Lý Mạt bối rối vuốt mặt một cái: “Người đâu! Người đâu, nhũ mẫu? Có nên gọi nhũ mẫu tới không? Hay vẫn là báo mẹ tốt hơn?”
Tiểu báo tử sinh em bé xong liền biến lại thành hình người, yếu ớt nhìn nhũ mẫu tới, ôm từng nhóc con rời khỏi ổ.”
“…Đừng…” tiểu báo tử bò hai bước ngã sóng xoài khỏi ổ, Lý Mạt hết hồn vội vàng chạy tới bế tiểu báo tử lên, quấn chăn giữ ấm cho cậu.
Tiểu báo tử ghé vào lòng Lý Mạt, mất mát đau lòng nhìn hắn.
“Bảo Bối, còn đau không? Có đau không?”
Cậu nép vào người hắn, dè dặt hỏi: “Chủ nhân, xin người một chuyện được không…”
“Đương nhiên, cái gì ta cũng đồng ý hết.” Lý Mạt kiên nhẫn nghe cậu nói.
Tiểu báo tử tủi thân lau nước mắt: “Đừng đưa bảo bảo của em cho người khác được không… Em biết em đẻ hơi nhiều… Bảo Bối sẽ tự chăm sóc bọn nó, sẽ không gây phiền phức cho chủ nhân đâu…”
Lý Mạt ngơ ngác nhìn cậu, một lúc lâu sau mới nhận ra có lẽ là tiểu báo tử đã hiểu lầm việc nhũ mẫu bế đám nhóc đi.
Đau lòng quá, hóa ra tiểu báo tử vẫn không có cảm giác an toàn.
“Bọn nó cũng là bé con của ta, sẽ cùng với Bảo Bối nuôi lớn bọn nó mà.” Lý Mạt sờ đầu tiểu báo tử, gọi nhũ mẫu nhanh chóng ôm bọn nhóc quay lại.
Lần đầu hắn làm cha, chưa có kinh nghiệm, khiến tiểu báo tử sợ hãi rồi.
Tiểu báo tử nghe thấy thế thì vui vẻ trở lại, ôm Lý Mạt hôn chụt chụt.
Lý Mạt ngồi bên cạnh tiểu báo tử yếu ớt, hôn môi cậu an ủi, cầm ống trúc nhỏ rót sữa dê đút cho đám nhóc con, đút Tức Ninh Mẫn Ninh, đút Mẫn Ninh xong quên đứa nào là Tức Ninh, luống cuống tay chân đút cho Mục Ninh, cònTư Ninh thì nôn sữa ra kêu é é tìm mẹ.
Lý Mạt làm chiếc tổ nhỏ ấm áp cho đám nhóc con, quần quật một hồi đám nhóc cũng chịu ngủ, Lý Mạt mệt bở hơi tai.
Lý Mạt đau nhức mình mẩy, ôm lấy tiểu báo tử cùng nhau nghỉ ngơi.
Đến khi xung quanh dần chìm vào yên lặng, Lý Mạt ôm tiểu báo tử ru ngủ, đột nhiên cảm thấy không đúng.
“Sao toàn là báo con vậy, sao không có con nào giống ta hết?”
Tiểu báo tử an ủi nói: “Đôi mắt màu đen giống người mà.”