Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 17: Lâm An phồn hoa



Người nhàn quen vui sướng,

thả hồn trôi vào đêm.

Gió xuân đến trên biển,

trăng sáng tại đầu sông.

Nhà nhà lên đèn sáng,

trên lầu vang tiếng ca.

Vô phương tư đế lý,

không hợp ghét hàng châu.

(xin lỗi mọi người, bạn không tìm được nó là bài thơ nào, ai biết giúp bạn với, cảm ơn trước ^_^)

Thành Hàng Châu khiến Bạch Cư Dị nhớ mãi không quên, lúc này đã thay tên “Lâm An”.

Hôm nay, bầu trời trong xanh, gió nhẹ ấm áp, một cỗ kiệu nhỏ lắc lư đưa hai chủ tớ Tiểu Ngọc và Huệ nương đến Tây Hồ trong thành Lâm An.

Lâm An là giấc mơ của Tiểu Ngọc. Trong trí nhớ của nàng, Giang Nam, Lâm An, Tây Hồ, đều là tiên cảnh miêu tả trong thi từ ca phú, giống như không tồn tại ở nhân gian. Nhưng giờ nàng đến đây, đã đặt chân lên mảng đất ngàn năm lịch sử này, tâm trạng Tiểu Ngọc không khỏi có chút kích động.

Ý tưởng đến Lâm An đã sớm hình thành trong đầu nàng rồi, nhưng vài ngày trước phải chăm sóc Tống Tiềm, cũng không quen sinh hoạt ở đây, không dám xuất môn. Từ dịp ra ngoài vào ngày Đoan Ngọ, phát hiện những người này ngoại trừ trang phục và tập quán khác với hiện đại, thật ra cũng vẫn là xã hội người Trung Quốc, cũng không quá khó khăn để hòa nhập.

Có điều, hôm nay nàng vào thành không phải vì mình, mà là vì Tống Tiềm.

Nếu vấn đề “Thể diện” của Tống Tiềm, đại phu không thể giúp hắn giải quyết, vậy hãy để nàng nghĩ biện pháp đi.

Nếu ở thời đại của nàng, trị sẹo mụn cũng không phải vấn đề gì lớn, còn nhiều phương pháp có thể giải quyết -- thuốc uống hay thoa ngoài da rất nhiều, muốn làm mặt nạ DIY cũng OK, những biện pháp nàng dùng trị sẹo mụn thôi cũng đủ để viết một quyển sách.

Tốt nhất đương nhiên vẫn là dùng bột trân châu, có điều phương pháp này đã bị nàng loại bỏ, phí tổn rất cao!

Dùng khoai tây cắt miếng cũng không tệ. Có thể lấy một củ khoai tây cắt thành lát, đắp lên nơi có sẹo, một khắc sau tẩy sạch, bình thường dùng để trị da mặt nhiều dầu nhờn sinh mụn, loại bỏ tế bào chết, cũng có thể giảm sưng tấy, nếu dùng lâu ngày, nhưng vết sẹo mụn hồng hồng cũng sẽ từ từ biến mất. Nếu không, lấy cà rốt tươi nghiền nhuyễn đắp lên cũng được, chẳng những có thể trị sẹo mụn, còn có thể chống nhăn da! Nếu có thể ăn nhiều cà rốt nấu chín, kết hợp trị liệu trong lẫn ngoài thì rất tốt.

Vấn đề là, thời này đi đâu tìm khoai tây và cà rốt? Chúng đều ở một nơi rất xa xôi, không biết bao nhiêu năm sau mới truyền vào trung thổ nữa.

Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có cách. Ngay cả ở thời đại điều kiện ác liệt như thế, Tiểu Ngọc vẫn tin tưởng có thể chữa khỏi cho Tống Tiềm. Hôm nay nàng vào thành, là muốn xem những tiệm thuốc và sạp bán son phấn trong thành, rốt cục có thứ nàng cần hay không?

Cỗ kiệu vào thành Lâm An, Tiểu Ngọc giống như một du khách cứ bám vào cửa sổ nhìn đông nhìn tây, gặp gì cũng hỏi Huệ nương. Huệ nương cũng chỉ tới Lâm An hai ba lần, chính là lần lễ mừng năm mới đi theo chồng mua chút quà tết, nhưng tên đường phố thì vẫn nhớ chút ít.

“Huệ nương, hôm nay chúng ta đi phố đá phiến này tên là gì, sao đi lâu như vậy cũng chưa tới ngã rẽ?”

Huệ nương cũng nhìn xung quanh một chút, cười nói: “Phu nhân, đây là Thiên phố.”

“Thiên phố?” Tiểu Ngọc tò mò, không khỏi nhớ tới “Thiên phố mưa nhỏ nhuận như tô”.

Có thể được gọi tên như thế, chắc có lẽ là đường chính của thành Lâm An?

Quả nhiên, phố này là ngự phố của Lâm An. Nghe Huệ nương nói, tuy vậy nhưng nó nổi tiếng từ nam ra bắc, bắc khởi tà kiều, nam đáo phượng sơn môn, ngự là để gọi đường đi chuyên dụng của hoàng đế, hai bên dùng gạch đá xây thành bờ sông. Trên sông trồng hoa sen, bên bờ trồng đào, lí, lê, hạnh, mùa xuân hạ nhìn như thêu như vẽ. Bên ngoài dòng sông là hành lang cho người dân đi lại, Tiểu Ngọc nghe vậy không khỏi khen ngợi, quy hoạch rất tốt, phân chia khu vực rất rõ ràng, người xưa đúng là tài năng mà.

Lâm An buôn bán khắp nơi, Tiểu Ngọc là muốn tìm đến các hiệu thuốc bắc, kiệu phu đã đem cỗ kiệu dừng ở trung tâm Thiên phố sầm uất.

Tiểu Ngọc xuống kiệu, ngẩng đầu liền thấy “Tế Thế đường” bảng chữ to, chỉ thấy một hiệu thuốc thật lớn, bệnh nhân ra vào cũng không ít. Thật trùng hợp! Xem ra hiệu thuốc Tế Thế đường ở Lâm An cũng coi như có tên tuổi, Mục Duẫn Hà quả nhiên rất quan tâm Tống Tiềm, dùng nhiều tiền mời đại phu nổi tiếng cho hắn. Có điều tay nghề của vị đại phu này...... Cũng không nhất định sẽ xứng với cái giá đó.

Cũng bình thường thôi, Tiểu Ngọc nhớ lại bản thân lúc trước đi đến rất nhiều tiệm thuốc, có những thầy thuốc cũng không cao tay hơn lang băm là bao.

Nhưng mà quy mô của hiệu thuốc này rất lớn, Tiểu Ngọc bước vào, hai ba người sai vặt liền ra đón, ân cần hỏi nàng: “Nương tử, khám bệnh hay bốc thuốc?”

Từ lúc Huệ nương đến, Tiểu Ngọc theo chị học chải đầu cài trâm, kiểu tóc quần áo bây giờ của nàng là của phụ nhân điển hình (phụ nữ có chồng). Thời tiết nóng bức, bên ngoài nàng chỉ khoác một chiếc áo dài lam nhạt, bởi vì ngại mặc áo màu tối sẽ nhìn rất già, nên chọn màu sáng một chút, quần màu vàng nhạt, nhẹ nhàng khoang khoái lại xinh đẹp. Nhưng phối hợp với kiểu tóc vấn cao, mọi người sẽ biết nàng là phụ nữ đã có chồng, cũng sẽ không vì nàng còn trẻ mà xem nhẹ nàng.

Quy củ của người Tống, cô nương chưa lấy chồng mà ra đường sẽ có chút bất tiện, con gái nhà đàng hoàn sẽ không ra khỏi cửa, thật ra con gái của các gia đình thuộc tầng lớp dưới cũng hay ra đường, nhưng bình thường cũng sẽ không mua gì hết – trong tay bọn họ không có tiền! Các cô nương không có lực hấp dẫn với những tiểu thương, mối lớn của họ là những phụ nhân kìa, phụ nhân mới là người quản lý tiền trong gia đình. Cho nên tiểu nhị tiệm thuốc thấy Tiểu Ngọc, thái độ nhiệt tình khỏi phải nói.

“Anh bạn trẻ, trong tiệm các người có giúp đỡ khách hàng phối đơn thuốc?” Huệ nương hỏi.

“Có có!” Gã sai vặt nói, “Nương tử là muốn kê đơn thuốc gì? Chỉ cần có đơn thuốc, thuốc trong tiệm chúng tôi đều đủ cả.”

Tiểu Ngọc nói: “Ta muốn mua cam thảo thượng hạng......”

“Tống gia nương tử?” Một người đen gầy đột nhiên đi đến trước mặt Tiểu Ngọc, vẻ mặt sáng lạn tươi cười,“Ngài tới bốc thuốc cho Tống thiếu gia?”

Tiểu Ngọc nhìn kĩ, thì ra là tiểu Hồng ca. Đúng rồi, Tiểu Ngọc nhớ hắn là gã sai vặt ở Tế Thế đường, gặp hắn ở đây cũng phải. Tiểu Ngọc có ấn tượng rất tốt với tiểu Hồng, lập tức vui vẻ chào hắn: “Tiểu Hồng ca, xin chào. Gặp anh thật tốt, ta đang muốn mua cam thảo tốt để phối thuốc, trị sẹo trên mặt tướng công ta.”

“Dễ mà!” Tiểu Hồng nhanh tay lẹ chân đến quầy thuốc lấy một ít cam thảo.

Tiểu Ngọc nhanh chóng đến gần quầy, nói tên thuốc, sau đó nhờ Tiểu Hồng nghiền cam thảo thành bột.

“Tống gia nương tử, nghiền như vậy được chưa?” Tiểu Hồng đưa chén cho Tiểu Ngọc xem, trong lòng cũng rất nghi hoặc, cam thảo nghiền nhuyễn như vậy để nấu thuốc sao?

“Được rồi, anh thêm giúp ta một chút dầu mè tinh khiết, trộn bột này thành cao.” Tiểu Ngọc xem bột cam thảo, lại nhờ tiểu Hồng tiếp tục gia công, tiểu Hồng lại càng nghi ngờ -- chưa từng thấy cách phối thuốc như vậy. Bình thường người ta cũng sẽ không dùng một mình cam thảo làm thuốc, mà là hòa với dược liệu khác, như vậy cũng có thể ăn sao?

Tiểu Ngọc cũng không biết Đại Tống không có loại thuốc này, đây là bí phương chữa bỏng lúc trước nàng học được. Bỏng có lẽ so với sẹo mụn sẽ nghiêm trọng hơn nhiều? Nếu dầu cam thảo có thể trị bỏng, trị sẹo mụn chắc cũng không thành vấn đề.

Người ở thời đại này không chú trọng bề ngoài, cũng khó trách, xã hội nông nghiệp mà, kiếm sống còn là vấn đề, sao có thể so sánh với thế kỉ 21, ngay cả con trai cũng biết chăm sóc da? Ví dụ như một tác giả nam nào đó, nổi tiếng nhờ bộ sách viết về mười phương pháp rửa mặt......

Nàng đã hỏi đại phu, họ đều bó tay với sẹo của Tống Tiềm, ai cũng nói vết mụn mủ trên mặt hắn có thể lành lại đã là may mắn, đàn ông con trai ai lại để ý bề ngoài? Tiểu Ngọc thì không nghĩ vậy, đàn ông cũng phải làm việc, cũng phải ra ngoài giao thiệp, nếu không thừa dịp bây giờ Tống Tiềm vừa khỏi, nhanh chóng trị sẹo, càng để lâu càng khó chữa, nói không chừng phải chịu cả đời. Hình tượng không tốt, sao có thể thi làm nhân viên công vụ của Tống triều?

“Xong rôi!” tiểu Hồng nhang chóng trộn xong dầu cao, để vào bình sứ đưa cho Tiểu Ngọc.

Bên cạnh có một phụ nhân ba mươi mấy tuổi mặc áo vải thô màu hồng tò mò đến hỏi Tiểu Ngọc: “Tiểu nương tử, ngươi làm dầu cao có mùi hương rất lạ, để làm gì vậy?”

“Ân...... là để dùng trên mặt.” Tiểu Ngọc thuận miệng đáp.

“Trên mặt? Trên mặt sao lại cần đắp thuốc?” Một phụ nhân trẻ tuổi khác của đến hỏi.

Tiểu Ngọc cảm thấy bà tám đúng là thiên tính của phụ nữ, nhất là phụ nữ đã kết hôn.

“Cần chứ! Mặt là nơi cần bảo vệ mà, ha ha.” Tiểu Ngọc cười gượng hai tiếng, bảo Huệ nương trả tiền cho tiểu Hồng, chuẩn bị rời khỏi, không muốn làm thỏa mãn trí tò mò nhàm chán của những bà tám này.

Không nghĩ rằng nàng chỉ nói bừa 2 câu, lại khiến cho những phụ nhân kia có đề tài nói.

“Đúng vậy, ai, ta cảm thấy những năm gần đây mặt ta vừa đen vừa thô, dùng phấn của Lệ Hương phường cũng không ăn thua ...... Ai, tiểu nương tử, dầu cao của ngươi có phải để trị cái này không?”

“Đúng rồi đúng rồi, ta cũng phát hiện mặt của ta sau khi thành thân so với trước kia xấu hơn nhiều, làm sao bây giờ?”

Thừa dịp nhóm bà tám nói chuyện phiếm, không có người chú ý tới nàng, Tiểu Ngọc cùng Huệ nương nhanh chóng rời khỏi Tế Thế đường.

Tiểu Ngọc và Huệ nương, hai người đi dạo chán chê trên Thiên phố. Đây là trung tâm buôn bán của thành Lâm An, cửa hàng nhiều như nấm, hàng hóa cần gì cũng có, Tiểu Ngọc dạo vui quên trời đất, thật nhớ cảm giác đi dạo khắp nơi! Những cửa hàng thân quen, kiếp này không hẹn ngày gặp lại, ai...... Tiếc những thẻ hội viên của ta quá!

“Huệ nương, chị biết chỗ nào bán mật ong không?” Tiểu Ngọc hỏi.

Huệ nương nhíu mày suy nghĩ, trả lời: “Phu nhân, thức quý giá như vậy, Huệ nương chưa từng mua, nhưng tôi nghĩ có lẽ chỗ bán bánh kẹo có bán? Phu nhân muốn mật làm gì?”

“Đến lúc đó chị sẽ biết! Mau dẫn ta đi đi.” Tiểu Ngọc vừa nghe có nơi chuyên bán đồ ngọt, hưng phấn không thôi, liên tục thúc giục Huệ nương dẫn đường.

Các nàng đi đến một cửa hàng tên là “Lí Ký”, Huệ nương bỗng nhiên nhỏ giọng nói với Tiểu Ngọc: “Phu nhân, người xem!”

Tiểu Ngọc nhìn theo tầm mắt của Huệ nương, cư nhiên gặp được vị tuyệt thế mỹ nhân bên quán trà hôm đoan ngọ - Tú Tâm cô nương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.