Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 56: Mỹ nhân tề tụ



Chu Gia Nhi vào phòng khách, nhìn thấy một phòng mỹ nhân, bất giác sửng sốt.

Từ sau hôm cùng Tiểu Ngọc "Chung hoạn nạn", Chu Gia Nhi cùng Tiểu Ngọc liền nghiễm nhiên trở thành bạn thân . Nàng từ nhỏ theo phụ thân đi học, bên cạnh đều là các bé trai, cơ hồ cũng không có bạn nữ giới. Khó được hợp ý với Tiểu Ngọc, hai người lui tới cũng không ít, Thu Gia Nhi còn tới Tống gia mấy lần.

Hôm nay Chu Gia Nhi là tới cho Tiểu Ngọc mấy bình rượu hoa cúc phụ thân tự ủ. Chu Minh Am chẳng những là vị đại Nho, cũng là người tao nhã, rất thích uống rượu, thường cất chút rượu trái cây, rượu hoa cúc cũng tự mình ủ lấy. Chu Gia Nhi nhớ tới Tiểu Ngọc trong nhà trừ hai vợ chồng nàng cũng chỉ có chút người làm, có lẽ không quen chuẩn bị chút lễ vật ngày trùng cửu, nên đặc biệt mang tới.

Tiểu Ngọc nhìn các tỷ muội trước mắt, Tú Tâm kiều, Hải Đường mị, Thanh Tranh xinh đẹp, Gia Nhi lanh lợi, thật là xuân lan thu cúc, đẹp như tinh tú trên trời. Ngay cả hai mỹ tỳ Nhàn Nhàn và Thu Lam bên cạnh cũng là mỹ nhân bại hoại, bản thân mình dung mạo bình thường đứng trong đám mỹ nhân, lập tức bị che mất, tự ti lắm luôn! (ta cũng vậy a >_

Gia Nhi biết được hai cô gái tuyệt sắc trong phòng chính là Lâm An danh kỹ Tú Tâm và Hải Đường, trong lòng nhất thời có chút không thoải mái. Có điều nàng là danh gia khuê tú, biết tiến biết lùi, cũng sẽ không biểu hiện ra mặt. Tiểu Ngọc thì từ chỗ Thích Thăng biết được Gia Nhi không thích cô gái phong trần, có lòng muốn hòa giải cho bọn họ, liền kêu mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn điểm tâm, còn muốn xin Gia Nhi mở rượu hoa cúc mới đem tới cho mọi người nếm thử.

Vừa mở vò rượu, nhất thời mùi rượu bốn phía, cả phòng đều là mùi hương, thoang thoảng hương hoa cúc ngọt ngào. Tú Tâm không khỏi thở dài nói: "Nghe hương biết vị, quả nhiên là rượu ngon!"

Hải Đường cười nói: "Ba Lư đại phu nói ‘ tịch thiện thu cúc chi lạc anh ’, bây giờ cũng sắp hoàng hôn, chúng ta đây cũng là ứng cảnh!"

Thanh Tranh trước giờ ít nói, có điều nàng cũng khó gặp dịp có nhiều tỷ muội tề tựu như vậy, nói nhiều đôi câu: "Niên Liễu tiên sinh cũng có câu ‘ rượu có thể trừ bỏ bách bệnh, cúc có thể chế phục tinh thần ’. Ta nếm trong rượu này phảng phất còn thêm chút dược liệu đặc biệt?"

Gia Nhi thấy Thanh Tranh am hiểu, cũng rất vui vẻ.

"Đúng vậy, rượu của phụ thân ta, đều là năm trùng cửu trước ủ cho năm trùng cửu sau. Muốn uống rượu này a, mùa thu năm ngoái hái hoa cúc vừa nở và một chút cành thanh thúy, trộn lẫn vào trong gạo nếp chuẩn bị ủ rượu, sau đó thêm dược liệu đặc chế để cất rượu, trong vòng một năm mới có thể uống. Ông nói thường uống loại rượu này, có thể thêm tuổi thọ, bổ bệnh can khí, an tràng vị, an thần. . . . . ."

Mọi người đều là những cô gái trẻ, cũng đều là mỹ nhân tài trí, cười cười nói nói ăn ăn uống uống rất nhanh thì thân quen.

Tú Tâm và Hải Đường tuy nói là cô gái thanh lâu, nhưng có thể trở thành hoa khôi Lâm An, tất nhiên không thể tài sơ học thiển. Hoàn toàn ngược lại, có thể lên làm danh kỹ , đều có trình độ văn hóa rất cao, nếu không làm sao có thể cùng văn nhân mặc khách ngâm thơ xướng họa?

Gia Nhi ban đầu không thích cô gái thanh lâu, là vì cha nàng Chu Minh Am lúc tráng niên thích lui tới những chỗ danh kỹ kia. Mẫu thân di nương trong nhà đều nói hồ ly tinh bên ngoài lợi hại như thế nào, ngay cả những tỷ muội tiếp theo của Gia Nhi cũng bị tẩy não. Bây giờ có dịp tán gẫu cùng Tú Tâm Hải Đường, phát hiện các nàng nói năng hào phóng, tinh tế phong phú, so với đấng mày râu còn hơn mấy phần, thành kiến trong lòng cũng dần tiêu biến.

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, nhìn thấy Huệ nương và Thủy Thanh Vân dẫn mấy người khiêng rất nhiều chậu hoa cúc đi vào, Tiểu Ngọc biết là văn Quyên cô nương giao hoa tới. Quả nhiên hoa vừa để xuống, thì thấy Văn Quyên cô nương ngây thơ hoạt bát vẻ mặt tươi cười theo Huệ nương tới đây chào hỏi nàng.

"Tỷ tỷ, mọi người thật là xinh đẹp nha!"

Văn Quyên tính tình thẳng thắng, nhìn thấy những cô nương xinh đẹp ở đây, một người lại càng động lòng hơn một người, đơn giản là còn đẹp hơn hoa tươi nhà mình, tiếng than thở bật thốt lên.

Chúng nữ cũng nở nụ cười. Thanh Tranh lớn tuổi nhất, xem các cô gái này như muội muội, lần này lại nhìn thấy một tiểu cô nương hoạt bát đi tới, cười nói với nàng: "Tiểu muội muội, ngươi cũng rất dễ thương nha!"

Văn Quyên lắc đầu như trống bỏi, nói: "Ta sao có thể so sánh với các tỷ tỷ? Các tỷ tỷ đều là mẫu đơn, tường vi, còn ta, chỉ là một cây cỏ đuôi chó thôi!" (ta là cỏ đuôi chồn, hix hix)

Nghe Văn Quyên nói thú vị, chúng nữ lại cười thoải mái hơn. Tiểu Ngọc xoa bụng nói: "Ai ya, tiểu mỹ nhân, nếu ngươi là cỏ, ta chính là bùn đất dưới hoa cỏ kia rồi! Các vị tỷ muội, nhìn một chút hoa ta mới mua đi?"

Mọi người ra sân xem hoa Văn Quyên vừa mang tới. Tú Tâm vừa nhìn, thở dài nói: "Nha, Hải Đường tỷ tỷ, hoa chúng ta vừa đưa tới so với hoa này, toàn bộ cũng không bằng!"

Hải Đường cũng nói: "Đúng vậy, tiểu cô nương ngươi thật biết chăm sóc hoa! Xem hoa của ngươi, cánh xòe lớn, búp đều đặn, màu sắc tươi, bây giờ khó được!"

Thanh Tranh và Gia Nhi đối với nghề làm vườn cũng hiểu sơ mấy phần, cũng khen Văn Quyên vài câu. Văn Quyên tuổi còn nhỏ, nghe nhiều mỹ nhân tỷ tỷ như vậy khen mình, trong đầu khỏi phải nhắc tới vui mừng, còn có chút đắc ý nói: "Ta thích nhất là đám hoa hoa cỏ cỏ này, từ nhỏ liền theo phụ thân học. Đừng nói hoa, ta còn biết làm phấn hoa đào đó!"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Tiểu Ngọc vừa nghe "Phấn hoa đào" , một câu lập tức chọc đúng tâm sự của nàng, vội vàng lôi kéo Văn Quyên hỏi: "Quyên Quyên, ngươi biết làm phấn?"

"Tất nhiên!" Văn Quyên chớp chớp đôi mắt to long lanh, cười nói: "Phấn ta làm, so với bên ngoài còn thơm, còn tinh khiết hơn đó! Có điều ta cũng chỉ làm chơi thôi, hì hì. Chư vị tỷ tỷ đẹp như vậy, sáng mai ta mang tới cho các người một ít dùng thử được không?"

Mọi người cũng thích tiểu muội muội này, rối rít cám ơn ý tốt của nàng.

Tiểu Ngọc lại muốn hỏi rõ Văn Quyên phương pháp chế luyện, mọi người có chút kỳ quái.

Tiểu Ngọc thở dài nói: "Các tỷ muội cũng biết Mỹ Ngọc phường của ta bán dược cao cho nữ nhân gia, bây giờ trong tiệm ta cũng bán chút son phấn. Có điều những thứ kia nhập hàng từ bên ngoài, chất lượng quả thật một loại, ta liền nghĩ tới làm sao cải biến, khiến chúng nó cũng như Mỹ Ngọc dược cao thay đổi cho khác với loại bình thường?"

Nàng thở dài đáng thương như vậy, mọi người liền nhiệt tình hiến kế cho nàng.

Tiểu Ngọc trước hết bảo Huệ nương chuẩn bị cơm tối, mời cả Văn Quân nữa, mọi người đều ở Tống gia dùng cơm. Tống Tiềm tự ở thư phòng dùng cơm, cũng không thể cùng bàn với các nữ quyến, đây cũng quá không ra thể thống gì.

Tiểu Ngọc ban đầu cũng là thuận miệng vừa hỏi, ai ngờ lúc này lại hỏi đúng người!

Tú Tâm, Hải Đường đã quen dùng son phấn, trừ bình thường mua ở Lệ Hương phường, lúc nhàn hạ cũng sẽ tự làm chút son phấn. Son phấn nhà mình làm chẳng những sạch sẽ hơn bên ngoài, còn mới tươi nhuận sáng, chỉ là có chút tốn công.

Gia Nhi, Thanh Tranh cũng không thường tô son điểm phấn, nhưng đối với nghiên cứu chế luyện son phấn rất có hứng thú. Về phần Văn Quyên, mặc dù là một thiếu nữ nhỏ tuổi, nhưng ở phương diện này có thể làm sư phụ rồi!

Nàng nói ra mấy phương pháp làm phấn, đã làm cho mọi người cảm thấy quá đủ rồi.

Tỷ như, cách làm một loại phấn là nhân lúc hồng lam hoa đang nở hái xuống, sau đó để trong cối đá nghiền nát, bỏ đi nhị hoa, sau đó mới làm thành phấn. (ta chém, mọi người đừng tin nga :v)

Mà phấn của Văn Quyên tự làm, chẳng những dùng hồng lam hoa, còn thêm cánh hoa lựu, nghe nói phấn làm như vậy sau khi thoa lên mặt sẽ có màu đỏ hồng, lúc ẩn lúc hiện, không giống với những loại phấn đỏ thông thường tạo thành một bệt đỏ như mông khỉ.

Nàng còn từng dùng hoa sơn trà để làm phấn, màu hồng nhàn nhạt, giống như ráng chiều nơi chân trời, nói xong mọi người đều mê mẩn.

Mọi người nghe nhập thần, ánh mắt Tiểu Ngọc chiếu lấp lánh tựa như hai ngọn đèn pha, oa, đào được bảo vật rồi!

"Quyên Quyên!"

Tiểu Ngọc đột nhiên kéo hai tay Văn Quyên, Văn Quyên lập tức ngây ngẩn cả người, "Tỷ tỷ, sao vậy?"

"Ngươi tới Mỹ Ngọc phường giúp tỷ tỷ đi, được không? Ta cho ngươi hưởng lương kỹ sư!"

"Tiền lương?" Mọi người đồng loạt đặt câu hỏi, Tiểu Ngọc cười khan hai tiếng: "A, chính là tiền công. . . . . ."

Dùng xong cơm tối, Tiểu Ngọc hài lòng đi tới thư phòng, hôm nay thật là một ngày đẹp trời! Chẳng những tìm được một nhân tài có kỹ thuật cao, còn thuận thế để cho Gia Nhi đồng ý vẽ tranh cho Tú Tâm, Hải Đường, mùa thu hoạch lớn!

Tống Tiềm theo thường lệ học bài trong thư phòng.

Gần đây trao đổi với sư hữu (thầy giáo & bạn học) trong thư quán, Tống Tiềm học được không ít, văn viết ra cũng thường được Chu lão phu tử và các lão tiên sinh khác khích lệ. Hắn là người có thể duy trì bình tĩnh, không giống với những tiểu tử nóng vội hỏng việc. Chu Minh Am trò chuyện với người khác về hắn, thường nói "Thiên Thành ngày sau tất sẽ thành châu báu" .

Tiểu Ngọc đi vào thư phòng, Tống Tiềm nhìn thấy nàng liền thả cuốn sách trong tay ra, cười nói: "Mệt lắm không? Tới đây ngồi với ta một chút."

Tiểu Ngọc mang cái ghế đến ngồi cạnh Tống Tiềm, ôm cánh tay và dựa vào bả vai của hắn, khẽ nhắm mắt, khóe miệng treo một nụ cười không màng danh lợi.

"Thiên Thành, hôm nay ta làm xong nhiều chuyện lắm, thật vui vẻ. Chàng có vui cùng ta không?"

Tống Tiềm lên tiếng: "Ừ, chỉ cần trong lòng nàng vui vẻ, ta mới có thể vui vẻ."

Tiểu Ngọc mở mắt, ngưng mắt nhìn gương mặt Tống Tiềm, chỉ thấy đôi mắt của hắn phản chiếu ánh nến, hai con ngươi đen như hàm chứa ánh lửa. Mặt Tống Tiềm đã khỏi hẳn rồi, nhìn như vậy, thật đúng là một công tử văn nhã mà.

"Thiên Thành, ta cũng tìm được phương pháp cải tạo son phấn của Mỹ Ngọc phường rồi. . . . . . Nhưng mà, Thích Thăng nói với ta, bây giờ bán Mỹ Ngọc dược cao cũng đã có người nhìn chằm chằm chúng ta, nếu lại thêm Mỹ Ngọc son phấn . . . . . . Chỉ sợ có người lại gây bất lợi cho chúng ta. Nghĩ tới chuyện này, trong lòng ta cũng cảm thấy không thoải mái. . . . . ."

Tiểu Ngọc đã quen kể lại mọi chuyện mỗi ngày với Tống Tiềm, mà Tống Tiềm có chuyện sẽ đáp lại, có chuyện chỉ là mỉm cười nghe nàng nói. Nhưng chỉ có trò chuyện mỗi ngày với Tống Tiềm, Tiểu Ngọc mới có thể an tâm ngủ —— nàng cảm thấy, mình càng ngày càng không thể rời bỏ Thiên Thành.

Hắn là trụ cột tinh thần của nàng.

"Tiểu Ngọc, vậy là nàng định dừng tay lúc này, bỏ qua phương thuốc mới vất vả lắm mới tìm được?" Tống Tiềm hỏi.

"Không. . . . . ." Tiểu Ngọc nói, "Ta không cam lòng. . . . . ."

"Vậy được rồi." Tống Tiềm vươn tay ra ôm sát Tiểu Ngọc."Thật ra thì, nếu nàng hỏi ý ta, ta đương nhiên hi vọng nàng cái gì cũng không cần làm, ngoan ngoãn ở nhà hưởng phúc, ta tin tưởng bản thân mình có thể kiếm tiền để nàng không phải chịu khổ. Nhưng mà. . . . . . Ta thấy nàng tập trung làm việc như vậy, nếu cứ nhốt nàng trong nhà, nàng tất nhiên sẽ cảm thấy rất nhàm chán đúng không?"

"Thiên Thành. . . . . ." Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm nói..., trong lòng thật ấm áp.

"Tiểu Ngọc, muốn làm gì thì cứ làm đi! Bất kể người khác nói thế nào, cũng không cần lo lắng sẽ gặp khó khăn gì. . . . . . Dù thế nào ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng!"

Mắt Tiểu Ngọc khẽ phiếm hồng, đột nhiên chu đôi môi đỏ thắm nhẹ đặt lên mặt Tống Tiềm một nụ hôn, rồi nhanh chóng chạy mất.

Chỉ để lại Tống Tiềm cứng đơ như tượng đá ngồi yên trong thư phòng, trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ: "Nàng hôn ta? Nàng hôn ta? Nàng hôn ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.