Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 90: Dự cảm về điềm xấu



“Lão gia, lão gia, đây chính là danh sách tiến sĩ của kì thi mùa xuân năm nay! Tôi đã chép cả ngày sinh lẫn quê quán của bọn họ, ha ha --” Tên gia định vô lại kia vuốt đầu, vô cùng đắc ý bản thân mình biết chữ, có thể viết chữ, lão gia gần đây rất coi trọng gã.

Mai lão gia cảm thấy mỹ mãn cầm lấy danh sách, xem mấy lần, đột nhiên ánh mắt nhìn chăm chăm vào một chỗ --

Tống Tiềm?

Lão nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, kêu to: “Phu nhân, phu nhân!”

Mai phu nhân so với heo còn mập hơn đang ngồi vững như thái sơn ở sảnh trong ăn mứt hoa quả, nghe thấy trượng phu gọi mình, không kiên nhẫn đáp: “Chuyện gì? Gấp gáp quá như vậy!”

“Cái kia, thứ trước kia Tống gia đưa, hôn thư? Hôn thư còn hay không?”

Mai phu nhân trợn trắng mắt: “Thứ đó ai mà biết? Giữ làm gì – ông lại muốn làm gì vậy?”

“Đừng hỏi, nhanh đi tìm, nhanh đi tìm!” Mai lão gia rất là nóng vội, Mai phu nhân thấy vẻ mặt của lão nghiêm túc, đành phải hoạt động thân thể béo tốt đi vào phòng ngủ tìm kiếm.

“Tìm được không?”

Mai lão gia đi vòng vòng, Mai phu nhân đang tìm trong một đống lớn thiệp mời, thư, giấy tờ linh tinh, tìm nửa ngày cũng tìm không ra.

Mai lão gia gấp đổ mồ hôi: “Bà để chỗ nào rồi?”

“Ôi, chuyện xa lắc xa lơ, đồ của Tống gia chết tiệt đưa tới, làm sao tôi nhớ rõ – ông muốn tìm làm gì? A!”

Mai phu nhân rốt cục cũng tìm được một tờ giấy lụa đỏ trong đống giấy tờ cũ nát, Mai lão gia cố phủi phủi tro bụi trên đó, nhanh mở ra, cầm danh sách tiến sĩ trên tay so sánh, nhất thời mặt xám như tro tàn.

“Lão gia, ông làm sao vậy? A? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Mai phu nhân có chút sợ hãi, không phải là Tống gia gặp chuyện không may liên lụy tới nữ nhi chứ?

“Thật là hắn, thật là hắn --” Mai lão gia thì thào tự nói: “Sao hắn có thể thi đậu? Sao có khả năng chứ?”

Mai phu nhân khó hiểu, hỏi lão: “Rốt cuộc chuyện gì a, đậu cái gì?”

Mai lão gia thở dài một tiếng, nói: “Tống gia kia, đậu tiến sĩ!”

Mai phu nhân hét lên một tiếng: “Cái gì -- sao! Không có khả năng! Không có khả năng a! Tên ăn mày Tống gia kia sao có thể đậu tiến sĩ?”

Lúc này cửa phòng ngủ của Mai phu nhân bang một tiếng bị người ta đẩy ra, Mai Minh Châu sắc mặt xám xịt đứng ở cửa, run giọng hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, hai người nói – là sự thật?”

--

Tin Tống Tiềm thi đậu làm cho Tống gia từ trên xuống dưới đều vui mừng vạn phần, ngay cả Mục Duẫn Hà lão tiên sinh lâu nay không gặp đều đến đây. Lúc Tống Tiềm chuyển nhà có mời Mục Duẫn Hà tới một lần, còn mang Mục Duẫn Hà đến chỗ Thích Thăng bốc mấy thang thuốc. Uống thuốc của Thích Thăng, Mục Duẫn Hà cũng khỏe lên nhiều lắm, lúc này nghe nói thế chất đậu tiến sĩ, thúc giục gia nhân nhanh chóng đưa mình vào thành gặp Tống Tiềm.

Tống Tiềm gặp thế thúc đến, khom người đón chào, tự mình dìu Mục Duẫn Hà đến đại sảnh ngồi, lại bảo người gọi Tiểu Ngọc đến.

Mục Duẫn Hà kích động rơi nước mắt, lôi kéo tay Tống Tiềm nói: “Thiên Thành à --” Nhưng không nói nên lời. Tống Tiềm trước mắt ông, trên mặt đã sớm không còn vẻ bệnh tật, không khác nhiều so với thiếu niên như ngọc của hai năm trước, nhưng khi độ càng thêm bình tĩnh nội liễm.

Tống Tiềm thấy lão thế thúc quan tâm hắn như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích.

Nếu không có vị thế thúc này, đợi không được Tiểu Ngọc xuất hiện, hắn đã sớm bị bệnh tật nghèo túng hóa thành nắm xương tàn. Lúc người người ghét bỏ hắn, Mục Duẫn Hà ra tay cứu giúp, chẳng những thay hắn mời thầy chuẩn bệnh, còn tự mình chủ hôn cho hắn. Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi mới khó, Mục Duẫn Hà là thật đúng là chi sĩ thanh cao!

Tiểu Ngọc nghe nói Mục Duẫn Hà đến, nhanh chóng thay xiêm y đi gặp khách. Mục Duẫn Hà thấy nàng vội tới hành lễ, ha ha cười nói: “Cháu dâu không cần đa lễ. Thiên Thành có thể có hôm nay, công của người vợ hiền như con không nhỏ đâu.”

Ông bỗng nhiên quay sang Tống Tiềm nói: “Thiên Thành, các con thành thân lâu như vậy, cũng nên có con rồi. Đợi đến sau khi thi đình, song hỷ lâm môn, chẳng phải may mắn sao?”

Mục Duẫn Hà một câu nói làm hai người đỏ mặt. Tiểu Ngọc trộm ngắm Tống Tiềm liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn đang cười nhìn nàng, lòng của nàng không khỏi đau xót.

Thiên Thành thi đậu, ai ai cũng biết. Người Mai gia đã biết chưa?

Bản thân nàng là một phu nhân gả thay, còn có thể làm bao lâu đây?

--

Hiệu trưởng Bạch Vân thư quán Phó Xuân Sơn tâm tình tốt lắm, bởi vì năm nay tiến sĩ đầu bảng chính là học trò của ông.

Mà Trúc Lâm thư quán ngày gần đây cũng là việc vui không ngừng, tuy nói đứng đầu bảng nhường cho người khác, nhưng học sinh tham gia thi tỉnh đều đậu tiến sĩ, Cố Ái Sinh, Tống Tiềm, Hình Quang đều nổi danh trên bảng.

Mà một chuyện vui khác, chính là con gái của hiệu trưởng Trúc Lâm thư quán Chu Gia Nhi rốt cục cũng có người tới cửa cầu hôn!

Chu Gia Nhi đã mười tám tuổi .

Rất nhiều người đều biết con gái nhỏ của Chu Minh Am tinh thông thi họa, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại là giai nhân xinh đẹp, đều nghĩ rằng người làm mai sẽ đạp sập cửa Chu gia.

Ai ngờ, cho tới bây giờ cũng không ai tới cửa cầu thân, việc này cũng quá kỳ quái. Chu Minh Am trong lòng thật sốt ruột!

Những năm này, nhà gái chủ động cầu hôn không phải không có, tỷ như người Tống lưu hành “Chọn rể trên bảng”. Mỗi lần thi tỉnh thi đình yết bảng, đám tiến sĩ trẻ tuổi chưa vợ đều bị nhà có tiền, có quyền tranh mua không còn, cho nên rất nhiều sĩ tử tự phụ vào tài văn chương cũng lưu hành kết hôn muộn, nếu có thành tích tốt, không lo tìm không được kiều thê có đồ cưới nhiều.

Nhưng Chu Minh Am là ai? Nhà đại Nho nổi danh thiên hạ, lãnh tụ giới sĩ lâm. Muốn ông chủ động đi cầu thân, sẽ cảm thấy thật mất mặt.

Chu Minh Am tuy là người tân tiến, nhưng chuyện hôn nhân đại sự cũng không thể thoát được lề lối xưa: “Con đã mười tám, hai năm nữa, đành phải làm vợ kế cho người ta --”

Chu Gia Nhi ngay lúc đó trả lời là: “Con sẽ xuống tóc, đến miếu làm ni cô, chẳng phải thanh tịnh sao!”

Chu Minh Am giận đến méo mặt.

Cuối cùng có người tới cửa cầu hôn, Chu Minh Am mừng rỡ gặp ai cũng cười, thẳng đến khi ông nhìn thấy bà mối nhà này mới thôi.

“Cái gì? Không phải đến hỏi vợ, thậm chí không phải muốn cưới làm vợ kế, mà là tiểu thiếp?”

Lúc nghe được tin này, phu nhân Môn thị của Chu Minh Am giống như bị sét đánh, nửa ngày không thể động đậy. Cố gắng bình tĩnh lại, nhịn không được rơi nước mắt: “Đều là tại lão già như ông! Từ nhỏ dạy nó học cái gì tứ thư ngũ kinh, không cho nó học thêu thùa nấu nướng, bây giờ tốt rồi, còn nói làm vợ kế! Làm vợ kế cũng không có tư cách!”

Chu Minh Am thở dài nói: “Không phải tôi chưa nói xong sao, bà sốt ruột cái gì.”

“Tôi có thể không sốt ruột sao? Con gái của tôi, không phải con gái của ông sao?” Môn thị bình thường đối với trượng phu vừa kính vừa yêu, lúc này tâm loạn, không khỏi buộc miệng mắng.

Chu Minh Am nói: “Bà biết người tới cầu thân là ai không?”

“Tôi cần chi quan tâm hắn là ai, không gả con! Thiên Vương lão tử tới hỏi cưới đi nữa, làm thiếp chính là không được!” Thái độ của Môn thị vô cùng kiên quyết, bà thà rằng con gái đi làm ni cô, cũng không thể làm thiếp thất thấp kém. Thiếp thất địa vị thấp như nô tỳ, con gái nũng nịu của bà sao chịu được cực khổ như vậy?

Chu Minh Am nói: “Tới cầu thân, là người phủ Phổ An quận vương!”

“Gì?”

Môn thị trợn tròn mắt. Phổ An quận vương?

Trắc phi của Phổ An quận vương, không thể so sánh với thiếp thất nhà bình thường được, cũng có phong cáo mệnh. Nhưng tục ngữ đã nói, bước vào hầu môn sâu như biển, Vương phủ này cũng không phải nơi gì tốt?

“Nói là Phổ An quận vương thích Gia Nhi nhà chúng ta, muốn cưới nó làm trắc phi, sính lễ đã đưa tới rồi. Đây còn tính là cầu hôn sao? Tôi thấy rõ ràng là cướp cô dâu! Luôn luôn nghe nói Phổ An quận vương làm người chính trực, không thể tưởng được cũng là như vậy --” Chu Minh Am lại không ngừng thở dài, hôm nay còn thở dài nhiều hơn tháng trước nữa.

Lúc Chu Gia Nhi nghe tin, còn tưởng rằng mình nghe lầm .

Phổ An quận vương coi trọng nàng?

Mình gặp vị vương gia này khi nào?

Chu Gia Nhi một chút ấn tượng cũng không có.

Chu Minh Am vẻ mặt đau khổ nói: “Bà mối nhà kia còn chờ bên ngoài, muốn gặp con, con đi ra một lúc đi. Con gái à, con cũng đừng lo lắng, vi phụ sẽ nghĩ cách khuyên Phổ An quận vương từ bỏ ý nghĩ này.” Ông đã hạ quyết tâm, quyết không thể đem con gái đẩy vào hố lửa, dù khó khăn hơn cũng muốn Phổ An quận vương từ bỏ ý định này.

Chu Gia Nhi đầy bụng nghi hoặc theo phụ thân đến phòng khách, người đứng bên cạnh bà mối sao nhìn quen như vậy?

“A -- ngươi không phải vị kia, vị kia -- Tăng Mậu – Tăng công tử sao?” (anh ấy tên Tăng Mậu, mấy chương trước ta ghi là Tần Mậu, làm biếng sửa lại -_-)

Chu Gia Nhi nhớ ra.

Chu Minh Am không rõ, con gái biết người này?

Tăng Mậu chắp tay hành lễ với nàng: “Chu cô nương, đã lâu không gặp. Chủ tử nhà ta đưa cho người một phong thư.”

“Chủ tử nhà ngươi?”

Chu Gia Nhi nhớ lại chủ tử của Tăng Mậu, vị quý công tử rất có uy thế kia -- hay là, hắn chính là Phổ An quận vương?

Từng Mậu lấy bức thư ra, cung kính đưa cho Chu Gia Nhi xem qua.

Chu Gia Nhi mở ra, bên trong có tờ giấy, chỉ viết hai hàng câu thơ: “Nam nhi sao không có ngô câu, thu lại giang sơn năm chục châu!”

Đúng là hắn!

Tăng Mậu nói: “Vương gia nhà ta bảo ta đi cùng vị đại nương này tới nhà Chu cô nương cầu hôn.” Người như hắn chỉ nói một câu, ất là ất giáp là giáp, Chu Gia Nhi trên mặt thoáng chốc đỏ ửng, nói với phụ thân “Con cảm thấy không khỏe” Liền vội vàng chạy. Đâu có ai trực tiếp cầu hôn với cô nương nhà người ta? Mắc cỡ chết người!

Chu Minh Am nhìn thấy trên mặt nữ nhi có rặng mây đỏ, nghĩ rằng chẳng lẽ nữ nhi thật sự có liên quan gì với Phổ An quận vương?

Thi tỉnh chính là bậc thang để thi đình, chỉ có khi thi đình là được hoàng đế tự mình lựa chọn, bọn họ mới chính thức có thân phận, có thể tiến vào con đường làm quan. Hoàng đế cùng chủ khảo với các quan viên, quyết định xếp hạng tiến sĩ của bọn họ, đều là tiến sĩ, nhưng vị trí sẽ rất khác biệt.

Tống Tiềm cũng không bởi vì thông qua thi tỉnh mà vui mừng, hắn vẫn mỗi đêm khêu đèn đọc sách, thẳng đến đêm khuya. Tiểu Ngọc mỗi ngày đều cùng hắn học, có khi cầm sổ sách tính toán, có khi mở ra một quyển thi từ ngơ ngác xem, cũng không lên tiếng, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Nàng có một dự cảm không rõ ràng, tựa như một cơn bão lớn đang tiến đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.