Chờ ở bên ngoài sương phòng của Tống Tiềm, trái tim Tiểu Ngọc bất ổn tựa như ngồi trên bập bênh, đứng cũng không vững, ngồi cũng không yên.
”Phu nhân, có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không....” Sau khi Huệ Nương nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Tiểu Ngọc liền nuốt xuống nửa câu sau. Nàng biết nữ chủ nhân sốt ruột, có lẽ sẽ không muốn một mình quay về nghỉ ngơi.
Huệ Nương theo Tiểu Ngọc đứng yên ở bên ngoài sương phòng rất lâu, đến khi nàng cảm thấy đôi chân đã tê rần, mà vẫn chưa thấy phụ tử Thích thị đi ra khỏi phòng.
Trong phòng không chút tiếng động, càng làm cho người ta gánh đủ băn khoăn.
Tiểu Trân ôm Minh nhi đi tới nói: “Phu nhân, hình như tiểu thiếu gia hơi nóng thì phải?”
”Hả?” Tiểu Ngọc đón lấy Minh nhi đã ngủ, vươn tay sờ trán bé: “Đúng là hơi nóng. Không có việc gì đâu, đợi Thích đại phu đi ra xin hắn viết cho phương thuốc, ngươi đi lấy khăn lạnh đắp lên trán cho nó trước.” Nhi tử mới sinh một hai tháng đã phải theo mình bôn ba nhiều ngày, không sinh bệnh mới là lạ. Trong giai đoạn này, đứa bé vốn rất dễ dàng sinh bệnh.
Nhưng mà từ khi nó chào đời tới nay luôn có Tần Xuân Nhạn đi theo bên cạnh chăm sóc, xác suất sinh bệnh ngược lại còn ít hơn so với những đứa bé khác. Hiện tại chưa quen thủy thổ, có lẽ cũng bị đi.
Tiểu Ngọc ôm nhi tử khẽ đung đưa, cảm thụ sức nặng của sinh mệnh nhỏ ấm áp ở trong lòng, càng hiểu hơn trách nhiệm trên vai mình. Bất luận ra sao, nàng phải che chở thật tốt giọt huyết mạch của nàng và Thiên Thành.
Đang trong lúc hoảng hốt, cửa phòng đột nhiên bị mở ra!
Đợi ở cửa sương phòng, Tiểu Ngọc, Huệ Nương cùng bọn hạ nhân đều vây tới. Trong tay Thích Thăng đang bưng chậu nước nóng ban nãy, nhưng chậu nước sạch vừa rồi đã biến thành màu đỏ tím!
Tiểu Ngọc đầu tiên là kinh hãi, sau lại mừng như điên....máu bầm được lấy ra rồi sao?
Giờ phút này, khuôn mặt hồng hào vừa rồi của Thích Phong đã có vẻ hơi mệt mỏi, nói với Tiểu Ngọc: “Tống phu nhân, xin theo ta đi vào. Chi Vấn, con đi xử lý cho xong những thứ này trước đi.” Hắn chỉ vào chậu nước cùng vải ướt nhiễm máu trong tay Thích Thăng.
Tiểu Ngọc vội giao Minh nhi cho Tiểu Trân, đuổi theo Thích Phong đi vào sương phòng.
Tối nay, mặc dù là Tiểu Ngọc lần nữa nhìn thấy Thích Phong, nhưng bất giác đã có một loại tín nhiệm đối với Thích Phong khí phách bất phàm. Vị trường bối này có thể khiến Tống Tiềm tỉnh lại hay không?
Song đã khiến nàng thất vọng rồi, Tống Tiềm vẫn nằm ở trên giường như cũ, chỉ là tư thế nằm ngửa ban đầu đã biến thành nằm sấp.
Nàng đi vào mới nhìn thấy chỗ gáy của Tống Tiềm buộc hai sợi dây vải, khẽ rỉ ra vết máu.
”Tống phu nhân, ta đã rút ra khá nhiều máu tụ sau đầu Tống đại nhân. Có thể tỉnh lại hay không....liền dựa vào chính hắn thôi!”
Trong hơn một canh giờ qua, Thích Phong đã dùng hết sở học cả đời của mình.
Hắn có thể dựa vào cảm giác ở tay tìm ra chỗ bị tụ máu của Tống Tiềm, hơn nữa khối máu này càng ngày càng chuyển xấu theo thời gian dần qua đi. Nếu như tối nay hắn không tới, Tống Tiềm cũng không chống đỡ qua mười hai canh giờ.
Khai dao chích máu, không phải hắn không làm được, chỉ là không nắm chắc thôi.
Cho nên Thích Phong đổi đao làm kim, đầu tiên là vận nội công vô cùng tinh thuần của hắn đưa đến giữa hai ngón tay, tập trung máu bầm vào một chỗ, rồi dùng kim dài đâm vào nơi đó, lấy ra máu bầm.
Nói ra thì rất đơn giản nhưng từng bước đều khá gian nan. Một kim này không phải đêm khuya không thể nông*, sâu chính là nát sọ, nông thì máu bầm không chảy ra được. Thích Thăng ở bên cạnh nhìn phụ thân động thủ, thật sự là không dám thở mạnh đến một cái!
”Thích đại thúc, máu bầm của Thiên Thành được lấy ra rồi, sao vẫn chưa thể tỉnh lại vậy?” Tiểu Ngọc không có cách nào che giấu thất vọng của mình, có lẽ là do ký gửi quá nhiều hy vọng vào sự xuất hiện của Thích Phong chăng.....
Nàng biết cuộc sống không phải phim truyền hình, thần y động động Bàn tay vàng thì nhân vật chính là Tiểu cường đánh không chết sẽ chết đi mà sống lại, thế nhưng nàng vẫn hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích. Song rõ ràng, kỳ tích luôn sinh ra ở nơi khác, sự thật sờ sờ trước mắt chính là, Thiên Thành vẫn ngủ say như cũ!
Thích Phong nói: “Tống phu nhân, bây giờ vấn đề lớn nhất của Tống đại nhân không phải máu bầm, mà là đã hôn mê quá lâu. Nếu như là vừa mới hôn mê lập tức chích máu bầm ra, vậy cơ hội tỉnh lại của hắn được khoảng tám phần....Hiện tại, chỉ có một phần tám....” Hắn không muốn nói chuyện quá tuyệt tình, thật ra thì nói một phần đã là quá nhiều rồi.
Nếu như vết thương của Tống Tiềm không quá nghiêm trọng, thì phụ thân Thích Tổ Thân của hắn đã có thể giải quyết xong, đâu cần kéo dài tới hôm nay chứ?
Tiểu Ngọc cũng hiểu, Tống Tiềm là thiếu dưỡng khí quá lâu, sức sống sắp ngừng, khó có thể duy trì. Nếu là ở hiện đại, có máy thở cùng dịch dinh dưỡng duy trì, nằm đến tám năm mười năm cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ mới qua hai ngày, Tống Tiềm gần như bị xử tử hình rồi!
Tiểu Ngọc cố đè xuống bi ai trong lòng, đứng dậy hướng Thích Phong cúi người thật sâu: “Thích đại thúc, cám ơn ngài đêm khuya dám đến cứu giúp Thiên Thành. Thiếp thân không có gì báo đáp, ngày khác sẽ đến nhà cảm tạ!”
Thích Phong liên tục xua tay: “Trị bệnh cứu người là bổn phận của thầy thuốc, không cần đa tạ. Tống phu nhân, bây giờ Tống đại nhân cũng không cần thuốc thang gì, cô chăm sóc tốt cho ngài ấy là được.”
Không cần Thích Phong nói ra, Tiểu Ngọc cũng biết ẩn ý của hắn là gì. Có thể làm đều làm rồi, kế tiếp....liền giao cho vận mệnh đi!
”Từ lúc nào thì trị an của Lâm An lại kém cỏi đến nông nỗi này?” Trên long ỷ, Triệu Yểu nhíu chặt chân mày, gương mặt chữ quốc không giận mà uy, uy nghiêm của vị vương giả thoát ra khỏi cơ thể, ép cho tri phủ Lâm An Hoàng Lễ Thư cùng tuần kiểm Lâm An Chung Bố Y đang quỳ trên đất đến hít thở không thông.
”Hạ thần biết tội!” Hai người bị Triệu Yểu trách cứ, không cách nào cãi lại, đồng thanh trả lời.
”Biết tội có ích lợi gì? Một mệnh quan triều đình, cách quan nha không tới một con đường bị người tập kích, bây giờ còn chưa tỉnh lại. Tặc tử ở chỗ nào?”
Hoàng Lễ Thư không biết nên trả lời như thế nào, ngược lại Chung Bố Y khởi tấu nói: “Bẩm hoàng thượng, theo thuộc hạ điều tra, đây là sự tập kích có mưu kế trước!”
”Hả?” Nét mặt Triệu Yểu hơi động, thúc giục nói: “Làm sao thấy được?”
Chung Bố Y báo lại từng suy đoán của hai người Thời Quý Phong và Tiểu Ngọc cho Triệu Yểu. Sau khi Thời Quý Phong rời khỏi Tống phủ, lập tức tìm đến Chung Bố Y nói rõ tình tiết vụ án với hắn, bởi vì làm tuần kiểm giữ gìn trị an của Lâm An, Chung Bố Y chính là quan viên trực tiếp tra án này.
Triệu Yểu cả giận nói: “Phản, lại dám đặt bẫy mưu hại Tống khanh! Tống khanh là người cương trực, xưa nay trẫm đã biết rõ. Hoàng Lễ Thư, gần đây Tống Tiềm bị ai theo dõi sao?”
Hoàng Lễ Thư biết rõ trong lòng, Tống Tiềm nhất định là vì đi điều chỉnh vụ án Tôn Gia Hà tranh chấp sản nghiệp với Ngô gia mà bị người trả thù. Nhưng bây giờ không bằng không chứng, làm sao có thể tin lời nói ra từ miệng chứ? Hai nhà này, một bên đứng đằng sau tham gia chính sự, một bên có Ngô thái hậu đứng sau, đều không phải là thiện nam thiện nữ gì đâu nhé!
”Hồi bẩm hoàng thượng, thuộc hạ không biết.”
Hoàng Lễ Thư không thể không chối cãi, trong những năm tháng dài đằng đẵng Triệu Yểu làm vương gia, bởi vì vẫn giấu tài, khiến người ta có ấn tượng luôn lễ độ ôn hòa, không thích ra mặt. Năm đó các thần tử trong triều không coi trọng hắn, cũng là vì cung cách khiêm nhường của hắn. Ai biết Vi thái hậu vừa chết, Triệu Cấu lập tức sắc phong Triệu Yểu làm thái tử, còn vì Triệu Yểu thanh trừ chướng ngại, đuổi Triệu Bá Cửu ra bên ngoài làm Quận Vương.
Hoàn toàn cắt đứt cơ hội 'Đông Sơn tái khởi' của Triệu Bá Cửu. Thái tử gia thì thôi, càng không có ai ngờ được Triệu Cấu lại có thể nhường ngôi vị hoàng đế!
Chuyện chủ động nhường ngôi này là cực kỳ hiếm thấy trong các triều đại Đế Hoàng, huống chi Triệu Yểu đâu phải là nhi tử ruột của Triệu Cấu?
Nhưng Triệu Yểu hiếu thuận với Triệu Cấu và Ngô thái hậu lại khiến cho cả đám thần tử tâm phục khẩu phục, cảm thán Triệu Cấu nhìn người chuẩn xác. Triệu Yểu chẳng những không có lạnh nhạt phu thê Triệu Cấu, còn đến vấn an Triệu Cấu mỗi ngày, sinh hoạt phí giống như trước kia, ngay cả chuyện quốc gia đại sự cũng bàn bạc với Triệu Cấu. Triệu Cấu làm Thái Thượng hoàng được một thân thoải mái, cũng coi như là xưa nay chưa từng có rồi.
Chúng hạ thần đều cho rằng tân hoàng đế này là một người có trái tim nhân hậu, nói trắng ra chính là người rất dễ bắt nạt. Hoàng Lễ Thư ôm tâm lý 'thà rằng đắc tội Hoàng đế cũng không cần đắc tội quyền thần', run run rẩy rẩy cho ra một đáp án vô cùng không đáng tin.
Nhưng khiến Hoàng Lễ Thư trố mắt chính là, Triệu Yểu lại khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi thân là Tri phủ, đến cả tình hình của cấp dưới cũng không nắm rõ, xem ra Tri phủ như ngươi cũng chỉ là vật bài trí mà thôi. Được, trẫm liền ban thưởng cho ngươi mười hai lượng vàng....Ngươi cáo lão đi!”
Cáo lão?
Lúc hai chữ này chui vào trong tai Hoàng Lễ Thư, hắn quả thật không thể tin vào thính lực của bản thân. Có phải mình nghe lầm không? Cáo lão, chính là cáo lão đó! Hắn còn chưa đến tuổi cáo lão mà!
Chẳng qua chỉ nói sai một câu, đã bị đại lão bản (ông chủ lớn) khai trừ, để ở trên người ai cũng sẽ không dễ chịu!
Hoàng Lễ Thư dập đầu như băm tỏi, không ngừng khẩn cầu Hoàng đế: “Cầu xin hoàng thượng khai ân, cầu xin hoàng thượng khai ân!”
Trên mặt Triệu Yểu hiện ra vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: “Thế nào, còn bất mãn với việc cáo lão sao? Chung khanh còn có thể tra ra vụ án có điểm bất thường, ngươi chẳng có lý do gì để không biết. Ngươi nói như thế, rõ ràng là qua loa tắc trách với trẫm! Nếu không phải niệm tình ngươi không dễ gì đạt được công danh, trừng trị tội lừa dối của ngươi, cũng đầy đủ rồi!”
Động tác dập đầu của Hoàng Lễ Thư đột nhiên cứng lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thì ra những tính toán trong lòng mình đều bị Hoàng đế nhìn thấy rõ ràng!
Hắn đành phải run rẩy nói: “Tạ....tạ chủ long ân.....”
”Đều lui xuống đi!” Triệu Yểu vung tay lên, hai người cuống quít rút lui khỏi đại điện.
Chung Bố Y âm thầm suy tư, xem ra Hoàng đế chuẩn bị bắt đầu tạo quyền uy, đoạt lại quyền lực từ trong tay quyền thần rồi. Vị hoàng đế này, không hề ôn hòa giống như biểu hiện ra bên ngoài thế đâu....
Tiểu Ngọc không hề hay biết chuyện xảy ra trên triều đình, nàng trông coi bên giường Tống Tiềm cả đêm, mãi đến bình minh mới nằm chợp mắt ở bên giường Tống Tiềm.
Minh nhi đã sớm để cho Thích Thăng chăm sóc, mở ra hai loại thuốc, do bà vú chăm sóc, Tiểu Ngọc tạm thời không cần lo lắng. Nàng toàn tâm toàn ý nhìn Tống Tiềm đang nằm sấp ở trên giường, ánh dương êm dịu cuối xuân chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, có thể thấy được mạch máu ẩn hiện.