Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 177: Càng náo càng lớn



“Ngăn Tiểu Đề Tử lại cho ta!” Tay tú bà vung lên, mấy tên tay chân lập tức xông lên. Công tử tuấn tú cùng với đồng bạn đang muốn rời khỏi, lại bị ngăn cản.

”Xin lỗi, ngài hãy dừng bước!” Mấy tên tay chân nói chuyện khách khí, nhưng giọng điệu lại cực kỳ phách lối.

Sắc mặt công tử nữ phẫn nam trang kia không vui, hừ lạnh một tiếng nói: “Sao, nơi này là ổ trộm cướp cho phép vào mà không cho phép ra à?”

Nàng đứng bên cạnh một công tử có dáng người cao gầy, mọi người nhìn kỹ, người này chính Tiểu Nương! Chẳng qua nữ tử cao gầy không tuấn tú bằng công tử trắng nõn kia, nhưng mặt mày cũng thanh tú, nhìn ra được chính là một mỹ nhân đoan chính thanh nhã. Theo sau hai người bọn họ có hai nam tử mặc quần áo khiêm tốn, khoanh tay đứng thẳng hẳn là tùy tùng các nàng mang đến.

Đám tay chân càng thêm cảnh giác. Tú bà đã nói cho bọn hắn biết Hứa Mạn Mạn bị người ta chỉnh, muốn bọn họ chú ý trong viện xem ai là người khả nghi. Hiện giờ vừa thấy hai nữ tử xen lẫn bên trong thực khách, đương nhiên coi các nàng là người đáng nghi nhất.

Nhưng người của Cầm Hương Các lại không nghĩ như vậy, thủ phạm chân chính vốn không đi vào Các.

Tiểu Ngọc thấy mục đích đã đạt được, cũng không muốn ở lại lâu, muốn cùng Tiểu Trân chuồn đi. Lúc đi đến cửa chính Cầm Hương Các, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào lớn!

Chỉ thấy hai hán tử cao lớn thô kệch bị người ném từ trong cổng ra!

”A, lại có trò hay để xem? Đừng đi nhanh như vậy!”

Tiểu Ngọc ngừng bước, cách vài bước nhìn về cửa chính Cầm Hương Các. Tiểu Trân lo lắng gặp chuyện không may, muốn thúc giục chủ nhân đi mau, nhưng lại không có can đảm đó.

Sau khi hai hán tử bị người ném ra cửa, hai công tử mặc trường sam mang theo tùy tùng ung dung đi ra khỏi Cầm Hương Các, phía sau lại có một nhóm tay chân đuổi theo.

”Hai cô nương đứng lại, đừng hòng chạy!”

Một tú bà trang sức đầy người đi ra, chỉ vào trước mặt hai “Công tử” nói: “Các ngươi đến Cầm Hương Các đập phá quán, cũng phải cân nhắc phân lượng của mình! Đừng tưởng rằng ỷ có chút sức mạnh thì ở đây làm bừa!”

Tú bà này là nương tử của lão bản Cầm Hương Các, nàng ở phố hoa xưa nay có tiếng ngang ngược kiêu căng, nhiều người không dám trêu chọc nàng, nổi danh là hàng cay độc.

“Công tử” tuấn tú mặt trắng nõn bĩu môi, không nói cái gì. Đồng bạn cao gầy của nàng lại không phục: “Hừ, nói các ngươi là ổ trộm cướp đúng là không oan uổng các ngươi mà! Chúng ta không hứng thú với màn nhảy múa của Hứa Mạn Mạn, chẳng lẽ tự do nói một câu cũng không được sao?”

Thị vệ các nàng không nói một lời che chở hai người, tuy không nói gì, nhưng khí thế mạnh mẽ lại phả vào mặt, làm cho đám tay chân Cầm Hương Các cảm thấy áp lực vô cùng.

Tiêu nương tử cũng không phải là ngồi không. Nàng hừ lạnh một tiếng, cất giọng ấm áp nói: “Hai người Tiểu Đề Tử các ngươi trà trộn vào trong viện chúng ta, chắc chắn là không có ý tốt, nếu không hai cô nương gia ăn no không có chuyện gì làm đến kỹ viện làm gì? Không biết ai nhà nào lại có thể nuôi hai đồ đê tiện này, mau gọi chủ tử của các ngươi ra đây!”

”Ngươi mắng ai là đồ đê tiện?”

Sắc mặt hai cô gái thay đổi rõ rệt, thuở nhỏ các nàng luôn được nâng niu trong lòng bàn tay có khi nào phải chịu qua cơn bực tức như vầy!

”Vương Khiếu Trương Mãnh, đánh cho ta!”

Nữ tử cao gầy không chút do dự ra lệnh, xưa nay tính tình của nàng là không cho phép bị người khác bắt nạt. Đêm nay cùng tỷ muội tốt đi chơi đùa giỡn một tí, bị phá đám không nói, còn bị nữ nhân xảo quyệt này giội nước bẩn vào người, làm sao có thể nhịn được cơn giận này?

Hai hộ vệ không có xông về phía trước, mà chần chờ nói với nàng: “Tiểu thư, đêm nay đến nơi dơ bẩn này có chút không thích hợp —— vẫn nên trở về đi thôi!”

”Các ngươi ——” Nữ tử cao gầy nghe hai tên hộ vệ này nói chuyện cũng không khỏi có chút do dự, nhưng lúc này đám tay chân Cầm Hương Các lại không chút khách khí vây quanh!

Tiêu nương tử cười ha ha nói: “Sợ sao? Sợ thì mau mau lại đây dập đầu cho lão nương!”

Lần này hai tên hộ vệ không thể không ứng chiến, nhất thời trước cửa Cầm Hương Các rơi vào một mảnh hỗn loạn!

Tiểu Ngọc bàng quan nhìn cuộc náo loạn do chính mình một tay tạo ra, bây giờ nàng cũng nhìn ra hai người kia là nữ phẫn nam trang rồi, không biết tại sao mà trà trộn vào chỗ này. Xem ra sau khi Hứa Mạn Mạn bị xấu mặt, tú bà tìm khắp nơi đến khi nhìn thấy hai người này nên nghi ngờ? Nhưng cũng thật là vừa khéo, đêm nay Cầm Hương Các vừa vặn có hai người giả nam nhân đi vào —— muốn người ta không nghi ngờ cũng khó!

Tiểu Ngọc đang suy nghĩ cái này có tính là “Một bình hương liệu dẫn đến huyết án” hay không, chẳng qua nghĩ lại hai người này vẫn là vô tội, mình có nên ra tay giúp đỡ không?

Nàng không khỏi cười khổ: cho rằng nữ nhân xuyên qua không gì không làm được sao, nàng không có võ công của Thích Thăng hay Tần Xuân Nhạn, vẫn là ngoan ngoãn xem kịch thì hơn. Dù sao hai người nữ tử kia có hộ vệ, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?

Động tĩnh lớn như vậy, đã kinh động đến khách nhân bên trong thanh lâu. Kiến trúc người Tống tinh mỹ tuyệt luân, thanh lâu đình đài lại càng xuất sắc, hầu như mỗi thanh lâu đều có lầu. Nếu không ở đâu câu “Hàm ngọc yên vàng như trẩy hội,

Lầu cao khiến Chương đài khuất lối….”* được lưu truyền đến tận đời sau?

*Đây là bài Điệp luyến hoa của nhà thơ Âu Dương Tu: bài thơ nói về tâm trạng người kĩ nữ trước cảnh xuân tàn nơi kĩ viện.

Lầu trên đối diện với Cầm Hương Các, vừa vặn có vài công tử trẻ tuổi đang uống rượu. Một người trong đó nhìn thấy dưới lầu có ẩu đả, lòng hiếu kỳ nổi lên đi tới lan can nhìn xem.

Người này chính là Cố Ái Sinh, hắn và Hình Quang chờ vài người bạn tốt uống rượu trong thanh lâu, mới uống mấy chén lại nghe thấy bên ngoài ồn ào. Vốn hắn chỉ định liếc mắt nhìn một cái rồi thôi, ai biết vừa nhìn thấy lại không nhịn được nhíu mày.

Tại sao lại có mấy chục người vây ba, bốn người lại mà đánh?

Bên bị đánh có bốn người ở bên trong, có hai người còn sức lực chống đỡ lại, mặt khác hai người kia rõ ràng là dạng người yếu ớt, chỉ có thể trốn ở phía sau đồng bạn, mắt thấy sắp bị gậy gộc của đám hung thần đả thương.

Tính “Thiết nhân” của Cố Ái Sinh dâng lên, hắn không nhìn được người cậy mạnh hiếp yếu, lấy nhiều khi ít, cứ một cước bước ra lan can bay xuống!

”Dừng tay cho ta!”

Cố Ái Sinh hét lớn một tiếng như sấm nổ, ở phố hoa có vô số người xem thán phục nhìn người từ trên trời giáng xuống!

Nữ tử nữ phẫn nam trang ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy Cố Ái Sinh như thiên thần hạ phàm bay xuống, một cước liền đá văng cái tên tây chân đang vung gậy!

”Sao Ái Sinh lại ở đó?”

Tiểu Ngọc đang xem kịch vui trợn tròn mắt, sao có cảm giác việc này càng nháo càng lớn?

”Phu nhân —— bọn họ đánh thật dọa người, chúng ta đi nhanh đi!” Tiểu Trân bị dọa sắp khóc.

Tiểu Ngọc cười khổ một tiếng, đi? Nàng đúng là muốn đi, nhưng lại muốn xem kết cục của chuyện này. Thôi, vẫn nên yên lặng xem kịch đi. “Đừng ầm ĩ, chờ đã!” Tiểu Ngọc tức giận nói Tiểu Trân một câu. Nước mắt Tiểu Trân như hạt châu vương ở bên trong viền mắt, nàng ở đâu mà xem đánh nhau cỡ này đâu chứ?

Nữ tử tuấn tú kia được Cố Ái Sinh bảo vệ ở phía sau, Cố Ái Sinh mở hai tay ra giống như hùng ưng giương cánh thay nàng ngăn công kích đối phương lại, thoáng đá bay mấy người. Đám tay chân cũng không phải không muốn sống, nhìn thấy đối phương gia nhập trận đánh giống như một chiến tướng, quật ngã huynh đệ bọn họ nhiều như vậy, thế tiến công dần dần chậm lại.

Đột nhiên một trận tiếng vó ngựa dồn dập ở đầu phố hoa vang lên, trong chớp mắt hai con ngựa đã đi đến trước mặt đoàn người hỗn chiến.

Tình thần nhóm người xem kịch vui càng thêm hưng phấn, sao lại có quan binh? Xem ra kịch vui đêm nay so với các cô nương ca múa còn đặc sắc hơn nhiều!

Ngồi trên lưng ngựa là một nghệ nhân mặc ngoại bào màu tảo, thân thể anh vĩ, Tiểu Ngọc nhìn một chút lập tức nhận ra đây là trưởng thị vệ hoàng cung Tằng Mậu.

Chẳng lẽ ——

Trong lòng nàng cả kinh, lại nhìn về phía hai nữ tử phẫn nam trang, quả nhiên!

Người có màu da trắng như tuyết, đây không phải là Vân Châu công chúa mà nàng đã từng gặp cách đây khá lâu sao?

Thời gian trôi qua hơn một năm, Vân Châu công chúa lại ăn mặc nam trang, Tiểu Ngọc mới không nhận ra nàng. Bây giờ nhìn thấy hành động của Tằng Mậu, nhìn sang mới nhận ra.

Tối nay lại có chuyện gì nữa đây?

Chẳng qua nàng chỉ muốn chỉnh người, không ngờ lại liên lụy cả Vân Châu công chúa, Cố Ái Sinh, Tằng Mậu vào.

Một chữ “Loạn” tuyệt vời!

Tiêu nương tử nhìn thấy không đúng, cũng không dám ra lệnh tiếp tục đánh nhau nữa. Toàn bộ đám tay chân đứng về bên người nàng, những tên bị thương khá nặng chỉ có thể dựa vào đồng bạn.

Mà trên người Vương Khiếu, Trương Mãnh cũng có không ít vết thương.Vân Châu và một cô gái khác được Cố Ái Sinh bảo vệ nên không bị thương, nhưng khi các nàng nhìn thấy Tằng Mậu đến, vẻ mặt đau khổ càng đậm. Đặc biệt là Vân Châu, vẻ mặt gần như muốn sụp đổ!

”Ái Sinh, sao ngươi cũng ở nơi đây?”

Tằng Mậu xuống ngựa nhìn thấy Cố Ái Sinh đứng ở trung tâm vòng tròn, có chút kỳ quái. Chẳng qua hắn cũng không muốn nói chuyện với Cố Ái Sinh, nhìn thấy Vân Châu công chúa không có việc gì nên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

”Thuộc hạ bái kiến chủ tử!” Tằng Mậu quỳ một gối xuống, phía sau hắn có một đội vệ sĩ cũng cùng lúc quỳ xuống. Đêm nay Vân Châu công chúa mang theo hai thị vệ thiếp thân chạy ra ngoài, hại bọn họ tìm đã lâu, may mà công chúa không có chuyện gì!

Lúc này Tiêu nương tử cũng nhìn ra hai người kia lai lịch không nhỏ, chỉ sợ mình thật sự tìm lộn người. Nàng cũng là loại người gió chiều nào ngả chiều ấy, tay cầm khăn gấm hơi run, vội nói: “Ôi, chư vị đại gia, đây đều là hiểu lầm ——”

”Gì mà hiểu lầm!” Vân châu Công chúa nhớ tới những lời nói của bà nương vừa nãy, giận đến tím mặt.”Tằng mậu, ta và các ngươi trở về. Tìm người niêm phong các tử này cho ta!”

”Dạ!”

Tằng Mậu không nói hai lời, đồng ý.

”Ai, thật mất hứng thật mất hứng —— Bội Bội, chúng ta đi thôi!” Vân Châu lôi kéo cánh tay của cô gái cao gầy, không để ý tới sắc mặt trắng bệch của Tiêu nương tử, đang muốn leo lên xe ngựa đã sớm được chuẩn bị xong, bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Ái Sinh một chút.

”Cảm ơn ngươi!” Vân Châu tươi cười ngọt ngào với Cố Ái Sinh, lúc này mới leo lên xe.

Tiểu Ngọc còn lâu mới để ý vận mệnh sau này của Cầm Hương Các, lúc này không đi thì chờ đến khi nào?

Nàng lôi kéo Tiểu Trân đang ảo não đi như chạy về Tống phủ, lúc đi đến cửa lớn còn không quên dặn dò Tiểu Trân: “Chuyện đêm nay không thể nói với bất cứ kẻ nào, biết không?”

”Dạ, nô tỳ biết ——” Tiểu Trân đáp lời, đột nhiên dừng bước.

Chỉ thấy Tống Tiềm đứng trước cửa lớn cười híp mắt nhìn các nàng, nhưng nụ cười kia thấy thế nào cũng không giống như cười vui vẻ ——

Thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.