Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 88: Tâm sự trong lòng



Tiểu Ngọc lúc này cũng nhìn ra hai nam nhân này không giống với nam tử bình thường, làm gì có nam nhân nào nói chuyện còn dùng tay chỉ kiểu đó? Cũng quá... nhỏ nhắn rồi?

Nàng nhìn Thích Thăng, Thích Thăng dùng ánh mắt trả lời nghi vấn của nàng.

Không thể nào, thật sự giống như nàng nghĩ, là thái giám?

Hai thái giám kia có thái độ rất tự nhiên, không để ý ánh mắt người khác nhìn mình. Bọn họ nói rõ mình là người trong cung ra ngoài mua đồ. Sau khi vương thất dời về phía nam, chi phí hoàng thất cũng giảm mạnh, lúc đầu thậm chí trong cung có rất nhiều quạ đen. Triệu Cấu vội vàng chạy ngược chạy xuôi trốn tránh, làm gì có thời gian sửa chữa cung điện? Ông còn chạy ra biển tránh né vài năm nữa!

Hoàng thất ngày nay tất nhiên không giống xưa, cống phẩm tăng nhiều, nhưng cũng có rất nhiều thứ không chú ý tới, ngay cả những đồ dùng hằng ngày của hậu cung cũng là ra bên ngoài mua. Hai thái giám này chính là người ra ngoài chọn mua đồ.

Hai người mở miệng nói mua mười bình Oánh Bạch sương và mấy chục hộp son phấn các loại, chỉ là "Đào hoa ân" mua hai mươi hộp. Mối làm ăn lớn nha!

Bình thường nếu có mối lớn như vậy tới cửa, Tiểu Ngọc nhất định mừng như điên. Nhưng hôm nay nàng tâm sự ngổn ngang, tinh thần không tốt, đành phải bảo Thủy Thanh Vân tiếp đón khách hàng, nàng lẳng lặng đứng đó suy nghĩ chuyện của mình, cũng không nghĩ tại sao những người trong cung lại tới mua hàng của mình.

Nhưng người thái giám trẻ tuổi mở miệng nói: "Tiểu nương tử à, son phấn của ngươi ở trong cung chúng ta danh tiếng không nhỏ đâu, lần này chúng ta ra ngoài mua đồ, rất nhiều tỷ tỷ đều dặn chúng ta mua đồ ở nhà ngươi đó. Ngươi xem chúng ta vất vả một chuyến..."

Tiểu Ngọc ngầm hiểu, cười nói: "Thanh Vân, tặng hai vị đại nhân hai túi điểm tâm, người ta đến đây cũng không dễ dàng."

Thủy Thanh Vân tất nhiên biết tâm tư của bà chủ. Cô đã sớm luyện được một trái tim thất khiếu linh lung rồi, lúc gói hàng cho khách, còn đưa kèm một túi vải đỏ.

"Đây là túi điểm tâm, một chút thành ý thôi!" Tiểu Ngọc bảo người đưa hàng lên xe ngựa của hai thái giám đang dừng bên ngoài Mĩ Ngọc phường.

Hai người rất vừa lòng, lại dùng giọng nói tinh tế kia cười khanh khách nói: "Có 'Tâm' là tốt rồi! Bà chủ có lòng thành như vậy, xem ra cơ hội hợp tác sau này của chúng ta còn rất nhiều."

Tiểu Ngọc trò chuyện với khách hàng, tinh thần cũng tốt hơn một chút, nhớ tới vừa rồi bọn họ nói son phấn của nàng "Ở trong cung tiếng tăm không nhỏ", rất nghi hoặc, cười hỏi: "Hai vị đại nhân không biết từ đâu lại biết tới sản phẩm nhà chúng tôi?"

Vẫn là vị thái giám trẻ nói: "Ai ya, còn không phải Y phu nhân! Bà ấy mấy ngày nay dùng son phấn của nhà ngươi, những tiểu cô nương trong cung nhìn đã hâm mộ, rất nhiều người muốn chúng ta mua vào. Không nói nữa, chúng ta còn phải đi nơi khác mua đồ!"

Y phu nhân?

Tiểu Ngọc không thể ngờ rằng mình vô tình trồng liễu liễu thành rừng. Vốn tặng quà cho Y phu nhân là muốn tranh thủ hảo cảm của bà, cho Mỹ Vị cư một vài chỉ điểm, kết quả ngược lại giúp cho mối làm ăn ở Mĩ Ngọc phường. Nếu có buôn bán lâu dài với hoàng cung... Vậy cũng không cần lo tới nguồn tiêu thụ nữa!

Thích Thăng vừa rồi không nói tiếng nào, bây giờ mới nhắc nhở nàng: "Nàng đừng vội vàng rồi quên nghỉ ngơi! Nhanh vào đi thôi, Thiên Thành đang thi, đừng làm cho hắn lo lắng!"

Lúc nói lời này, miệng Thích Thăng cảm thấy rất chua sót.

Tiểu Ngọc lại bắt đầu lo trái nghĩ phải, vừa nghĩ không biết Mai gia có gây phiền toái cho nàng, rồi lại lo mình tiếp tục buôn bán sẽ gây bất lợi cho Tống Tiềm, càng nghĩ đầu càng đau. Nàng hét to một tiếng, vùi đầu vào chăn, làm một con đà điểu, muốn trốn tránh mọi chuyện...

Tiểu Ngọc cứ như vậy nằm trên giường, bất tri bất giác ngủ mất. Trong mộng giống như lại nhớ tới thời đại kia của nàng. Nàng đứng trên bục giảng giảng bài, nhưng khi nhìn về phía chỗ ngồi bên dưới, thế nhưng không có ai cả.

Phòng học trống trơn, chỉ có một mình nàng.

Lúc Tiểu Ngọc bừng tỉnh toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Nàng lau mồ hôi trên trán, tự giễu nở nụ cười.

"Ta là người đã từng chết một lần, sợ gì nữa?"

Nàng hít một hơi thật sâu một hơi, dùng sức vuốt mặt mình, lại đánh cho hai gò má đỏ lên. Toàn thân giống như lại tràn trề sức lực, nàng nắm chặt tay âm thầm nói: "Tiểu Ngọc, không cần sợ gì cả!"

Lúc Tiểu Ngọc tự động viên bản thân, Tống Tiềm và Thì Quý Phong, còn có vô số sĩ tử đang ở trường thi chiến đấu hăng hái.

Kỳ thi mùa xuân ba năm một lần, thi tiến sĩ, minh kinh, cửu kinh, ngũ kinh, tam lễ, tam truyền, tam sử, học cứu, khai nguyên lễ,.... (nhiều quá, chắc là tên sách đó mọi người)

Thi tiến sĩ lại chia thành kinh nghĩa tiến sĩ và thi phú tiến sĩ, Tống Tiềm và Thì Quý Phong, Cố Ái Sinh đều đang thi kinh nghĩa tiến sĩ. Kinh nghĩa tiến sĩ thi giải, thi tỉnh cả ba vòng đều là kinh nghĩa, luận, sách; Thi phú tiến sĩ thi giải, thi tỉnh cả ba vòng đều là thi phú, luận, sách. Mà thi đình vẫn thống nhất là sách.

Lúc Tống Tiềm vừa ngồi ở trường thi, cảm khái ngàn vạn.

Hắn nhớ tới tổ phụ dạy hắn bi bô tập nói, phụ thân dạy hắn cầm bút. Nhớ tới những thiết tha kỳ vọng của phụ thân, nhớ tới bọn thủy tặc hại cả gia đình, nhớ tới hắn một đường ăn xin hồi hương, bị đám trẻ chăn trâu ném đá lên người, cười mắng hắn: "Đồ ăn mày, nha, ăn mày thối..."

Bây giờ nhớ tới đến, thoáng như kiếp trước.

Hắn có thể ngồi ở trường thi Lễ bộ tham gia thi, không chỉ dựa vào cố gắng của bản thân, càng nhiều là bởi vì Tiểu Ngọc ---

Bởi vì nàng có thể chữa trị, hắn mới hết bệnh.

Bởi vì nàng buôn bán, hắn mới có thể áo cơm không lo, chuyên tâm việc học.

Bởi vì nàng vẫn đứng phía sau yên lặng ủng hộ, hắn mới có cơ hội ngồi ở trường thi!

Thì Quý Phong cầm bài thi xong thì múa bút thành văn, bỗng nhiên liếc mắt thấy Tống Tiềm cách đó không xa đang ngơ ngác nhìn đề bài không nhúc nhích.

Thiên Thành làm sao vậy? Chẳng lẽ luống cuống?

Thì Quý Phong cũng dừng bút, có chút lo lắng nhìn Tống Tiềm.

Đột nhiên, Tống Tiềm cầm lấy bút, viết nhanh như bay.

Trong ngực hắn có muốn vàng cảm khái muốn phá ngực mà ra, này quốc, này gia, hắn muốn nói thật sự rất nhiều. Sở học cả đời đều ngưng kết ở một khắc này và được viết lên giấy...

Ngày Tống Tiềm về nhà, vừa đi đến đầu ngõ Mĩ Ngọc phường, liền thấy Tiểu Ngọc đang chờ hắn.

"Sao lại chạy ra ngoài? Bên ngoài gió lớn."

Tống Tiềm dịu dàng nói, ôm bả vai của nàng đi vào nha.

Tiểu Ngọc được Tống Tiềm ôm vẫn không lên tiếng, Tống Tiềm hỏi: "Sao ta mới đi vài ngày, nàng lại gầy đi nhiều vậy?"

Tiểu Ngọc thản nhiên cười nói: "Không phải đâu, là tại mặc ít nên nhìn tiều tụy thôi."

Nàng sẽ không hỏi Tống Tiềm "Thi như thế nào", không có một thí sinh nào lại muốn người nhà hỏi vậy. Nếu mà thi rớt ... Thì lại có cái gì không tốt? (đúng vậy, bị hỏi xong là không biết phải trả lời sao luôn, xuống tinh thần lắm)

Thí sinh Tống Tiềm này so với Tiểu Ngọc thì có tinh thần hơn, thanh thần khí sảng. Hắn sớm đã không để ý thắng bại, nếu đã đắc tội quyền quý, cơ hội đậu tiến sĩ đã thấp lắm rồi, sao không nhân đó viết ra toàn bộ suy nghĩ của mình? Dứt bỏ trói buộc, Tống Tiềm mấy ngày nay ngược lại viết vô cùng thuận tay, không có chút cản trở nào.

Hai tháng sau, có kết quả thi tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.