Xung quanh Hạ
Vũ lúc này là một mảng tăm tối. Ưm... Đau thật đấy... Cô thử động ngón
tay. May quá, vẫn còn cảm giác. Vậy là cô vẫn chưa đến mức nguy kịch.
- Rơi... xuống nơi... quái quỷ nào đây?...
Hạ Vũ khó nhọc mở mắt, quay nhìn xung quanh. Nhưng tất cả chỉ là bóng tối. Vội sờ túi quần, phát hiện chiếc đèn pin mini vẫn còn đó, Hạ Vũ mới
nhìn rõ được xung quanh.
"Một đường hầm ư?"
Hạ Vũ xem xét
lại thân thể. Balo đã rơi mất, vậy là hoàn toàn không có gì sử dụng được ngoài cái đen pin. Thương tích trên người chỉ là xây xác nặng nhẹ,
không gãy xương hay mất miếng thịt nào. Vậy là ổn.
Hạ Vũ men theo bức tường đá, tiến sâu vào trong lòng núi. Đường hầm ẩm mốc, khiến cô
hô hấp cũng thật khó khăn. Hạ Vũ để ý có vài dấu vết của việc khai thác
lưu huỳnh dưới chân.
- Gần đây có sản xuất H2SO4 chăng?
Những chất rắn màu vàng còn sót lại nằm rải rác trên mặt đất. Hạ Vũ cũng
không mấy hứng thú quan tâm chúng. Lưu huỳnh nguyên chất, căn bản không
giúp cô tìm được đường ra. Trái lại, tiếp xúc nhiều cũng không tốt.
Càng đi sâu, Hạ Vũ lại càng cảm thấy có hơi nóng. Cô có chút hoang mang.
Này, đừng nói là núi lửa đấy nhé! Chắc không đâu. Làm gì có ai rảnh rỗi
đi xây khu nghỉ dưỡng trên miệng núi lửa! Ừm, tại cô lo nghĩ quá thôi.
Đi sâu vào trong khoảng 500m, cái đèn pin chết tiệt nó lại dở chứng hết
pin, tắt cái phụt. Hạ Vũ thật không còn gì để nói. Vứt cái đèn pin đã
không còn giá trị lợi dụng, Hạ Vũ tay lần theo tường đá mà tiếp tục hành trình.
Ở cùng một tọa độ ấy, nhưng là trên mặt đất. Lãnh Hàn mặt cắt không còn một giọt máu. Anh vừa chứng kiến cái cảnh Hạ Vũ rơi tự do xuống vách núi NGAY TRƯỚC MŨI MÌNH! Có trời mới biết được lúc này tâm
can anh rối loạn đến nhường nào!
Âu Dương Nam thì không tỏ ra
hoảng loạn cỡ đó. Chỉ là tên này không giỏi bày tỏ cảm xúc. Âu Dương Nam cùng Trần Tuấn Kiệt đang mau chóng liên lạc, đưa đội cứu hộ tới nơi Hạ
Vũ đã gặp nạn. Chẳng ai dám ho he điều gì, chỉ nghe được tiếng nói đầy
tức giận của Trần Tuấn Kiệt với đội cứu hộ:
- Không đưa được Hạ Vũ an toàn trở về, mấy người xác định đi!
Ân~ Quay trở lại dưới lòng đất lúc này.
Chân Hạ Vũ như muốn rời ra khỏi cơ thể vậy. Huhu... Có ai biết cuối đường
hầm là ở tận đâu không? Cô đã đi rất lâu rồi đó! Đã vậy còn trong tình
trạng thương tích đầy mình, bụi bặm bám khắp người nữa chứ. Trong đầu Hạ Vũ lại thoáng hiện lên suy nghĩ: Bỏ cuộc thôi!
Cái suy nghĩ vừa thoáng qua, chưa kịp thấm vào não bộ, đã ngay lập tức bị Hạ Vũ gạt bỏ khỏi đầu. Cô cười tự giễu:
- Hạ Vũ, mày điên à?
Cô lại tiếp tục lần theo bức tường đá mà tiến vào sâu hơn. Xung quanh tối
đen như mực. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng côn trùng và động vật nhỏ. Hạ Vũ đều cảm nhận được chúng. Ân, cái đường hầm này có nhiều sinh vật
sống như vậy, hẳn là hướng lên mặt đất.
"Xè~"
Hạ Vũ đứng
hình. Cô chỉ hy vọng mình nghe nhầm đi. Nhưng không, bên tai truyền đến
tiếng con vật trườn bò trên nền đất. Thỉnh thoảng lại phụ họa thêm vài
tiếng xè, xè khiến Hạ Vũ rất khó chịu.
"Bị kẹt trong đường hầm rồi lại gặp rắn! Năm nay là năm hạn của mình chắc?!"
Tim Hạ Vũ đập nhanh dữ dội. Trong bóng tối, các giác quan đều căng như dây
đàn. Trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi. Bàn tay đặt trên tường đá
không ngừng run rẩy. Phải, giờ thì thật sự đáng sợ rồi đấy!
Con
rắn trườn tới bên chân Hạ Vũ. Cô cảm nhận được da con rắn cọ xát dưới
cẳng chân mình. Lúc này Hạ Vũ ngay cả thở cũng không dám! Cô còn cố đè
nén cho tim mình không đập loạn lên, kẻo thu hút sự chú ý của con rắn.
Chưa bao giờ Hạ Vũ thấy gần cái chết như lúc này. Cô thề, nếu có kiếp
sau, cô nhất định sẽ thành thiên địch của cái sinh vật đáng sợ này!
Seriously!....
Hạ Vũ đã đứng như một pho tượng một lúc lâu, ngang với cả thế kỉ vậy. Con rắn dường như nhận thấy Hạ Vũ hoàn toàn không
gây hại cho mình, quấn quanh chân Hạ Vũ một lúc rồi trườn đi, bỏ lại cô
gái hồn vẫn chưa nhập vào xác.
- Đi... đi rồi...
Mãi đến
khi chắc chắn con rắn không còn gây nguy hiểm cho mình, Hạ Vũ mới thả
lỏng cơ thể, vô lực dựa vào bức tường đá mà ngồi bệt xuống.
Thật đáng sợ!
Rùng rợn quá!
Nhưng... sống rồi!
Hạ Vũ gục đầu xuống gối, mệt mỏi vô cùng. Hai mí mắt nặng trĩu. Cảm giác như cô có thể buông xuôi ngay lúc này vậy.
Một âm thanh truyền tới làm Hạ Vũ bừng tỉnh.
- Tiếng nước chảy!
Hạ Vũ như được tiếp thêm sinh lực, vội vàng bật dậy đi về phía tiếng động. Đường hầm cũng ngày một sáng hơn. Thấy dấu hiệu khả quan, bước chân Hạ
Vũ lại càng nhanh hơn. Cô sắp thoát khỏi nơi này rồi!...
- Ôi trời ạ!
Kinh ngạc không đủ để diễn tả tâm trạng của Hạ Vũ lúc này. Trước mắt cô là
một suối nước nóng ngầm, nằm dưới một giếng trời tự nhiên. (Để hiểu
giếng trời là gì, thỉnh tra Bing or Google)
Bên cạnh còn có cây cỏ rất xanh tốt. Lại thêm chim chóc cùng động vật nhỏ. Vậy là có đường đi lên!
Không cưỡng lại được sức hấp dẫn của suối nước nóng, cộng thêm thân thể mệt
mỏi, Hạ Vũ đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại: Đi tắm!
Phải, dù gì cũng có ai ngoài cô ở đây đâu! Nghĩ là làm, Hạ Vũ thoát y hết quần áo rồi từ từ trầm mình xuống làn nước.
- Ân~ Dễ chịu...
Nhưng Hạ Vũ hoàn toàn nhầm. Lúc tắm táp xong, Hạ Vũ quay tìm quần áo thì lại phát hiện một sự thực đáng sợ: Quần áo của cô đâu?
Đừng... là ma quỷ á?
Thật không phải đi...
Lúc Hạ Vũ đang loay hoay không biết nên làm gì thì bên tai lại vang lên thanh âm khàn khàn, đầy mị hoặc quen thuộc:
- Bảo bối, em đẹp hơn hồi trước nhiều đấy!
Mặt Hạ Vũ đen xì. Cái giọng này phải nói là cô cực kì căm ghét! Còn tên biến thái nào vào đây nữa!
Hạ Vũ từ từ xoay người, xung quanh tỏa ra hàn khí dày đặc, hướng thẳng kẻ đối diện mà phóng tới.