tát xuống má phải của Hạ Vũ.

Một giọng nói trong veo liền theo đó mà cất lên:

- Nhu nhi, không cần tốn hơi sức làm gì... Sao không để bọn hắn làm thay?

Hạ Vũ nhìn Tống Như Hoa bằng nửa con mắt. Xem ra ngày hôm nay đúng thật là xui xẻo mà. Đã bị bắt nhốt ở nơi này mà còn đụng mặt cái thứ cô vô cùng khinh bỉ! Xem ra lần mày bọn họ thực sự muốn chơi cô đây mà. Hừ... Cô chấp!

Đằng sau hai người bọn họ là 5 tên cao to lực lưỡng. Mặt mũi tên nào tên nấy đều bặm trợn. Bọn chúng đều trông rất hôi hám! Hạ Vũ bắt đầu lo sợ. Một tên cô còn xử lí được, đằng này những 5 tên. Mà tên nào cũng to gấp đôi cô!

Hạ Vũ vắt hết chất xám ra để suy nghĩ. Giờ cô chỉ còn biết nương tựa vào cái chỉ số IQ trên 200 này. Nào, nào, mau động não đi!! Chưa cả kịp nghĩ điều gì thì đã nghe giọng Như Hoa ngọt xớt:

- Hạ Vũ, để xem sau khi những người kia xem được cảnh mày làm tình cùng 5 tên này phản ứng của bọn họ sẽ thế nào!

Tâm trí Hạ Vũ đổ cái rầm! Khụ... Sao mấy nữ chính trong mấy tình huống này đều giở cái trò động dục này ra ấy nhỉ? Không xong! Cô phải mau chóng thoát khỏi chỗ này, nhưng trước hết phải kéo dài thời gian...

- Khụ... Mấy người để hôm sau được không??

- Vớ vẩn! - Thiên Nhu gắt - Chết đến nơi mà còn mở miệng van xin.

- Thì là thế đó! Đằng nào ta cũng không thoát được... Thôi thì để ta nghỉ nốt đêm cuối đi!

- Còn dám...

Thiên Nhu chưa nói hết câu đã bị Như Hoa ngăn lại.

- Định trốn sao? Được. Để xem mày trốn ra bằng cách nào! Còn chúng mày. Đêm nay không được cho nó ăn uống gì cả! Sáng mai cứ tùy ý chơi nó.

Cô ta quay sang phân phó với 5 tên kia. Hạ Vũ cười thầm. Phải rồi, cô chỉ cần có vậy thôi!

Cánh cửa phòng đóng sầm lại. Hạ Vũ bắt đầu lồm cồm bò dậy. Đầu tiên phải gỡ đám dây dợ lằng nhằng này đã. Hạ Vũ cọ tay vào một thanh sắt đã rỉ. Cọ đến xước tay, rỉ máu ra dây mới chịu đứt. Xoa xoa cái tay cho đỡ đau, Hạ Vũ nhanh chóng cởi trói cho chân.

Lúc nãy Hạ Vũ đã quan sát. Có vài thứ ở đag có thể sử dụng được. Hạ Vũ rút từ đế giày ra một cái tua vít nhỏ. Giờ thì đến tiết công nghệ!

Hạ Vũ nhanh chóng tìm những thứ cần thiết. Đôi tay thoăn thoắt tháo rồi lại lắp. Chẳng mấy chốc đã tạo ra một bộ phát tín hiệu.

Việc Hạ Vũ định làm kà truyền một đoạn mã Morse. Mã Morse là một loại mã kí tự để truyền các thông tin điện báo. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, số, dấu chấm và các kí tự đặc biệt của mỗi thông điệp. Thông điệp được truyền đi qua việc bật tắt một xung điện qua máy phát.

Hạ Vũ thầm hi vọng một ai đó, bất cứ ai cũng được sẽ nhận được đoạn mã của cô. Cầu trời! Đây là hi vọng duy nhất của cô.

Cả đêm ấy Hạ Vũ không ngủ. Đôi tay chỉ làm một việc duy nhất đó là gõ, gõ và gõ. Hạ Vũ gần như kiệt sức. Từ hôm qua đến giờ cô chỉ có duy nhất một chiếc bánh sandwich bỏ vào bụng, và nó thì đã sớm bị tiêu hóa từ đời nào rồi!

"Cạch!"

Đám người kia bước vào. Lòng Hạ Vũ thầm kêu không ổn rồi! Cứu tinh thì chưa thấy đâu mà thời gian thì đã hết. Hạ Vũ khóc không ra nước mắt. Thanh danh của cô chỉ sau một đêm mà bị hủy bỏ. Chết tiệt! Để có được cái danh tiếng này cô đã bỏ vốn không ít đâu.

- Nào người đẹp, đến giờ chơi rồi.

Tên cầm đầu cất giọng khản đặc. Mấy tên còn lại chỉ cần nghe được thế, đưa mắt chuột nhìn nhau, cười nham hiểm.

Hạ Vũ đang trong tình trạng hoảng loạn, lùi dần về phía góc, tay phía sau không ngừng mò tìm vật phòng thân. Đột ngột, hai tên lao tới giữ hai tay cô, kéo cô đến phòng bên cạnh. Trong căn phòng, một chiếc bàn mổ được đặt chính giữa. Hạ Vũ bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực.

Bọn chúng định làm gì cô?!

Một tên cầm ống tiêm tiêm một thứ chất lỏng nào đó vào người cô. Chỉ một khắc sau, toàn thân Hạ Vũ không rượu mà say, đầu óc mụ mị dần đi.

Đám người kia bắt đầu lột quần áo của cô, khiến cho cô sớm không còn một mảnh vải trên người. Trong lúc không tỉnh táo, Hạ Vũ vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên vì xấu hổ và nhục nhã.

- Đại ca, con này đẹp thật! Vị Tống tiểu thư kia thật hào phóng!

Bọn chúng cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người. Tên nào tên nấy đều trần như nhộng. Chỉ nhìn Hạ Vũ thôi mà côn th*t của bọn chúng đã sưng đỏ lên rồi. Thật là bọn tạp chủng mà!!

Một tên nhanh nhảu phân phó:

- Đại ca dùng thử trước đi.

- Từ từ đã nào. Phải chơi cho đã chứ! Mày. Lấy máy quay ra.

Hạ Vũ vô thức lắc đầu van xin chúng:

- Đừng... Làm ơn đừng mà... Hức...

Nhưng đám kia đâu có nghe lọt tai. Một tên còn thẳng tay tát cô một cái rõ đau. Nó còn đau, còn rát hơn cả cái tát mà Mộc Thiên Nhu cho cô. Hạ Vũ trong lòng căm phẫn nhưng lại không điều khiển được tay chân. Nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt tinh xảo...

Một tên khác cầm lấy tay cô, đặt trên côn th*t sưng to của hắn. Hạ Vũ thấy ghê tởm hắn, càng ghê tởm bản thân mình hơn. Cô vẫn cứ khóc, khóc mà không thể làm được gì.

Có trời đất chứng giám, có chết cô cũng phải trả thù này!!

Những tên khác cũng lăm le với tay định chạm vào người Hạ Vũ. Nhưng chưa chạm tới da thịt trắng ngần kia thì đã nghe tiếng đạp cửa.

"RẦM!!"

- Bọn chó chúng mày! Còn dám động vào cô ấy?! - Giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, Hạ Vũ tuy không tỉnh táo nhưng cũng có cảm giác an toàn.

- Mày... Mày là thằng nào?!

- Mày không đủ tư cách để hỏi! - Doãn Hạo mặt khó coi, hàn khí tỏa ra khắp người, bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm. - Đám tạp chủng, dám giở trò bẩn thỉu này, đừng trách sao tao không có tính người!

Căn phòng ẩm mốc giờ lại được thay thế bằng một thứ mùi khác, nồng nặc hơn, khiến người khác kinh sợ hơn: mùi máu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.