Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 47: "Bạo Loạn"



"Ngày mai nàng nên cẩn thận một chút, hôm nay Tiểu Thất báo lại với ta Tú Lang đã nói gì đó với nàng phải không?" Hoắc Uy Thần hỏi chuyện.

"Hắn ta nói ta nên giữ sức khỏe, câu nói này nghe thì giống như quan tâm nhưng thật sự ta cứ kỳ quái, dù hắn muốn cảnh cáo ta cũng không cần thiết phải tự mình nói chuyện, ta cảm giác như hắn...để ý đến ta vậy." Cảnh Vân cảm giác ánh mắt ấy rất giống ánh mắt của kẻ săn mồi khi phát hiện ra mục tiêu mới.

"Để ý đến nàng?" Hoắc Uy Thần trầm ngâm suy nghĩ, hắn dạo gần đây phát hiện ra hành động quân sự phía xa của một nhóm người không xác định, chúng dựng lều trại nhưng không cướp bóc đồ của bá tánh, nhưng để tránh có việc ngoài ý muốn nên hắn sẽ phải tự mình đến đó một chuyến, hắn không an tâm khi biết Tú Lang đang nhắm vào Cảnh Vân.


"Người yên tâm tạm thời chắc hắn sẽ không động đến ta đâu, có lẽ hắn còn muốn thứ gì đó." Cảnh Vân biết Hoắc Uy Thần lo lắng điều gì: "Thời gian này phía nam có vùng bị hạn hán bá tánh khổ cực, ta nghe phụ thân nói đã có người chết vì nạn đói."

"Đúng vậy, nhắc đến vấn đề này thì lại càng đau đầu hơn nơi ấy không hiểu vì sao cây trồng không thể sống được, đấy là một vùng nhỏ giáp với Quý Châu, ta đã có rất nhiều biện pháp khác nhau nhưng vẫn không thể cải thiện được tình hình, trên triều mấy ngày hôm nay cũng căng thẳng việc này, đám quan lại bên phe phái Tể tướng lấy đó làm mục đích để kể tội ta."

"Gần biển sao? Vốn đất gần biển đã rất khó trồng chọt, người đã nghĩ đến việc đất bị nhiễm mặn hay chưa?"

"Nó gần Quý Châu không có nghĩa là gần biển nơi này không hề sát biển, với lại chỉ có một vùng ấy bị chứ không phải cả Châu, nơi ấy có đường mòn mà nàng đã đi qua để vào được Quý Châu." Hoắc Uy Thần đương nhiên nghĩ đến việc này, hắn cũng đã cho người kiểm tra nhưng không phát hiện ra vấn đề.


"Kho lương thực chắc đã được mở?"

"Điều ấy là đương nhiên, kho lương thực đã mở từ lâu không những vậy còn huy động từ các kho khác nữa, bá tánh nơi ấy cũng không quá đông đúc nhưng lại để tình trạng có người bị chết đói." Hoắc Uy Thần thở dài, hắn phải cần phải xử lý vài sự việc.

"Đã khám nghiệm người chết hay chưa?"

"Không cần thiết vì người thân của người chết ấy không cho động đến họ cũng nói là chết do bị đói quá, người đàn ông đó còn nói muội muội nhà hắn chỉ vì nhường miếng ăn cho các con nên mới bị chết đói, không muốn nàng ta trở nên xấu xí nên không muốn cho khám nghiệm." Hoắc Uy Thần giải thích

"Nàng ta có con nhỏ sao?" Cảnh Vân đột nhiên hỏi lại.

"Đúng thế là hai hài tử còn khá nhỏ chưa đến ba tuổi."

"Hai đứa nhỏ chưa đến ba tuổi, nếu vậy ta cảm thấy có đôi chút không hợp lý, nàng ta chắc chắn phải rất thương bọn trẻ mới nhường đồ ăn cho chúng, nhưng người đàn ông khóc cho nàng ta lại là huynh ruột không phải lão công, vậy hai đứa nhỏ sau khi mất đi mẫu thân thì sẽ nương nhờ ai? Chắc chắn bất cứ ai có con cũng sẽ có câu hỏi này, ở đó chủ yếu người đến xin ăn đều nghèo và đói, vậy đưa cho thúc bá là điều không thể gia đình họ còn chưa lo xong sao lo được cho hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn?" Cảnh Vân phân tích một hồi.


Hoắc Uy Thần lập tức hiểu ý: "Ý nàng là cái chết của nàng ta không phải là chết tự nhiên?"

"Ta không dám chắc điều đó nhưng rất có thể là như vậy, bây giờ là thời cơ tốt để tìm ra điểm yếu của người, việc mất lòng dân cũng chính là một cách khiến."

"Ta sẽ cho người theo tìm lại người đàn ông kia, xem ông ta dạo này có khỏe không?" Hoắc Uy Thần quyết định đi theo hướng mà Cảnh Vân chỉ: "Phía Tể Tướng lại tiếp tục vận chuyển Đại Ma vào kinh thành nhưng lần này ta âm thầm cho người lẻn vào đoàn người vận chuyển, lão ta có vẻ chưa đoán ra được ta biết về Đại Ma, ta dặn nàng ngày mai phải cẩn thận vì rất có thể chúng sẽ sử dụng nó vào ngày mai."

"Ta nghĩ Đại Ma không phải dành cho ta mà là...người." Cảnh Vân nhìn Hoắc Uy Thần.

"Điều đấy là đương nhiên ta còn phát hiện ra Tể Tướng muốn dùng Vô Niệm Như làm còn cờ cho lão ta, nàng ta sẽ thay lão ta sử dụng thuốc này để không chế ta, nàng cũng đã nói nó gây nghiện đúng không, chính vì nó gây nghiện như ngũ thạch tán nên bọn chúng nghĩ chắc chắn sẽ không chế được ta." Hoắc Uy Thần đã biết một phần kế hoạch của Tể tướng.
"Dù người đã biết trước nhưng cũng không thể mất cảnh giác."

"Nàng yên tâm ta đang tích cực cho người tìm tất cả chứng cứ có thể lật đổ tể tướng mà không phải đụng binh, đặc biệt là chuyện của tiên đế." Hoắc Uy Thần lần đầu nhắc đến tiên đế Cảnh Vân lập tức nghĩ đến Hoắc Minh Đế đã vài ngày nàng không gặp ông ta.

"Chuyện của tiên đế có uẩn khúc?"

"Ta luôn cho là như vậy, ta nhớ lần cuối cùng ta nói chuyện cùng tổ phụ người vẫn rất minh mẫn, nhưng chỉ chưa đầy bảy ngày sau người liền từ giã trần gian rời đi, mà thời điểm đó người hay diện kiến tổ phụ nhiều nhất lại chính là Tể Tướng bảo ta không nghi ngờ không được."

Cảnh Vân thắc mắc không biết đoạn ký ức này liệu Hoắc Minh Đế có nhớ được không?

"Nếu tìm được chứng cứ chứng minh lão ta có liên quan đến cái chết của tổ phụ thì đấy chình là lá bài tử của lão." Hoắc Uy Thần cầm tay Cảnh Vân nói.
"Nếu vậy người cần nắm chắc bộ binh hơn nữa, Tể tướng chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên nếu bí mật đó bị lộ ra, chắc chắn binh biến sẽ diễn ra." Cảnh Vân suy nghĩ lại lịch sử thế giới của nàng đây giống như là điều chắc chắn sẽ xảy ra mà không thể tránh được.

Bữa tiệc bắt đầu từ sớm, bữa tiệc hoa không chỉ ngắm hoa mà còn ngắm mỹ nhân xinh đẹp như hoa, khác với bữa tiệc trước tại nơi này mọi người thi nhau thể hiện tài năng, một vài mối hôn được đưa ra ở đây như việc Liễu tiểu thư được ban cho Trụ Vương, lại đơn cử như việc Tô tiểu thư được ban hôn cho Tứ hoàng tử, thật sự những việc này khiến mọi người bỗng thấy khó hiểu bởi hành động của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đã bắt đầu khó chịu, vài lần cố gắng ngăn cản nhưng không được Hoàng Thượng không nghe đã vậy còn nhanh chóng nạp thêm vài phi tần.
"Phụ Hoàng hôm nay rất lạ." Hi Nhi có chút sợ hãi nàng ta hình như đã nhìn thấy gì đó.

"Có phải ác niệm có sự biến đổi." Cảnh Vân nhanh chóng hỏi lại.

"Phụ Hoàng muốn hại...mẫu thân." Hi Nhi càng nói giọng càng nhỏ.

Cảnh Vân lập tức bất động ánh mắt lập tức hướng về phía Hoàng Thượng sau đó nàng cả gan đưa mắt bắt đầu tìm Lý công công nhưng không thấy. Bỗng Hi Nhi nói đau bụng muốn ra ngoài Cảnh Vân đành rời đi cùng nàng ta, ánh mắt vài người di chuyển theo hai bóng hình này.

Hoắc Uy Thần cảm giác được sự khác lạ của phụ Hoàng, hắn có lên tiếng nhắc nhở sau khi thấy mẫu hậu muốn mở miệng mà không được nào ngờ Hoàng Thượng liền ra mắt cảnh cáo hắn, sau đó còn không ngại trước mặt mọi người nói hắn đừng có ý định cướp ngôi.

Việc này khiến Hoắc Uy Thần lập tức cảnh giác, người này liệu còn là phụ hoàng của hắn hay không, để giảm bớt không khí căng thẳng Tể tướng liền đứng lên kính rượu Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng sao người có thể nói Thái Tử như vậy, Thái Tử là tận tâm tận lực vì Tây Quốc chính là điều đáng mừng, chắc chắn tương lai sẽ là vị vua đáng kính."
Lời nói xoa dịu kiểu này thật nực cười Hoắc Uy Thần nhếch mép, hắn liếc nhìn phụ Hoàng thấy thần trí người có vẻ không ổn cho lắm không biết là do say rượu hay...Chẳng lẽ Đại Ma bị dùng trên người phụ Hoàng rồi, trong đầu nảy ra suy nghĩ ấy nhưng hắn ngoài mặt vẫn bình thản nhâm nhi rượu, một lúc sau Vô Niệm Như tiến lại gần kính rượu.

Hoắc Uy Thần giữ lên nên đồng ý hắn từ đầu đến cuối đều theo dõi Vô Niệm Như rất kỹ lưỡng khiến nàng ta lúc rót rượu còn có chút run làm đổ rượu ra ngoài, nhìn chén rượu này hắn có chút do dự nhưng rất nhanh đã đưa lên miệng uống, tay áo ngay lập tức dùng để lau miệng.

Mặc dù Vô Niệm Như cũng uống rượu ấy nhưng hắn mặc kệ nàng ta ra sao hắn không quan tâm.

Cảnh Vân rời đi cùng Hi Nhi người hầu theo sau nhưng đến đoạn rẽ đột nhiên Cảnh Vân phát hiện có chuyện không đúng A Mẫn không còn thấy đi ngay sát nàng nữa, mà người hầu thân cận của Hi Nhi cũng không thấy đâu.
"A Mẫn mau lại đây giúp ta một chút." Cảnh Vân giả bộ tìm A Mẫn.

"Để nô tỳ giúp tiểu thư A Mẫn cô nương nói vì sợ tiểu thư lạnh nên đã quay lại lấy áo choàng rồi ạ." Một nô tỳ lạ mặt tiến lại gần nói.

"Để ta giúp tỷ." Hi Nhi có vẻ đã nhận ra nên lập tức nói chén vào.

"Được rồi ngươi đi ra trước đi bao giờ nàng ta quay lại thì báo ta." Cảnh Vân bình tĩnh vẻ mặt như bình thường bảo nô tỳ kia lui trước.

"Có phải người phát hiện ra việc gì không?" Cảnh Vân lập tức nhỏ giọng nói nhưng sau ấy nàng phát hiện đám người kia đứng rất gần có khả năng sẽ nghe được, nàng nhanh chóng dùng tay ra hiệu Hi Nhi khoan hẵng nói.

Hai người ngầm thống nhất không ai tiếp tục lên tiếng, Hi Nhi giúp Cảnh Vân chỉnh sửa trang phục nàng cảm thấy sự việc hôm nay có chút loạn, Tể tướng manh động.
Muốn thoát khỏi sự theo dõi của đám người này thì cần phải tìm được nơi có nhiều khúc cua nhiều vật cản tầm nhìn, vườn thượng uyển là nơi lý tưởng.

"Ngũ công chúa hay là chúng ta đi dạo một chút cho đỡ no, như vậy cũng sẽ dễ chịu hơn nữa." Cảnh Vân vừa nói vừa niết vào tay Hi Nhi ba chữ vườn thượng uyển.

"Được vậy...đến vườn thượng uyển đi, mẫu hậu hôm qua có nói với ta hoa cúc ở đó đã nở rất đẹp." Hi Nhi thực sự phối hợp rất tốt.

"Ý tưởng không tồi." Cả hai bước ra ngoài đúng như dự đoán đám nô tài đứng rất gần, những người có thể tin tưởng được đều đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại vài người tuy vẫn luôn theo hầu Hi Nhi nhưng nàng ta tuyệt đối không tin tưởng

Cảnh Vân và Hi Nhi cứ thế đi trước bước chân ban đầu còn có chút chậm rãi hưởng thủ nhưng vừa vào được đến vườn thượng uyển Hi Nhi đã lập tức kéo tay Cảnh Vân chạy miệng liên tục giục giã: "Mau lên Vân Tỷ hoa đẹp ở đây." Thể hiện rất rõ bản thân là đứa trẻ ham chơi, bất ngờ bị bỏ xa đám người kia mau chóng đuổi theo.
Cảnh Vân lần trước đến đây cũng đã quan sát được một phần, nên ban đầu là Hi Nhi kéo tay Cảnh Vân lúc sau đổi ngược lại là Cảnh Vân kéo Hi Nhi trốn, một núi đá giả đương nhiên là chỗ trốn tốt nhưng lại dễ bị phát hiện, thật bất ngờ là bên cạnh có bụi cây rất lớn sát núi giả Cảnh Vân liền kéo Hi Nhi vào đó trốn. Đám người kia vì bị cắt đuôi nên đã nhanh chóng chia nhau ra tìm kiếm, đến núi giả bọn chúng lập tức tìm kiếm nhưng mà Cảnh Vân đã dự đoán được trước rồi.

"Mau báo cho Cao tiểu thư?" Câu nói này khiến Cảnh Vân không ngờ tới Cao Thi Tịnh là người bày ra kế này, nhưng nàng ta làm sao có khả năng mua chuộc được nhiều ngươi trong cung như vậy chỉ có thể là từ quyền lực của Tể tướng mà thôi.

Bọn chúng đi rồi Cảnh Vân liền chui ra dẫn theo Hi Nhi rời khỏi vườn Thượng Uyển trong lúc đang cấp bạch thì gặp A Kiệt tìm đến.
"Tiểu thư có bạo loạn cần mau tìm nơi trú ẩn." A Kiệt nhanh chóng đưa hai người đến một cung khá vắng nhưng vừa vào Hi Nhi đã lập tức nắm chặt Cảnh Vân hơn, nhưng lúc này nàng không có thời gian để ý chuyện khác.

"Bạo loạn là sao?" Cảnh Vân hỏi A Kiệt.

"Hoàng Thượng không biết vì sao rút kiếm chém loạn, Hoàng Hậu bị thương Thái Tử nhanh chóng đưa Hoàng Hậu rời đi, rất nhiều người bị Hoàng Thượng chém chết đáng lo ngại hơn là trong số người chết có sứ thần Lang Quốc và Nhị công chúa của Lang Quốc." A Kiệt vội vàng nói.

"Ngươi nói gì Hoàng Thượng chém người, Hoàng Hậu bị thường nhưng sứ thần đã chết rồi." Chuyện gì xảy ra đây, Cảnh Vân có một dự cảm không lành: "Phụ thân với đại ca ta thì sao, đúng rồi ngươi trong đi tìm ta có tìm thấy A Mẫn không?"

"Lão gia không sao cả người bảo thuộc hạ đi tìm người, thiếu gia đang bảo vệ cho Hoàng Thượng theo lệnh của Thái Tử, A Mẫn cô nương...thuộc hạ đến trễ cô nương đã không còn thở." A Kiệt cúi đầu.
Cảnh Vân không ngờ A Mẫn vậy mà đã bỏ mạng, đám người này hành động một cách quá bất ngờ tất cả bọn họ đều không lường trước được.

Lúc này Cảnh Vân mới nghĩ đến Hi Nhi nàng ta đang co rúm lại sợ sệt: "Ngũ công chúa người làm sao vậy?" Cảnh Vân lập tức hỏi.

"Nơi này...nơi này chính là Di Hòa cung." Hi Nhi khó khăn nói ra.

Cảnh Vân lập tức an ủi lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn: "Không sao không nhìn sẽ không sợ nữa, hãy nắm chặt tay ta đừng buông."

"Chúng ta có khả năng rời đi hay không?" Cảnh Vân trực tiếp hỏi.

"Rất khó bên ngoài đã bị bao vây toàn bộ, nếu toàn bộ là người Thái Tử sẽ không thành vấn đề nhưng vì Hoàng Thượng nói rằng có thích khách nên mới chém loạn lên Tể tướng đã nhân cơ hội đó đem quân vào khống chế, hai bên đang giằng co."

"Đi theo ta." Đúng lúc nguy cấp nhất thì Hoắc Minh Đế xuất hiện.
"Có cơ hội thoát ra?" Cảnh Vân liền hỏi lại.

"Rất khó thoát nếu mang theo ngũ công chúa."

"Nhưng ta không thể bỏ lại nàng ta được hiện tại nàng ta đang đơn độc."

"Vậy hãy đi tìm thái tử trước."

Cảnh Vân lập tức đồng ý: "A Kiệt cõng Ngũ công chúa đi theo ta nhớ rằng phải theo sát." Sau đó nàng quay sang nói với Hi Nhi: "Hãy để A Kiệt cõng người như vậy chúng ta sẽ dễ dàng thoát ra và tìm được Thái Tử hơn."

Hoắc Minh Đế vậy mà có thể mở được đường đưa Cảnh Vân đến được nơi Hoàng Hậu đang được thái y cứu chữa, Hoắc Uy Thần dáng vẻ lo lắng tột cùng đứng ở ngoài chờ đợi, Cảnh Vân thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Thái Tử." Nàng lên tiếng kéo sự chú ý của Hoắc Uy Thần.

"Nàng không sao chứ, Hi Nhi sao thế kia." Hoắc Uy Thần như có một chút an lòng khi thấy Cảnh Vân.
"Ngũ công chúa không sao." Cảnh Vân đỡ Hi Nhi sau đó nhẹ nhàng tháo khăn che mắt xuống: "Công chúa chúng ta gặp được Thái Tử rồi."

"Tam ca." Hi Nhi lập tức khóc nấc lên: "Mẫu hậu...mẫu hậu sẽ không bỏ lại chúng ta chứ." Nàng ta trong lúc hoảng loạn vẫn có thể nghe được lời nói của A Kiệt.

"Sẽ không." Hoắc Uy Thần lau nước mắt trên gương mặt Hi Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.