Huệ Nương đẩy cửa vào, thấy nữ chủ nhân vừa mới từ trên giường nâng thân dậy, trong lòng không nhịn được lại xót xa.
”Phu nhân, ngài rửa mặt chải đầu một chút đi. Điểm tâm sáng đều chuẩn bị tốt cho ngài rồi, có muốn bưng vào đây không?”
Tiểu Ngọc đờ đẫn gật đầu, nhận lấy khăn mà Huệ Nương đưa cho, lau mặt qua loa một chút.
”Minh nhi sao rồi, nhiệt độ có giảm không?” Tiểu Ngọc đứng dậy hoạt động tứ chi đã tê cứng một lát, nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ, không kiềm chế được nheo mắt lại. Lại một đêm trôi qua, Thiên Thành vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Chàng còn có thể cầm cự được bao lâu?
Tiểu Trân từ phía sau Huệ Nương đi vào, nghe thấy câu hỏi của nữ chủ nhân, vội vàng đáp: “Tiểu thiếu gia không sao, vẫn còn đang ngủ ạ. An tẩu đang ở cùng bé.” An tẩu là bà vú mới mời về, vốn xuất thân từ một gia đình ở gần chợ, trong nhà có tiểu nhi tử mới sáu tháng đã chết non, liền đi ra ngoài tìm việc làm. Lúc người môi giới giới thiệu nàng ta đến, Huệ Nương thấy nàng im lặng không giỏi nói chuyện, cũng có có chút giống mình, liền quyết định chọn nàng.
”Cảm tạ An tẩu rồi. Tiểu Trân, ngươi ở lại đây, ta đi ăn một chút gì đó.”
Tiểu Ngọc vừa mới đứng lên liền cảm thấy đầu óc choáng váng muốn té ngã, biết nếu mình còn không bổ sung chút dinh dưỡng, thì sẽ nối gót Tống Tiềm nằm trên giường không dậy nổi. Vì nhi tử, không thể ngã xuống được!
Ăn một chút mì nước mà không biết ngon, liền nghe được gia đinh ở bên ngoài nói phụ tử Thích Thăng lại đến nữa.
”Mau mời, mau mời!” Tiểu Ngọc vén tóc mai rồi đi ra đại sảnh, lập tức nhìn thấy phụ tử Thích Thăng lần thứ hai.
Hôm nay không chỉ có hai phụ tử Thích Thăng đến đây, còn có Tần Xuân Nhạn cũng đã sớm chạy tới Tống phủ trông coi Tống Tiềm. Bọn họ đều biết Tống Tiềm có thể tỉnh lại hay không thì phải xem hôm nay rồi.
Lúc Tần Xuân Nhạn biết được đêm qua Thích Phong đến giúp Tống Tiềm chích máu thì kinh ngạc. Nàng chưa từng nghe Thích Thăng nói về Thích Phong, sau khi nghe thấy Thích Phong vậy mà có thể làm được loại thủ thuật có độ khó cao đó thì bội phục sát đất, liền vội vàng thảo luận y lý với Thích Phong.
Mà sau khi Thích Phong nghe Tiểu Ngọc giới thiệu về thân phận của Tần Xuân Nhạn, trong phút chốc vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền bị che giấu đi.
Nha đầu này, chính là nữ nhi của Tần Vịnh sao?
Thích Phong vừa trả lời đủ loại thắc mắc của Tần Xuân Nhạn, ví dụ như làm thế nào tìm được chính xác chỗ tụ máu, làm sao để đem chúng tụ lại một điểm, thi châm ra sao, đều nói vô cùng tường tận, không hề giữ lại một chút nào. Mấy người ở trong đại sảnh nói chuyện một lúc, đột nhiên Tiểu Trân lảo đảo vọt vào trong đại sảnh, run rẩy kêu: “Phu nhân, phu nhân!”
”Làm sao vậy? Có phải lão gia đã xảy ra chuyện gì hay không?” Tiểu Ngọc bước một bước dài tới trước mặt Tiểu Trân, Tiểu Trân liên tục gật đầu, lại lắc đầu liên tục.
”Trời ơi, ngươi muốn ta gấp chết sao, nói mau đi, làm sao vậy? Tự ta đi xem!” Tiểu Ngọc thấy Tiểu Trân hồi lâu cũng không nói được chữ nào, buông nàng ra liền chạy về phòng.
Tiểu Trân cũng chạy theo phía sau Tiểu Ngọc, vừa chạy vừa nói: “Lão gia đã tỉnh!”
Thiên Thành đã tỉnh?
Tiểu Ngọc không thể tin đây chính là sự thật, bước chân của nàng không ngừng hướng sương phòng chạy tới, sau khi chạy vào phòng lập tức bổ nhào tới trước giường của Tống Tiềm, chỉ thấy lông mi của Tống Tiềm quả nhiên là không ngừng run lên!
”Ban nãy lão gia còn phát ra một chút âm thanh, nô tỳ không nghe rõ ràng liền chạy đi tìm ngài....” Ở phía sau bức tường người, Tiểu Trân ấp úng nói, nhưng bây giờ trong phòng ai cũng mặc kệ những gì nàng nói.
Thích Phong lập tức vươn tay bắt mạch cho Tống Tiềm, đúng lúc này môi của Tống Tiềm lại giật giật!
”Lập tức đi lấy nước ấm cho hắn uống! Nhanh lên!” Trong ba đại phu ở đây thì Thích Phong là người có quyền uy nhất, hắn ra lệnh một tiếng, Tiểu Ngọc vội vàng chạy ra ngoài kêu người lấy nước ấm, kêu đến khàn cả giọng.
Huệ Nương gần như là dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét để đưa nước ấm tới, dĩ nhiên, trong đầu nàng ta chắc chắn không có khái niệm chạy nước rút một trăm mét, chỉ là Tiểu Ngọc thấy nàng ta ào đến, trong nháy mắt sinh ra liên tưởng thôi.
Nhận lấy nước ấm, Tiểu Ngọc quay lại thấy Thích Thăng đã đỡ Tống Tiềm ngồi dậy, còn Thích Phong ngồi ở sau lưng Tống Tiềm, hai tay để ở trên lưng Tống Tiềm từ từ truyền chân khí vào. Nếu không tận mắt nhìn thấy tình hình này, Tiểu Ngọc sẽ cho rằng đây là đang đóng phim truyền hình...Nhưng không thể tưởng tượng nổi, hai mắt của Tống Tiềm lại thật sự... thật sự....
Mở một chút!
Trời ạ!
Nước ấm trong tay Tiểu Ngọc suýt nữa thì tuột tay rơi xuống, nàng bị kích động mãnh liệt và mừng rỡ như điên ập đến không thể tự kiềm chế, cắn chặt môi sợ bản thân sẽ hưng phấn mà thét chói tai.
”Nước!” Thích Phong gọi to làm cho nàng đang từ trên mây quay trở lại hiện thực, nàng lập tức đưa nước cho Thích Thăng. Thích Thăng bóp miệng của Tống Tiềm, từ từ rót nước ấm vào. Ngay từ đầu chỉ là một mình Thích Thăng hành động, nhưng là......
Tất cả mọi người trong phòng phát hiện, cổ họng của Tống Tiềm có động tác nuốt xuống!
Hắn đang uống nước!
Tất cả mọi người nín thở, trong phòng yên lặng đến đáng sợ, mà tất cả mọi người đều nghe được âm thanh “Ừng ực”, “Ừng ực” yếu ớt.....
Huệ Nương đỡ Tiểu Ngọc, sợ nàng sẽ xúc động quá mức lại té xỉu. Bây giờ lão gia có thể uống nước, vậy có nghĩa là hắn đã có ý thức, nên chắc chắn có thể tỉnh lại rất nhanh!
”Được rồi.” Thích Phong nói một câu, Thích Thăng lập tức dừng động tác. Nếu là lúc bình thường, Tiểu Ngọc nhìn thấy sẽ trêu chọc Thích Thăng ở trước mặt phụ thân ngoan ngoãn giống như tiểu bạch thỏ, nói không chừng sẽ trêu chọc hắn đôi câu. Bây giờ nàng đương nhiên không có loại tâm tình này, chỉ mở to mắt nhìn từng động tác rất nhỏ của Tống Tiềm, lông mi hơi hơi lay động cũng có thể làm cho cảm xúc của nàng sôi sục.
Một lúc lâu sau, Thích Phong thu hai tay lại, còn ngón tay nhanh chóng chuyển động điểm xuống một vài huyệt vị sau lưng Tống Tiềm, hơn nữa động tác càng lúc càng nhanh.
Tần Xuân Nhạn ở bên cạnh nhìn động tác cũa lão tiền bối, sinh ra một chút xấu hổ, hắn chỉ dùng ngón tay đã đạt tới hiệu quả bằng với việc chính mình dùng kim châm cứu, công lực ép máu ra thật không đơn giản!
Theo động tác của Thích Phong, cuối cùng hai mắt của Tống Tiềm cũng thật sự mở ra!
Thích Phong thấy Tống Tiềm có phản ứng, lập tức ngừng lại, đỡ Tống Tiềm nằm ngửa ở trên giường.
Mới đầu, hai mắt của Tống Tiềm chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, qua một thời gian ngắn, mới bắt đầu từ từ chuyển động. Trong miệng của hắn cũng phát ra một vài âm thanh không rõ ràng, dựa đầu lại gần, chỉ nghe Tống Tiềm nói: “Đau....”
Biết đau, vậy chính là có cảm giác!
Thích Thăng vội nói: “Thiên Thành, ngươi mau nháy mắt vài cái đi, như vậy có thể nhanh tỉnh táo lại, nháy mắt đi!”
Không biết Tống Tiềm có nghe được hay không, hai mắt vẫn còn nhìn xung quanh, nhìn nơi này một cái, lại nhìn chỗ kia một cái, bỗng nhiên tầm mắt dừng ở trên mặt của Tiểu Ngọc.
Hô hấp của Tiểu Ngọc sắp ngừng hẳn, cuối cùng Thiên Thành cũng nhìn đến mình, bọn họ có thể tính là....gặp mặt rồi!
Ai ngờ Tống Tiềm mấp máy môi, vừa muốn nói gì, lại lập tức nhắm hai mắt lại.
”Thiên Thành, Thiên Thành, đây là làm sao vậy?”
Tiểu Ngọc như từ trên thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, vội vàng túm lấy Tần Xuân Nhạn hỏi. Chẳng lẽ Tống Tiềm vừa mới tỉnh lại là do cái gọi là hồi quang phản chiếu sao? Không thể nào!
Ba người đại phu trái lại rất bình tĩnh, Thích Phong bắt mạch nói: “Mạch tượng của Tống đại nhân đã ổn định rất nhiều, sẽ không có vấn đề gì. Nếu hắn đã tỉnh lại, thì một thời gian nữa cũng sẽ tỉnh lại thôi.”
Tần Xuân Nhạn cũng an ủi Tiểu Ngọc nói: “Sau khi người bệnh hôn mê tỉnh lại một lần liền hôn mê tiếp, không giống với tình trạng lúc ban đầu đâu. Bây giờ tiềm năng trong cơ thể của hắn đã bị kích thích, là ở trong giấc ngủ từ từ khôi phục lại chức năng của cơ thể mình. Chúng ta ở ngay bên cạnh trông coi hắn, sẽ không có việc gì!”
Mặc dù được an ủi, Tiểu Ngọc vẫn là không yên tâm. Buổi trưa hôm đó, ba người ở lại Tống phủ dùng cơm, sau khi ăn xong tiếp tục trông coi Tống Tiềm.
Tống Tiềm chính thức tỉnh lại là vào tối ngày hôm đó. Lần này hắn còn biết kêu đói bụng, Thích Thăng vội vàng đút cháo trắng đã chuẩn bị tốt cho hắn. Cháo trắng này là cháo củ khoai từ do Mỹ Vị cư làm, bổ khí bổ huyết, thích hợp để cho người bệnh ăn. Thân thể Tống Tiềm vô cùng suy yếu, cần phải lập tức bổ sung chất dinh dưỡng, lại không thể ăn uống quá nhiều, cho nên húp cháo là lựa chọn tốt nhất.
”Thiên Thành, ngươi cảm thấy sao rồi?”
Từ sau khi Tống Tiềm tỉnh lại, ngoại trừ kêu khát thì chính là kêu đói, còn chưa có thật sự mở miệng nói chuyện nhiều. Nhưng lời nói kế tiếp của hắn, khiến cho sắc mặt Thích Thăng đen lại giống như là bao công, cả người giống như tiến vào hầm băng, từ từ lạnh lẽo.
Tống Tiềm nhìn Thích Thăng nói: “Ngươi là ai?”
Tiểu Ngọc, Tần Xuân Nhạn, Thích Phong đều ở xung quanh, bọn họ không biết Tống Tiềm đã từng mất trí nhớ, cho nên nghe những lời này của Tống Tiềm còn chưa kịp phản ứng.
Cảm giác của Thích Thăng lại là.....Thiên Thành lại mất trí nhớ lần nữa sao? Không thể nào...
Đầu óc của hắn làm bằng cái gì vậy, bị đánh một lần liền mất trí nhớ một lần sao?
Nhìn thấy dáng vẻ Thích Thăng ngây ra như phỗng, Tống Tiềm lại “A” một tiếng, nở nụ cười, mặc dù do quá suy yếu mà âm thanh không thể vang dội, nhưng rõ ràng là nồng đậm ý tứ trêu đùa.
”Ta đùa ngươi thôi. Ngươi là Thích Vấn Chi, bạn tốt của ta, đúng không?”
Lúc này thân thể của Thích Thăng mới bắt đầu ấm lại. Nói đúng mà, làm sao mà có chuyện trùng hợp như vậy, mất trí nhớ hai lần chứ!
Tống Tiềm dời tầm mắt khỏi Thích Thăng ở trước mặt, nhìn về phía Tiểu Ngọc, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ngọc.....”
“.....Dạ!” Tiểu Ngọc chỉ đáp lại một chữ, liền vui mừng đến nỗi tay chân run rẩy. Thiên Thành của nàng, cuối cùng đã tỉnh lại!
“Để cho mọi người lo lắng....Vị này....” Tống Tiềm nhìn về phía Thích Phong.
Thích Thăng vội vàng nói: “Đây là phụ thân của ta.”
Tiểu Ngọc vội vàng nói thêm một câu: “Là Thích đại thúc, Xuân Nhạn và Thích Vấn Chi đã giúp chàng tỉnh lại!”
”Ngọc....Lại đây.....Ta nhìn một chút.....”
Tống Tiềm vươn một bàn tay về phía Tiểu Ngọc, động tác đơn giản như vậy đã dùng hết hơi sức hiện có của hắn. Thích Phong tránh người ra, Tiểu Ngọc đi tới bên cạnh Tống Tiềm, cầm lấy bàn tay lành lạnh của hắn, xoa nhẹ cho ấm, nói: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi!”
Đúng vậy, tỉnh là tốt rồi, chỉ cần hắn tỉnh lại, nàng liền có thể sống! Tiểu Ngọc vui mừng đến nỗi không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ lặp đi lặp lại câu “tỉnh là tốt rồi”, Tống Tiềm cũng không chê nàng phiền, mỉm cười mà nghe.
Thích Thăng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng. Trước khi tỉnh lại, Tống Tiềm hẳn là không có “gặp qua” Tiểu Ngọc chứ, chính hắn cũng nói đã quên mất dáng vẻ của Tiểu Ngọc không còn một mảnh mà. Mặc dù mình đã từng vẽ chân dung của Tiểu Ngọc cho hắn xem....bức chân dung này không biết đã tồn tại trong lòng mình bao lâu rồi, lúc vẽ, ngòi bút tùy ý lướt vô cùng trôi chảy. Nhưng vừa mới tỉnh lại, Tống Tiềm đã có thể nhận ra Tiểu Ngọc ở trong một phòng đầy người như vậy, việc này không bình thường đâu!
Huống chi nhìn ánh mắt của hắn, nghe giọng điệu nói chuyện của hắn, loại vẻ mặt này đâu giống như là “lần đầu” gặp mặt chứ?
Thích Thăng nghi hoặc nhìn Tống Tiềm, Tống Tiềm lại nháy mắt với hắn?
Một ý nghĩ nổi lên ở trong đầu Thích Thăng....Chẳng lẽ, lần này Tống Tiềm bị đánh một cái, lại làm cho ký ức đã mất đều bị đánh trở về luôn sao?