Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 35: Sự Thần Bí Khó Hiểu



Suy diễn cảnh truyện trước Cảnh Vân bỗng thấy rùng mình có chút gì đó không thực, đấy là nàng cùng Hoắc Uy Thần xác nhận mối quan hệ, Cảnh Vân mông lung suy nghĩ hết đêm, nhưng chung quy lại là không đâu vào đâu, chuyện này cứ vứt qua sau đầu đã.

Ngày hôm sau Hoắc Uy Thần cho người gửi thư đến nói hắn có chuẩn bị được lực lượng binh lính như những gì kế hoạch đã vạch ra, Vương Dã cũng đã báo gom đủ bột mì.

Vài bộ não chụm lại cùng một bàn cùng nghiên cứu địa hình động Cửu Tử nghiên cứu rất kỹ lượng, bột mì không phải cứ để đó là nổ nó phải bay trong không trung vì thế đương nhiên cần người vào sâu trong hang ổ bọn chúng đặc biệt là nơi đặt thuốc nổ như thế hiệu ứng nổ sẽ đạt cực đại.

Nhưng dù gì cũng là lần đầu làm Cảnh Vân liền đề xuất nên thử nghiệm trước, thế là Hoắc Uy Thần lại cho người dựng một căn nhà nhỏ và người đứng ra thử nghiệm chính là Cảnh Vân bởi đây đề xuất của nàng, cũng chỉ nàng mới biết rõ nó hoạt động như thế nào.


Vốn bị Hoắc Uy Thần ngăn cản nhưng với sự quyết tâm của Cảnh Vân hắn đành giơ tay đầu hàng không tiếp tục tranh cãi vì mọi chuyện đang rất gấp rút.

"Tuyệt đối cẩn thận." Hoắc Uy Thần lên tiếng nhắc nhở.

"Đương nhiên rồi, ta còn yêu cái mạng này lắm." Cảnh Vân vui vẻ đáp trước khi bước vào căn nhà nhỏ kia, vừa vào nàng đã đón kín cửa căn nhà vốn được đắp thêm đất đủ để kín nhưng phái gần mái nhà vẫn có cửa số để có không khí duy trì, dưới đất có toàn bộ bột mì Cảnh Vân bắt đầu hành động từng túi bột mì được nàng rạch ra trước đặt trên một cái kệ tre chân kệ nàng đã cưa đủ để chỉ cần một tác động liền sụp đổ, nàng nhóm một đống lửa khói cứ thế đi lên theo cửa sổ bay ra ngoài.

Cuối cùng một túi bột mì nhỏ trong tay Cảnh Vân làm chất mồi nàng bắt đầu tung lên không khí thật nhanh, sau ấy nàng mở cửa chạy ra trên người còn buộc một cái dây, sợi dây nối với chân kệ tre bị tác động mạnh lập tức chân kệ gãy, cả một cái kệ toàn bột mì nặng nề lập tức đổ sụp tạo một nguồn bụi mịn cực mạnh thổi về phía bếp lửa, một tiếng nổ rất đanh không hề nhỏ chút nào khiến những người bên ngoài lần đầu chứng kiến vụ nổ mà không phải từ thuốc nổ.


Hoắc Uy Thần nhìn thấy Cảnh Vân chạy được ra ngoài rồi mà vẫn bị lực từ vụ nổ tác động ngã xuống liền vội vàng chạy đến đỡ nàng dạy.

Cảnh Vân quay lại nhìn căn nhà đang thành ngọn đuốc lớn thở hắt ra, cảm giác lồng ngực như bị nghẹn lại, áp lực từ vụ nổ đúng là không thể coi thường, nàng dùng quá nhiều bột mì.

"Không sao chứ?" Hoắc Uy Thần lập tức hỏi.

"Ta không sao, Đại Nhân việc lần này rất khả thi chúng ta nên tranh thủ." Cảnh Vân nở nụ cười vui vẻ đáp, Hoắc Uy Thần bỗng thấy bất lực với lời nói này vì sao nàng lại có hứng thú với chính trị, quân sự như vậy cơ chứ? Vì sao nàng không thể an phận như những tiểu thư khuê các khác? Nhưng cũng vì tính cách này của nàng thì hắn mới có cơ hội được gặp gỡ nàng rồi phải lòng nàng.

Sau khi thử nghiệm thì kế hoạch cụ thể được vạch ra, theo lão Khổng thì nếu làm theo cách của Cảnh Vân có thể hoàn toàn thả từng bao bột mì từ trên vách đá xuống, vách đá ấy chính là nơi lão Khổng từng dẫn Cảnh Vân đến theo dõi đám người Tra Minh.


"Nhưng đó hơi xa sợ rằng vụ nổ khó lòng tác động được toàn bộ vì bọn chúng có thể chạy ra cửa hang." Cảnh Vân nhanh chóng đáp.

"Không phải còn đống thuốc nổ đó sao, Vương Dã đã thăm dò được bọn chúng vậy mà lại dấu thuốc nổ tận sâu trong cùng, có lẽ chưa thể vận chuyển đi nên chúng mới làm vậy." Lão Khổng đáp.

"Nếu thế thì thời cơ đã đến rồi mọi điều kiện đều có đủ không cần chần chừ nữa lập tức sẽ hành động." Hoắc Uy Thần quyết định, mọi ngời gật đầu đồng ý.

Đêm ngày hôm sau mọi người bắt đầu bí mật trên đầu địch vận chuyển từng bao bột mì vào đều là những người sức mạnh cường tráng làm việc nhanh nhẹn không một tiếng động, không biết có phải ông trời đang giúp đỡ bên dưới bọn chúng còn dám mở tiệc ăn uống vui vẻ hát hò bài hát của Ngọa Quốc, bên dưới những ngọn đuốc đã thắp sáng cả một khoảng không của động.
Đúng rạng sáng ngày hôm sau khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ men rượu khiến những kẻ canh gác không còn tỉnh táo, từng đường dao đồng loạt rạch từng gói bột mì, vì không tạo đủ áp lực nên Hoắc Uy Thần lập tức dùng một lượng thuốc nổ làm mồi cho đống bột ấy, vẫn là thuốc nổ tạo hiệu ứng nhanh cứ thế trong hang vang lên tiếng nổ đau tai.

Thực sự thì tất cả diễn ra bên trong như thế nào Cảnh Vân không rõ nàng đừng từ xa nghe những tiếng nổ như pháo hoa đón năm mới chỉ là nó không hề rực rỡ đẹp đẽ mà chỉ toàn máu người. Phía cửa hang sau khi thấy có động tĩnh lập tức châm lửa lớn chặn đường ra của đám người Ngọa Quốc, phía bên ngoài liên tục bắn cung tên vào phía trong hang động, không ai có thể chạy ra ngoài.

"Chẳng lẽ tên Tra Minh cứ thế chết đi?" Một giọng nói ở đâu xuất hiện khiến Cảnh Vân giật thót tim nàng đang ở nơi này một mình là ai đang lên tiếng.
"Không cần tìm là ta." Người cầm quyển sổ cùng bút lông: "Hắn vốn không ở trong đó." Câu nói tiếp theo khiến Cảnh Vân sững sờ.

Đương nhiên nàng nhận ra người này, cái lão già đã đưa nàng đến thế giới song song này: "Vì sao lại nói thế?"

"Hôm nay là ngày chết của hắn ta đến đưa hắn đi, số hắn đã tận, nhưng không hiểu vì lý do gì cái tên trên quyển sổ của ta đang dần mờ đi, nghĩa là có thể hắn sẽ không chết trong vụ này, đây có thể chính là hệ quả của việc ngươi xuất hiện nơi này, một số thứ sẽ bị thay đổi vì thế ta đành tìm đến ngươi, ta không có khả năng bắt hắn phải chết nhưng ngươi có thể." Lão ta một lời giải thích toàn bộ.

Cảnh Vân nghe vậy liền lo lắng hỏi: "Vậy hắn giờ đang ở đâu?"

"Về phía hướng cánh rừng Cổ Huyền, hắn tới đó bái quỷ thần chuyện này khá kì lạ." Lão ta nhanh chóng nói.
Không suy nghĩ thêm Cảnh Vân lập tức leo lên ngựa nhưng đột nhiên nàng nhớ tới nàng khi ở cổ đại vốn không phải là đối thủ của nhưng cao thủ như Tra Minh, nhưng nếu nàng không đến nhanh hắn hoàn toàn có thể theo hướng ấy trốn sang Vưu Các, dù không biết hắn có khả năng vượt qua cánh rừng Cổ Huyền hay không nhưng theo như lời lão già nói thì hắn đến bái quỷ tức là hắn không đơn giản.

"Ta sẽ đi cùng ngươi ít nhất có thể bảo hộ tính mạng ngươi." Như đọc được suy nghĩ của Cảnh Vân lão ta liền lên tiếng.

Cảnh Vân nhìn lão ta chân không chạm đất cứ thay bay lên đuổi theo ngựa của nàng, nàng đây là lần đầu gặp phải chuyện có ma có quỷ có cả thần tiên như vậy, thế giới quá nhiều điều bí ẩn mà con người không hề hay biết.

Hoắc Uy Thần đợi bên này mãi không thấy Cảnh Vân khi thấy A Kiệt liệt bất ngờ hết sức: "Không phải ngươi nên đứng cùng Cảnh Vân sao?"
"Công tử sai thuộc hạ đến giúp đỡ từ đầu công tử đợi ở phía xa." A Kiệt ngày hôm qua đã được Cảnh Vân tiết lộ vị trước mặt là ai và cũng như việc Hoắc Uy Thần biết thân phận nàng, nhưng đối với hắn mối an nguy của Cảnh Vân mới là quan trọng nhưng nàng nói việc ngày hôm nay không phải người thường làm được thân thủ không qua tôi luyện sẽ làm lộ kế hoạch nên hắn mới đành đi trợ giúp.

"Ngươi mau đi tìm nàng ta đi, mọi việc ở đây không cần để tâm đến nữa hãy đưa công tử nhà các ngươi rời đi trước." Hoắc Uy Thần dặn dò sau đó liền cùng lão Khổng bắt đầu đợi lửa tắt sẽ đó cần xác định không còn ai sống sót mới có thể thu quân. Ngày hôm nay bên ta không ai phải thiệt mạng đây là một kỳ tích, cũng chẳng có tiếng gươm kiếm va phải nhau tất cả chỉ là tiếng gào thét của quân địch nhưng kẻ cả gan tính kế Tây Quốc.
Cảnh Vân khi đến cánh rừng Cổ Huyền thì thấy một con hắc mã đang gặm cỏ bên ngoài, nàng lập tức xuống ngựa đột nhiên có cánh tay giữ lại nàng, thật may mắn hóa ra đó là A Lân cùng A Cao hai người thật may mắn khi phát hiện việc Cảnh Vân đột ngột vội vã rời đi nên đã nhanh chóng đuổi theo.

"Tiểu thư cánh rừng này rất nguy hiểm." A Cao vội nói ngăn cản.

"Nhưng Tra Minh hắn ở trong này hắn vốn không ở trong hang động." Cảnh Vân vội vàng nói.

Hai người nghe thấy lời nói của Cảnh Vân liền hết sức bất ngờ vì sao nàng lại biết chuyện này, lời nói thật khó tin đến bây giờ chưa từng có ai nhìn thấy Tra Minh rời khỏi hang động vì cớ gì nàng lại nói vậy.

"Ta không có nhiều thời gian giải thích với các ngươi nếu các ngươi không cùng ta ngăn hắn không sao cứ đứng ngoài này đợi ta quay lại." Cảnh Vân chẳng chần chừ gì thêm cứ thế cầm kiếm xông vào bên trong A Cao cùng A Lân đâu thể cứ thể bỏ mặc lập tức chia ra A Lân đi theo Cảnh Vân, còn A Cao nhanh chóng trở về báo cho A Kiệt cùng Hoắc Uy Thần mau chóng mang quân tới đây.
Hai thân không quá vội vàng xuyên quan từng hàng cây càng vào mọi thứ lại càng mờ ảo lớp sương cứ dần dày thêm.

"Tiểu thư vẫn nên đợi binh lính tới." A lân nhỏ giọng nói.

Nhưng bên tai cảnh vân còn có lão già kia nữa: "Hắn phát hiện ra rồi, nhờ dòng máu quỷ hắn có thể biết trước kế hoạch của bọn ngươi nên đã nhanh chóng rời đi, hắn vốn có chuẩn bị." Cảnh Vân âm thầm đáp lại trong đầu: "Vậy lão mau tìm hướng chân của hắn đi."

Đương nhiên lão ta có thể dẫn đường nhưng càng vào sâu lão ta lại càng mờ đi: "Trong này vốn có nhiều oán khi ta không thể tiếp tục duy trì ta sẽ nhập vào miếng ngọc bội trên người ngươi." Nói xong lão liền biến mất Cảnh Vân thấy đột nhiên trong ống tay áo bỗng nóng ran sờ vào thì hóa ra đó là miếng ngọc bội hình phượng mà Minh Thúc đã tặng cho nàng từ màu lam ngọc chuyển thành màu đỏ.
Cứ theo lời nói vang trong đầu Cảnh Vân dần dần thấy một ngọn nến được thắp trong một thân cây, trong ấy hình như còn đặt một thứ gì đó đây là thờ cúng linh thiêng sao?

"Tiểu thư đó là thân cây đó là thờ quỷ của cánh rừng này ta từng nghe nói chỉ cần nhỏ máu vào cái bát trong ấy thì có thể kết nối với quỷ." A Lân vậy mà lại biết truyền thuyết nơi này.

"Có quỷ thật sao?" Cảnh Vân dừng chân sau khi nghe câu nói ấy.

"Cũng chỉ là đồn đoán tại hạ chưa từng tận mắt chứng kiến nhưng cánh rừng này vốn nguy hiểm đi vào được nhưng khó ra được." Hắn dè dặt nói.

Cảnh Vân đang định dò xét tiếp thì bỗng trong lùm cây có tiếng động: "Là hắn" lời cảnh báo vang lên, Cảnh Vân vội vàng kéo A Lân trốn sau một gốc cây lớn.

"Lão Đại chúng ta không trở về sao?" Có kẻ đi cùng hắn.
"Không chỗ ấy giờ chỉ còn là tro tàn thôi, Hoắc Uy Thần hắn vậy mà có thể nghĩ ra một kế hoạch điên rồ này, ngươi mau cầm bức thư này cùng thứ này ra khỏi cánh rừng lập tức báo cho Tể Tướng biết sau đó quay lại đây tìm ta, nhớ thứ trong tay ngươi đừng làm mất không ta không thể đảm bảo ngươi có thể ra khỏi đây đâu." Giọng nói Tra Minh khá bình tĩnh.

Cảnh Vân thấy đột nhiên nhói một cái hóa ra miếng ngọc bội đột nhiên đỏ rực lên "Hắn có quỷ trong người rất nguy hiểm chỉ một nén nhang nữa hắn sẽ nhập thân vào hình nhân kia, ngươi muốn chặn hắn thì phải đập vỡ được cái bát trong thân cây kia cái bát đựng máu của hắn ở sâu bên trong phía sau hình nhân."

Cảnh Vân nghe vậy liền có chút sợ hãi thần linh là thứ gì đó đối với nàng vừa sợ hãi vừa tôn kính vừa không tin, nhưng đợi Hoắc Uy Thần thì không thể hơn nữa Hoắc Uy Thần khó mà vào được khu rừng này một cách thuận lợi. Vậy nàng chính là người được chọn phải gϊếŧ Tra Minh.
Cứ coi như là bắt hắn trả nợ đi, kiếp trước ngươi gϊếŧ ta kiếp này ta đòi lại cái mạng ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.