Huệ nương lại mang trà thơm tới cho ba người. Tiểu Ngọc đợi hai người dùng trà rồi mới cầm chung trà uống một ngụm, nói tiếp:
"Khí hậu thay đổi đối với khí huyết kinh mạch của con người có ảnh hưởng rất rõ ràng, tỷ như mùa hạ khí hậu nóng bức, thường khiến người ta phiền não bất an, mệt mỏi uể oải. Bình thường có câu, trời nóng máu huyết lưu thông tốt, trời giá rét thì khí huyết ngưng trệ. Tần cô nương, ta nói có lý không?"
Tần Xuân Nhạn cười nói: "Người có ngũ thường, vì phong khí mà sinh trưởng, phong khí có thể sinh vạn vật cũng có thể hại vạn vật, như nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Hai mươi bốn tiết thay đổi sinh ra hàn, nhiệt, lạnh, ôn, dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng tới cơ thể con người. Tiểu Ngọc tỷ tỷ đã từng học y?"
"Cái đó, ta cũng chẳng rõ ràng lắm đâu, những thứ này đều là ngày thường Thích đại phu đàm đạo cùng lão gia nhà ta thì ta nghe được chút ít." Tiểu Ngọc cũng không phải khiêm tốn, tất cả những kiến thức này đều là Thích Thăng dạy nàng, ở hiện đại nàng học được cũng chỉ là chút phương pháp làm đẹp và dược thiện, còn đạo lý chân chính, phải thỉnh giáo Thích Thăng. Kể từ ngày chuẩn bị mở Mỹ vị cư tới nay, Tiểu Ngọc một mực đi theo Thích Thăng nghiên cứu kiến thức dược thiện, lúc này mới có thể lưu loát nói ra một chút học vấn.
Lúc này Thích Thăng vừa lúc đi tới nghe thấy các nàng nói, cũng cười xen vào: "Xuân chi ôn, hạ chi nhiệt, thu chi lạnh, đông chi hàn, bốn mùa âm dương điều hòa, không ngừng biến đổi, dược thiện của chúng tôi cũng căn cứ theo thời tiết thay đổi. Bây giờ là Kinh trập, phải bảo âm tiềm dương, ăn một ít cháo dưỡng sinh có tác dụng bổ ích chánh khí."
Tần Xuân Nhạn lúc đầu đã nghe Tiểu Ngọc nói, lại thấy Thích Thăng nói thế, thầm nghĩ người này quả không phải chỉ có hư danh.
Y Từ Tâm lại hỏi: "Thích đại phu, vậy theo ngươi thấy, ăn cháo gì sẽ tốt?"
Thích Thăng gọi phục vụ tới, dặn dò: "Đem cháo mộc nhĩ, cháo rau chân vịt, cháo bạch liên và cháo tể thái, mỗi loại cầm một chén tới đây!"
Phục vụ tay chân lanh lẹ bưng tới bốn chén cháo nhỏ, đặt trước mắt mọi người.
"Tống phu nhân, mọi người từ từ tán gẫu, ta đi xem việc buôn bán phía trước." Thích Thăng chắp tay lui ra ngoài, Tiểu Ngọc nói: "Mỗi loại cũng nếm một ít đi?"
Hai người cũng không giả vờ, cầm muỗng ăn vài ngụm.
Bốn loại cháo này đúng là y như lời Thích Thăng nói, đều thích hợp ăn lúc đầu xuân. Cháo mộc nhĩ sinh tân nuôi dạ dày, bổ não kiện tâm; cháo rau chân vịt sinh âm nhuận táo, bổ huyết cầm máu; cháo bạch liên kiện tỳ khai vị, ích tức hoạt huyết; cháo tể thái bổ can sáng mắt, lợi nước tiêu sưng. Bốn loại cháo đều có đặc sắc riêng, vị phong phú, là đặc sản của Mỹ vị cư trong tháng này.
"Cháo bạch liên này. . . . . . Ừ, thêm nhân sâm và hoàng kì, mùi vị rất chánh khí." Tần Xuân Nhạn đặc biệt cảm thấy hứng thú với cháo bạch liên. Có rất ít tửu lâu bỏ thêm nhân sâm vào món ăn, Mỹ vị cư này đúng là chịu chi nha.
Y Từ Tâm lại nghĩ khác nàng: "Cháo bạch liên này cho thêm táo đỏ, sắc hương vị mọi thứ đầy đủ, rất ngon."
Tiểu Ngọc đã nghiên cứu rất kỹ cháo dưỡng sinh, dù sao trước kia cũng từng ăn cơm tập thể, chứ cứ ăn cơm bụi cũng không tốt, bên ngoài bán đồ ăn toàn dùng dầu ăn bẩn, nhớ tới không khỏi rùng mình. Tự mình làm cơm, nhưng cũng chỉ biết làm vài món, phân lượng cũng không rõ ràng lắm. Cho nên gần như cả nửa năm nàng đều húp cháo, nấu đủ các món cháo.
Cháo có thể bổ âm ích khí, tốt cho dạ dày, kiện tính khí, bổ hư, tốt cho sức khỏe. Cháo ở Mỹ Ngọc phường là Tiểu Ngọc và Thích Thăng cùng nghiên cứu, bây giờ trên dưới Tống gia ai cũng thích cháo dưỡng sinh. Tống Tiềm hằng ngày đều uống một chén, cộng thêm mỗi ngày sáng sớm tập thể dục, thường xuyên đá xúc cúc, thân thể cũng khỏe mạnh hơn. Ai có thể nhìn ra, không tới một năm trước hắn còn là một bệnh nhân toàn thân mụn mủ chứ?
--- ------ ------ ------ ---
Trong một chiếc phảng hoa lệ trên Tây Hồ, một vị công tử mặc hoa phục đứng bên cửa sổ trông về phía xa, nhìn Tô Đê náo nhiệt, trên mặt có một tia cười ôn hòa.
"Ngày hội món ngon này, cũng không tệ lắm." Hắn xoay người lại, hỏi hộ vệ bên cạnh: "Vừa rồi phái người lên xem, bách tính phản ứng như thế nào?"
Hộ vệ kia to lớn cao ngất, chính là Tần Mậu vừa giúp Tiểu Ngọc bắt tên móc túi, chủ tử trước mắt hắn dĩ nhiên là vị Triệu công tử kia.
"Bách tính rất vui vẻ." Tần Mậu khom người đáp lại, hắn từ trước đến giờ tích chữ như vàng.
"Vương giả lấy dân là trời, mà dân dĩ thực vi thiên. Dân chúng hy vọng nhất chẳng qua là có thể ăn no mặc ấm." Triệu công tử lại thở dài một tiếng, "Dưới mắt nhìn bách tính Lâm An an cư lạc nghiệp, thật sự là một chuyện may mắn. Nhưng chiến hỏa nơi biên quan cũng ngày càng khẩn cấp."
Tần Mậu trầm mặc một hồi, nói: "Vương gia, hôm nay ra ngoài giải sầu, đừng nên nghĩ tới chính sự ."
Triệu công tử —— bây giờ phải gọi hắn là Triệu vương gia mới phải —— cười khổ lắc đầu một cái: "Ta đề nghị muốn đích thân mang binh xuất chinh, hoàng thượng chẳng những không đồng ý, hôm qua còn phạt ta một tháng không cho phép vào cung gặp vua. Ta nghe phía tiền tuyến truyền tin về, thật là đau lòng, rồi lại vô năng vô lực, đâu còn tâm trạng chơi đùa. Ai, chuyện như này không nói cũng được!"
Một người hầu đi vào phòng khách nhỏ hành lễ với Triệu vương gia: "Vương gia, Sử Hạo đại nhân tới ."
"Mau mời!" Triệu vương gia nói. Sử Hạo là của thầy của hắn, cũng là nhân vật quan trọng trong nhóm trí sĩ của hắn, trước mặt sĩ hạo hắn vẫn vô cùng khiêm tốn .
Một lão giả râu dài chầm chậm đi vào phòng khách nhỏ, đang muốn hành lễ với Triệu vương gia, đã bị hắn cản lại.
"Lão sư vội vã mà đến, có gì việc gấp?" Triệu vương gia cho mọi người lui, chỉ còn hắn và Sử Hạo ở lại trong sảnh.
Sử Hạo mở miệng nói: "Ta nghe Vương gia nói mấy lời trước mặt Hoàng thượng, muốn lãnh binh ra tiền tuyến giết địch?"
Triệu vương gia vừa nghe giọng nói của lão sư, biết mình đã lỗ mãng, trầm ngâm không đáp.
Sử Hạo thở dài nói: "Vương gia có lòng yêu nước, lão hủ dĩ nhiên hiểu. Nhưng là ngài có từng nghĩ tới, hoàng thượng vì sao không đồng ý?"
Triệu vương gia thật ra cũng đã mơ hồ đoán ra ý định của hoàng thượng: “Bởi vì thân phận nhạy cảm của ta?"
"Đúng. Ở đây chỉ có hai chúng ta, ta cũng không ngại nói một câu, bổn triều kiêng kỵ nhất là gì? Võ tướng tạo phản, tôn thất lãnh binh. Bây giờ ngài chủ động xin đi giết giặc, không phải đã chạm vào kiêng kị của hoàng thượng sao?"
Triệu vương gia bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là như vậy! Vậy bây giờ ta nên làm gì? Hoàng thượng mở kim khẩu không cho ta vào cung, ta ngay cả cơ hội giải thích cũng không có. Hãy nói đại ca ta. . . . . ."
Sử Hạo nói: "Hoàng thượng không để cho ngài vào cung, chưa nói không cho ngài dâng tấu chương mà. Ngài viết tấu chương cho người ta trình lên, đã nói ngài muốn lãnh binh không phải muốn ra tiền tuyến, mà là muốn bảo vệ hoàng thượng ngự giá thân chinh, chuyện này dễ thôi mà."
Triệu vương gia cũng tương đối rõ tính tình của hoàng thượng, biết lời dạy của lão sư quả thật có thể đả động hoàng thượng. Hắn thở dài ra một hơi nói: "Nhờ có lão sư chỉ điểm!"
Sử Hạo nói: "Nếu ngài hiểu được, ta cũng không tiện ở lâu. Chung quanh tai mắt đông đảo, ta cũng không nên lui tới chỗ ngài nhiều, thừa dịp ngài dạo Tây Hồ mới tìm cơ hội nói chuyện, chưa đến mức bị người chú ý. Vương gia, xin ngài cẩn thận khắp nơi a!"
Triệu vương gia hiểu Sử Hạo đang nói gì, thở dài một tiếng, bảo người đưa ông về.
Hắn vừa định dặn dò đám người Tần Mậu cùng trở về phủ, lại nghe Tần Mậu vội vã chạy tới báo cáo: "Vương gia, công chúa mất tích!"