Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 79: Thân phận kinh người



"Chàng nói, Vân Châu là công chúa?"

Tiểu Ngọc trợn tròn mắt, làm sao có thể?

Nàng còn nhớ tính tính hấp tấp của Vân Châu, công chúa này cũng quá... Không để ý bề ngoài?

"Đúng. Nàng xem chữ Hiến Đức, là niên hiệu của Hậu Chu... Chỉ có Tiền gia Ngô Việt mới có thể dùng niên hiệu này. Trưởng nữ Tiền gia được đương kim hoàng thượng phong làm Vệ Quốc công chúa, nàng biết không?"

Tiểu Ngọc vẻ mặt không biết lắc lắc đầu, nàng không biết đúng lý hợp tình, nàng là phụ nữ trong nhà mà, không hiểu chuyện bên ngoài cũng là chuyện thường tình! Có điều lúc buôn bán ai bởi vì nàng là phụ nữ mà coi thường nàng, nàng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Về phần Tiền gia Ngô Việt, Tiểu Ngọc thật ra có chút ấn tượng. Triệu - Tiền đều là quý tộc, người Tống quy định dòng họ trăm nhà đứng đầu là Triệu, sau đó là Tiền, có thể thấy được họ Tiền là dòng họ tôn quý ra sao. Nàng nhớ hình như Ngô Việt quốc vào thời ngũ đại thập quốc phân tranh, quốc chủ họ Tiền. Sau đó Triệu Khuông khí thế oai hùng, nam chinh bắc chiến, dùng vũ lực tiêu diệt tám quốc gia, ngay lúc đó Ngô Việt quốc vương vì bảo vệ dân chúng, đưa ra lựa chọn đau khổ nhưng sáng suốt --- hủy bỏ vương vị Ngô Việt, tôn họ Triệu là vua, từ đó về sau triệu gia nhất thống giang sơn. (mọi người muốn biết thêm lịch sử triều Nam Tống, vui lòng liên hệ google đại ca và bác wiki ^^)

Chuyện này không biết là chính sử hay là giả sử, Tiểu Ngọc vẫn nghĩ những chuyện này xa xôi trong quá khứ, bây giờ mới nhớ tới bản thân cũng đang trong vòng xoáy lịch sử đó.

Tống Tiềm nói: "Ngô hoàng hậu nhận trưởng nữ Tiền gia làm nghĩa nữ, phong Vệ Quốc công chúa, chủ yếu là muốn mượn thế lực Tiền gia. Ta nghe nói vị công chúa này chừng hơn mười tuổi, nhiều năm sống trong cung cùng Ngô hoàng hậu, không nghĩ tới có thể gặp nàng trong dân gian."

Tiểu Ngọc chưa từng nghĩ tới mình sẽ quen biết một vị công chúa, nhất thời có chút hoảng hốt. Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Thiên Thành, vậy huynh trưởng của Vân Châu... Không phải là hoàng tử sao?"

Tống Tiềm sớm đã nghĩ tới, chậm rãi gật đầu.

Hoàng tử?

Không phải đâu, Tiểu Ngọc cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.

Đến thế giới này lâu như vậy, nàng đương nhiên biết hoàng đế hiện tại là ai, chính Tống Cao Tông Triệu Cấu mà đời sau gọi là hôn quân. Mà người thừa kế Triệu Cấu, rất nổi tiếng trong lịch sử, nàng học khoa văn nên không thể không biết, bởi vì quá trình xác định người thừa kế Triệu Cấu rất đặc sắc.

Sau biến cố Tĩnh Khang, Vương thất bị đuổi tận giết tuyệt, lúc Triệu Cấu chạy trốn bị hoảng sợ quá độ nên không thể có con nữa, con trai duy nhất bị bệnh chết, đành phải nhận nuôi hai người cháu của Tống thái tông.

Nói cách khác, vương gia được Vân Châu gọi là huynh trưởng này, chính là một trong hai người thừa kế của Triệu Cấu.

Mà Tiểu Ngọc còn nhớ, Vân Châu gọi hắn là "Tông ca ca ---"

Vị vương gia này, chính là Triệu Bá Tông, cũng chính là vị hoàng đế Nam Tống được người dân ca ngợi Tống Hiếu Tông Triệu Thận!

Tiểu Ngọc ngơ ngác nhìn vòng ngọc trên tay Tống Tiềm, một câu cũng nói không nên lời.

"Tiểu Ngọc, nàng sao vậy?" Tống Tiềm nhìn vẻ mặt của nàng có vẻ là sợ hãi, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Tiểu Ngọc tuy nói xuyên qua cũng lâu, nhưng cảm giác "Biết trước tương lai" này, nàng nhất thời còn chưa thích ứng kịp. Không phải chỉ là đi dạo hội hoa đăng nguyên tiêu thôi sao, vậy mà có thể cùng hoàng đế tương lai ngồi uống trà nói chuyện phiếm?

Có điều nàng nghĩ lại, còn có chuyện gì thần kỳ hơn chuyện xuyên không? Trở về lịch sử ngàn năm trước, so với chuyện đi dạo phố gặp hoàng đế cũng là chuyện bình thường, bình tĩnh, bình tĩnh.

Trong đầu Tiểu Ngọc hiện lên vô số ý nghĩ kỳ quái, Tống Tiềm đương nhiên không có khả năng biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ cho là nàng bị thân phận của Vân Châu và Triệu công tử dọa sợ.

Tiểu Ngọc đột nhiên quay đầu, cái trán thiếu chút nữa đập vào mũi Tống Tiềm, lại khó xử.

"Thiên Thành, chàng cứu công chúa nha!"

"Ừ... Thì tính sao?"

Tiểu Ngọc có chút lo lắng nói: "Chàng nói, Vân Châu có thể lấy thân báo đáp chàng hay không?"

"Khụ khụ khụ..." Tống Tiềm ho khan liên tục, bị lời Tiểu Ngọc nói dọa không nhẹ.

"Trong cái đầu nhỏ của nàng rốt cục chứa thứ kỳ quái gì vậy! Nghĩ gì đâu không! Cái gì lấy thân báo đáp, nàng xem hát kịch nhiều quá rồi!" Tống Tiềm vừa tức giận vừa buồn cười.

"Ai ya, chuyện này cũng có thể mà..." Tiểu Ngọc lúc đầu là nói giỡn, ai biết vừa nói xong tự mình ngẫm lại, trong lòng có chút lo được lo mất. Ừ... Nếu công chúa giành ông xã với nàng thì sao?

Tống Tiềm vươn tay gõ lên đầu nàng: "Nàng đó! Đánh cho tỉnh ngốc nè! Nói gì thì anh hùng cứu mỹ nhân không phải ta, là Ái Sinh, ta chỉ là lính lác thôi."

"A... Đúng vậy. May là chàng không biết võ công, ừ, may quá." Tiểu Ngọc ngây ngốc nở nụ cười, Tống Tiềm xem nàng cười đến đáng yêu, nhịn không được muốn hôn hai má của nàng...

Tiểu Ngọc thấy Tống Tiềm đột nhiên tới gần, trong lòng hoảng hốt, vừa thẹn vừa sợ, định tránh ra một chút, Tống Tiềm đã sắp hôn lên mặt của nàng.

Nàng cuống quít nói: "Không được .... Uhm..."

Nàng giãy giụa không được, quằn quại, quay đầu qua, Tống Tiềm định hôn lên má nàng kết quả cái hôn lại rơi vào môi!

Vậy mà... ôi ôi ôi... Hôn môi rồi!

Tiểu Ngọc cảm giác đầu óc mình trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa, cả người tê dại, chỉ còn lại cảm giác ấm áp trên bờ môi.

Tống Tiềm cũng không nghĩ tới lại hôn lên môi Tiểu Ngọc, nhưng hắn rất nhanh đã trầm mê trong sự ngọt ngào của nàng, thật ngọt, thật mền, hắn còn muốn nhiều hơn nữa...

Hai người cứ như vậy ôm hôn nhau rất lâu, Tiểu Ngọc cũng từ từ tỉnh lại, cố lấy dũng khí đẩy Tống Tiềm ra. Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng đó! Cư nhiên lại hôn lâu như vậy, nàng cũng sắp nín thở tới hôn mê rồi. Tiểu Ngọc thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi càng đỏ tươi ướt át.

Tống Tiềm không chịu buông nàng ra, đột nhiên lại hôn lên môi của nàng.

Nụ hôn này không ngây ngô như lúc đầu. Hắn dịu dàng nhấm nháp môi anh đào của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở hàm ra cuống lấy chiếc lưỡi thơm tho. Nàng giống như con nai nhỏ kinh hoảng trốn tránh tiến công của hắn, nhưng hắn cũng không buông tha, tiếp tục dùng nhu tình công hãm thành lũy của nàng, Tống Tiềm tiến công ngày càng mãnh liệt, Tiểu Ngọc cuối cùng không chống cự nữa, tùy ý hắn công thành đoạt đất...

Rời môi.

Mặt hai người đều hồng như ráng chiều, tim đập thình thịch, trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dốc.

Tống Tiềm bỗng nhiên ôm lấy Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc nhẹ nhàng rơi vào lòng Tống Tiềm, hoảng sợ hỏi: "Thiên Thành, chàng muốn làm gì?"

Tống Tiềm trực tiếp sảng khoái nói: "Trở về phòng!"

Cái gì? Trở về phòng? Tiểu Ngọc lập tức hiểu ý đồ của Tống Tiềm, trở về phòng còn có thể làm gì chứ, viên phòng đó!

Oa...... Tiến triển này cũng quá nhanh đi, mới hôn môi là viên phòng luôn sao?

Có lẽ cổ nhân có tốc độ như vậy, nhưng Tiểu Ngọc thật sự rất khó chấp nhận lắm!

Nhưng Tống Tiềm mới không buông tha cho nàng, hắn đã ôm nàng ra khỏi thư phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.