Âu Dương Nam khẽ vươn vai một cái. Ân~ Anh vừa có một giấc mơ cực đẹp a.
Nhưng...
Anh quay nhìn xung quanh, đôi mắt vừa lấp lánh tia hy vọng chợt chùng xuống.
À... Ra chỉ là một giấc mơ thôi. Một giấc mơ chân thực đến không ngờ được. Chắc là do anh quá nhớ cô thôi...
Âu Dương Nam vươn tay lấy cốc nước trên bàn.
- Hm? Nước đường sao? Kì lạ...
Anh lại định đứng lên vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại chợt khựng lại.
Nhặt sợi tóc màu hạt dẻ trên sofa, Âu Dương Nam nhíu mày. Đừng đùa. Anh cười lạnh, vội đứng bật dậy, chỉnh trang quần áo rồi lao ra khỏi phòng.
- Vũ Vũ, còn dám chạy đi nữa sao? - Dương Nam khẽ mắng.
Hừ, lần này tóm được, chắc chắn anh sẽ trói chặt cô lại, không để cô chạy nhảy lung tung nữa!
Âu Dương Nam trông rất mất bình tĩnh lục soát từng ngóc ngách một trong
khu nghỉ dưỡng. Mọi người chưa bao giờ thấy bộ dáng này của anh nga. Thế nhưng tất cả đều ngoan ngoãn dạt sang bên cho anh tìm kiếm.
"Rầm!!!"
- Âu. Dương. Nam!! Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?! - Lãnh Hàn vừa bị Âu Dương Nam đâm trúng, liền mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.
- Hàn! Cậu có thấy Vũ Vũ đâu không? - Âu Dương Nam sốt sắng hỏi.
- Cậu bị loạn trí à?! Ở đâu ra mà Vũ Vũ?! - Lãnh Hàn gắt lên.
- Nam, Hàn, có chuyện gì từ từ nói. - Trần Tuấn Kiệt mở cửa ra, thanh âm trầm ấm cất lên.
Hóa ra hai người kia đang đứng trước cửa phòng hắn. Mà hắn hình như vừa tắm xong, tóc còn hơn ướt, da vì hơi nóng cũng ửng hồng lên. Bộ dáng này
của hắn thành công lấy máu mũi của hàng loạt cô gái bước ngang qua.
- Nam, uống trà đi.
- Của tôi đâu? - Lãnh Hàn không thấy của mình đâu bất bình lên tiếng.
Trần Tuấn Kiệt cũng cấp cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, không nhanh không chậm cất lời:
- Cậu nghĩ tôi thừa trà sao? Với kẻ không biết thưởng thức trà như cậu thì tôi chẳng ngu gì mà phí của!
- Vắt cổ chày ra nước! - Lãnh Hàn bực dọc phun một câu.
- Ờ! Nhờ vậy mới có trà hảo hạng mà uống đấy!
.............
Hai bên anh một câu, tôi một câu cứ mãi cho đến khi Âu Dương Nam ho khan vài cái:
- Khụ... khụ... Vào việc chính được chưa?
- Phải rồi, cậu đang tìm kiếm gì vậy?
- Tôi tìm Vũ Vũ. Hồi sáng cô ấy vừa xuất hiện. Bây giờ lại chẳng thấy đâu nữa... - Âu Dương Nam cụp mi mắt, trên mặt thoáng buồn.
Lãnh Hàn vui như vớ được vàng, chỉ kịp tiếp thu được đến câu thứ hai, vội vàng
lao vào nắm chặt hai bả vai Âu Dương Nam lắc lắc.
- Cậu bảo sao? Hạ Vũ trở lại rồi? Cô ấy đâu? Hạ Vũ đâu rồi?
Âu Dương Nam bị anh lắc cho không biết trời đâu đất đâu, chỉ hận không thể một cước đạp bay cái tên đang mừng như vớ được vàng kia cách xa 5m.
Âu Dương Nam được giải thoát, ho khan vài tiếng lấy lại tinh thần, sau đó không mặn không nhạt cất tiếng:
- Sáng nay sau khi các cậu rời đi tôi có hơi choáng váng, dường như đã
muốn ngất đi. Trong lúc mơ hồ lại thấy Vũ Vũ ngay bên cạnh, còn cất
giọng trách móc. Lúc đó toli còn tưởng là mơ cơ. Nhưng sau khi tỉnh lại
thì thấy cốc nước đường cùng vài sợi tóc nghi là của Vũ Vũ. Cho
nên......
Hai người kia cũng gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Ừ thì Âu Dương Nam trước giờ làm việc rất có cơ sở, không chắc chắn ắt không làm. Cho
nên lần này chuyện dù có hoang đường đến mấy thì bọn họ vẫn muốn tin!
- Vậy... Nếu cậu đã nói vậy, ta chia nhau ra tìm. Nếu không mau, chỉ sợ
cô ấy lại rời khỏi đây. Lúc ấy việc tìm tung tích ắt sẽ gặp trở ngại. -
Lãnh Hàn lấy lại bộ dáng thường ngày, chậm rãi lên tiếng.
- Ừ./ Được.
Ba người nhanh chóng li khai khỏi phòng. Ba người tuy ba hướng khác nhau,
ba cách thức khác nhau nhưng lại cùng chung một mục đích: Tìm kiếm cô
gái quan trọng nhất của bọn họ!
Nhưng mà...
Có trời mới biết cô rốt cục đang ở đâu!
«Các nàng đoán thử xem~~»
Âu Dương Nam đen mặt, bước từ nhà vệ sinh nữ bước ra, đằng sau còn nghe
loáng thoáng tiếng la hét có vẻ "mãn nguyện" của đám con gái, trong đầu
chỉ có một suy nghĩ: "Đáng lẽ ra nên để tên hoa hoa công tử kia kiểm tra chỗ này!".
Các đó không xa, Lãnh Hàn đang bới tung khu chuồng
trại. Vì sao lại có ư? Tại nơi này còn là một khu du lịch sinh thái, một số động vật bị nuôi nhốt để du khách dễ quan sát là bình thường! Nhưng
mà chỗ này có vẻ hơi... bốc mùi thì phải. Lãnh Hàn nhìn xung quanh, tự
nhủ một câu:
- Hạ Vũ ưa sạch sẽ, hẳn là không ở đây đi. Chắc vậy.
Còn Trần Tuấn Kiệt? Where's he?
Trên mái nhà của khu nhà chính, một thân ảnh to lớn hiện rõ mồn một. Hắn có
một suy nghĩ uyên bác: Bên dưới đã có hai tên kia lục soát, còn hắn, hắn cần một nơi cao ráo để quan sát toàn bộ khuôn viên.
Nghĩ là làm, Trần Tuấn Kiệt trước mặt mọi người... bắc thang trèo lên mái. Lên đến
nơi còn làm bộ dáng "ưu thương, mắt nhìn về xa xăm" khiến không ít người bắt gặp còn tưởng hắn chuẩn bị tự tử!
Cả ba gặp nhau trước phòng Âu Dương Nam, nhìn ai cũng mồ hôi nhễ nhại, vô cùng mệt mỏi.
Lãnh Hàn bực dọc thở dốc:
- Vẫn không thấy?
- Còn chỗ nào bọn mình chưa lục soát chứ?!
Âu Dương Nam cực kì tức giận! Chết tiệt! Cô ở ngay trước mắt mà lại để vụt mất... chỉ vì sự yếu đuối, nhu nhược của bản thân! Anh cau có, tự rủa
bản thân cả ngàn lần! Anh rủa mình lần tới gặp cô sẽ bị vấp ngã cho nhớ
lấy mà giữ lại!!