Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 52: Người Sống Sót



"Nếu theo như lời ngươi nói thì đúng là nơi này đáng ra phải hoang tàn hơn nữa, nhưng ngươi có thể nhìn thấy phía đó, cả phía kia nữa có nhưng ngôi nhà còn nhìn còn khá rõ kiến trúc." Lão Khổng chỉ ra phía xa hơn.

Điều này đúng là quá kỳ lạ rất mâu thuẫn, Cảnh Vân có thể thấy được Đổng lão gia không hề nói dối vì lão ta hoàn toàn có thể đoán được đám người bọn nàng sẽ tìm đến nơi này, với lại việc nói dối không cũng chẳng đem lại lợi ích gì, nếu muốn che giấu thân phận của Đổng phu nhân thì sẽ không thẳng thắn thừa nhận bà ấy là người làng Đóa Ba.

"Có khi nào Đổng lão gia nhớ nhầm?" Thạch Dũng vừa quan sát xung quanh vừa nói.

"Đổng lão gia lời kể không chút ngập ngừng vậy có thể nói ông ấy nhớ rất rõ ngày đó." Cảnh Vân phủ định.

"Đứng cùng một chỗ không có tác dụng gì vậy để ta đến gặp Đổng lão gia làm thân thì hơn, Mã tiểu thư cùng Khổng tiên sinh cứ tiếp tục điều tra thì hơn." Thạch Dũng đề xuất.


Vậy là mọi người quyết định như vậy, Thạch Dũng lên ngựa lần nữa đi đến Đổng phủ, Cảnh Vân cùng lão Khổng đi từng căn nhà một điều tra xem có gì hữu dụng.

"Ngươi nói đám người ngày thường ngày ngoại trừ khắc mấy họa tiết đó lên gỗ thì làm gì, có phải là cúng tế triền miên hay không?" Lão Khổng lên tiếng hỏi.

"Ta làm sao mà biết được, nếu vậy thì chắc từ lâu nơi này đã sớm luyện ra mấy loại quỷ từ truyền thuyết bước ra." Cảnh Vân dựa theo hướng nắng nhìn mọi thứ trong căn nhà mà nàng đứng, vì đám cháy mà mọi thứ giường như chỉ còn lại một phần, nhưng vô lý làm sao khi chiếc rương trong góc kia lại không tổn hại: "Lão Khổng lại đây, nhìn xem thứ này có phải hơi không hợp với khung cảnh hiện tại hay không?"

Lão Khổng tiến lại gần: "Sao hôm trước ta không thấy nó ở đây?" Lão Khổng bất ngờ.


"Lão có chắc là đã kiểm tra kỹ chứ?" Cảnh Vân nghi ngờ hỏi lại.

"Đương nhiên là ta đã kiểm tra rất kỹ, chắc chắn không bỏ sót được." Lão Khổng tiến gần kiểm tra, bên ngoài có một ổ khóa, nhìn qua đã bị hoen gỉ rất nhiều: "Khóa rồi."

"Lão định đợi đến lúc tìm được chìa khóa sao? Để ta." Cảnh Vân biết bẻ khóa nhưng trước tiên phải nghiên cứu xem cấu trúc bên trong ra sao đã, chỉ là nàng còn chưa kịp động đến lão Khổng đã lập tức mở được.

"Ta đương nhiên biết là phải làm gì." Lão Khổng ánh mắt coi thường nhìn Cảnh Vân, nào ngờ vừa quay lại mở được nắp rương ra thì lập tức giật thót tim cả hai vội lùi lại vài bước lớn.

Trong tủ tất cả đều là xương người: "Thứ này..." Cảnh Vân không thể nói hết lời.

Lão Khổng từng nhìn thấy xác người từng gϊếŧ người từng nhúng mình trong máu cũng không khỏi có chút khó nhìn thẳng nhưng sau ấy vẫn tiến đến kiểm tra một lượt: "Có bảy chiếc đầu lâu đều rất nhỏ có thể là của trẻ nhỏ, tám chiếc đầu lâu là của người lớn, số lượng xương còn lại không chắc là của họ nhưng có thể đoán rằng trong này có đến mười lăm người."


Cảnh Vân lấy lại được bình tĩnh mới bước tới, quan sát một hồi phát hiện vài chiếc xương có vết chém: "Đây là xương sườn, đây là xương đòn, đây cũng là xương sườn đều là phần xương lồng ngực tất cả đều có vết chém, đây là xương quay thuộc phần cẳng tay bị bẻ gẫy, phần hộp sọ của những đứa trẻ này đều có vết lõm cỡ nắm tay người lớn, tóm lại mấy người chính là bị gϊếŧ chết." Cảnh Vân kết luận.

"Ngươi...là nữ nhân hay sao?" Lão Khổng lại lần nữa được chiếm ngưỡng kiến thức của Cảnh Vân.

"Ta chỉ biết đôi chút thôi nếu có ngỗ tác đi cùng thì tốt rồi." Nàng thở dài: "Vì sao người lớn lại bị chém chết còn trẻ nhỏ thì lại bị thứ gì đó đập chết, không phải quá tàn bạo hay sao?"

"Nếu những gì ngươi nói là đúng thì quả thật kẻ ra tay rất máu lạnh." Lão Khổng cũng không khỏi cảm thán.
"Tiểu thư." A Kiệt từ ngoài vội tiến vào vừa nhìn thấy những thứ trước mặt liền nhíu mày: "Những ngôi nhà nào còn mái có thể trú mưa đều có một cái rương như này và đều có xương người."

"Ngươi nói sao?" Cảnh Vân nghe xong thật sự sợ hãi vậy làng này là bị thiêu chết hay là bị gϊếŧ chết.

"Số lượng cũng là tám lớn bảy trẻ hay sao?" Lão Khổng hỏi.

"Đúng vậy." A Kiệt gật đầu xác nhận.

"Đêm trăng rằm." Cảnh Vân lẩm bẩm rồi vội hỏi: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

"Ngày mười bốn." A Kiệt tính toán.

"Mau đậy rương lại, đêm nay chúng ta ở lại nơi này theo dõi." Cảnh Vân tính toán.

Đêm buông xuống trăng đã lên cao, đêm nay trăng rất sáng Cảnh Vân nhìn ánh trăng: "Vì sao ngươi lại muốn theo dõi?" Lão Khổng từ xa tiến lại hỏi từ chiều đến giờ Cảnh Vân vẫn luôn trong trạng thái đăm chiêu suy nghĩ nàng không mở lời nên lão cũng không hỏi, nhưng hiện tại cung mày đã giãn ra tức là nàng đã có đầy đủ đáp án.
"Ngày vọng nhớ về tổ tiên ngày mười lăm hàng tháng, có lẽ có kẻ nào đó chuẩn bị làm lễ tế cho những vong linh của ngôi làng này, con người chỉ tưởng nhớ đến những người quá cố mà mình coi trọng mà thôi, hơn nữa Đổng lão gia từng nhắc đến lễ tễ của làng Đóa Ba thường diễn ra vào ngày rằm hàng tháng vậy nếu không phải cúng bái chính là tế lễ." Cảnh Vân nhẹ giọng đáp.

"Nghĩa là...còn người còn sống." Lão Khổng dò hỏi.

Cảnh Vân gật đầu coi như đáp, định nói gì tiếp đó thì A Kiệt tiến lại: "Tiểu thư quả thật có người xuất hiện là một nữ nhân."

"Đừng manh động, các ngươi ở lại quan sát, không nghe được lệnh không được phép tiến vào." Mặc cho A Kiệt biểu hiện không bằng lòng Cảnh Vân một mình cầm trong tay ngọc Linh Phượng bước, lão Khổng vốn định đi cùng nhưng cũng lập tức bị từ chối.
Nàng không nắm chắc phần thắng nhưng nàng vẫn muốn thử, không phải Hoắc Minh Đế nói ngọc Linh Phượng có thể bảo vệ chủ hay sao? Nàng nên thử.

Năm cái cây được thắp nến ở giữa là một ngôi sao lửa, một nữ nhân vừa quỳ vừa cúi lậy miệng còn liên tục niệm chú, nhưng rất nhanh phát hiện ra có người tiến gần, không đúng là thứ gì đó rất mạnh tiến lại gần, nó gần như làm hạn chế khả năng nghe được tiếng động từ phía ấy của nàng ta.

"Ai?" Nàng ta lớn tiếng đôi mắt đã có vết chân chim nhưng ánh mắt thì sắc lẹm thập phần đáng sợ, khuôn mặt vẽ hình đặc thù sát phần tóc mai, ăn mặc có chút cổ quái.

"Họ Mã tên Cảnh Vân, xin hỏi cô nương có phải người làng Đóa Ba?" Cảnh Vân từ trong tối bước ra nàng mặc bộ y phục sáng màu đối lập hoàn toàn với khung cảnh xung quanh và cả người trước mặt.
"Ngươi...vì sao...lại biết đến cái tên đó?" Nàng ta rất đề phòng nhưng lại có cả tò mò khi Cảnh Vân nhắc đến cái tên đã lâu rồi không nghe, trên đời này vậy mà vẫn có người nhớ đến Đóa Ba.

"Ta đến đây chính là vì bí mật của làng Đóa Ba, ta biết làng Đóa Ba có bí mật về quỷ, việc cô nương đang làm hoàn toàn có thể hại ta, vì vậy ta mang bên người ngọc Linh Phượng chỉ là để đảm bảo bản thân ta được an toàn, không hề có ý định làm hại cô nương." Cảnh Vân lôi ngọc ra giơ lên cao.

"Tú Linh." Người này xưng tên: "Ta là Tú Linh người của làng Đóa Ba, ta không phải là người gϊếŧ người vô cớ, ngươi đã tự mình lôi thứ ngọc ấy ra rồi thì ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi đi đi." Tú Linh quay lưng lại.

"Ta đâu thể dễ dàng đi như vậy? Người làng Đóa Ba là bị gϊếŧ đúng không? Không phải là vì vụ cháy năm đó, mà là bị gϊếŧ ta đã thấy xương người trong những chiếc rương nằm một cách không tự, người lớn thì bị chém chết, trẻ em là bị...đập chết."
"Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ta đã rất rộng lượng tha mạng cho ngươi vì vậy hãy đi khỏi đây." Giọng nói có sự tức giận.

"Ta quen biết một người cũng là từ làng Đóa Ba bước ra, hắn ta hiện đang ở Kinh Thành, không đúng có lẽ là đang đến đây."

Lập tức Tú Linh hướng ánh mắt không ngờ tới Cảnh Vân: "Ai?"

"Ta không thể nói tên hắn được, chỉ cần ta nói tên hắn thì hắn có thể nghe được cuộc đối thoại của ta, ta và hắn là kẻ thù." Cảnh Vân lấy tờ giấy đã viết sẵn cái tên Tú Lang ra.

Tú Linh nghe thấy đến đây đã đoán ra được kẻ kia đúng là có liên quan đến làng Đóa Ba lại nhìn cái tên trong giấy: "Hắn...tên khốn, hắn còn sống, ha ha ha...ta còn tưởng đời này đến lúc chết cũng không thể gặp được hắn...cũng không thể mang cái mạng chó của hắn để tế cho thần linh cho toàn bộ người Đóa Ba." Tú Linh cười điên dại nàng ta cầm tờ giấy trong tay ánh mắt thù hận ngập tràn, gió bắt đầu nổi lên như muốn hòa vào cùng cơn giận của Tú Linh.
"Ngươi biết hắn?" Cảnh Vân rất không ngờ.

"Đương nhiên rồi cả làng Đóa Ba có bao nhiêu người cơ chứ, hắn ta Tú Lang, vì hắn, tất cả là vì hắn mà cả trăm mạng người Đóa Ba phải bỏ mạng, tên khốn đó chỉ cần nhìn thấy hắn ta sẽ lập tức đòi mạng." Nàng ta hét lớn tờ giấy trong tay lập tức cháy thành tro.

Như vậy giường như mới hoàn hoãn được cơn giận của Tú Linh, nàng ta nhìn Cảnh Vân đầy cảnh giác: "Ngươi có phải là muốn tiêu diệt hắn hay không?"

"Nếu hắn chỉ là một người bình thường không đem mấy thứ ma quỷ đó đi hại người hại bá tánh có lẽ ta sẽ tha hắn một mạng." Cảnh Vân rất thẳng thắn việc nàng bài xích với chuyện luyện quỷ của làng Đóa Ba.

Tú Linh nở nụ cười đầy quỷ dị cũng không tức giận việc Cảnh Vân ám chỉ, nhẹ giọng thả chữ: "Ta giúp ngươi, cũng coi như giúp ta." Vế sau Cảnh Vân không chắc là mình nghe đúng nhưng nếu Tú Linh chịu giúp đỡ thì Tú Lang có lẽ sẽ tiêu diệt được.
Cảnh Vân cùng Tú Linh hoàn thành lễ tế hết đêm, ngày hôm sau Cảnh Vân liền dẫn Tú Linh đến nơi đám người lão Khổng đợi sẵn.

Tú Linh có chút không ngờ bọn họ phục kích không xa nhưng mà nàng ta lại không thể đánh hơi ra chứng tỏ ngọc Linh Phượng trong tay Cảnh Vân rất mạnh.

"Ngươi tin tưởng cái người kỳ lạ đó sao? Không sợ sau khi nàng ta gặp Tú Lang xong sẽ lật mặt hay sao?" Lão Khổng thì thầm to nhỏ với Cảnh Vân.

"Nàng ta hận hắn ta là thật sẽ giúp chúng ta tiêu diệt hắn, nhưng sau ấy nàng ta có quay lại cắn chúng ta hay không thì ta không rõ." Cảnh Vân cũng chỉ nắm được một nửa sự chắc chắn.

Cảnh Vân quyết định thuê nguyên một khách điếm ngoài thành để cho Tú Linh, không đưa nàng ta về nơi của lão Khổng.

Cảnh Vân gõ cửa phòng của Tú Linh đợi được tiếng động bên trong liền đẩy cửa bước vào.
"Ngoài hắn ta ra thì làng Đóa Ba thật sự còn người sống sót." Cảnh Vân trực tiếp vào việc.

"Ta biết có phải ngươi nhắc đến Đổng phu nhân?" Tú Linh có lẽ vừa làm gì đó nàng ta thấy Cảnh Vân bước vào liền kéo áo lên.

"Đúng vậy ngươi hóa ra cũng biết, Đổng phu nhân vì thêu chim quyên mà bị ta phát hiện ra ta từng có ý định sẽ dò hỏi từ đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy như thế thật không phải, việc khơi gợi một nỗi đau của người khác là điều tệ hại." Cảnh Vân thoải mái pha trà từng động tác rất nhuần nhuyễn, công cuộc học tập của nàng do nữ quan dạy quả thật không uổng phí.

Tú Linh nhìn Cảnh Vân thấy hai người có điểm giống nhau đều là nữ nhân đều có sự gan dạ: "Trước đây ta từng nghĩ rằng tên Tú Lang đó đã bị trời phạt chết ở nơi nào đó rồi nên mới không đi tìm, nhưng ngày đó tại rừng Cổ Huyền bỗng có xung động rất lớn ta phát hiện có một con quỷ được nuôi rất tốt nhưng lại không nghi ngờ gì vì thế không đuổi theo nó, nhưng việc ngươi xuất hiện thì có thể nói con quỷ đó là của hắn." Tú Linh tự nguyện nói chuyện cùng Cảnh Vân.
"Ngươi không sợ ta là người của hắn hay sao?" Cảnh Vân cũng rất bất ngờ việc Tú Linh tự mình đề xuất việc giúp nàng tiêu diệt Tú Lang.

"Ngọc ngươi màng theo tạo ra xung động rất đặc biệt, sức mạnh của nó theo thuyết âm dương mà nói thuộc hàng thượng đẳng, không giống với bất kỳ xung động nào cả, vì vậy ta mới tin tưởng, bọn ta luyện quỷ chính là nửa chân bước vào quỷ môn quan, nửa người nửa quỷ một số việc người thường không hiểu nhưng bọn ta lại thấu." Tú Linh nhàn nhạt nói.

"Hóa ra là vậy, con quỷ mà ngươi nhắc đến theo ta biết chính là sư muội của hắn ta, hắn ta luyện sư muội của mình thành quỷ rồi biến nàng ta thành tay sai cho bản thân, ban đầu ta còn nghĩ hắn muốn khôi phục lại làng Đóa Ba nhưng sau khi nghe ngươi nói hắn hại người làng mình ta lập tức phủ định ý nghĩ đó." Cảnh Vân biết rằng khả năng đó là không thể với một người máu lạnh ra tay sát hại đồng loại.
"Sư muội?" Tú Linh như đang suy nghĩ gì đó lúc lâu sau mới đáp biểu cảm rất không ngờ: "Là Tú Nhu, đúng vậy nàng ta sư muội mà Tú Lang nuông chiều hết mực, hai người như hình với bóng, ngày đó ta không thấy Tú Nhu ở đó." Tú Linh cố gắng nhớ lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.