Mỹ Nhân Bệnh Tật Được Nhiếp Chính Vương Nuông Chiều

Chương 11



Thịnh Quyết không khỏi đánh giá lại cô nương trước mặt một lần nữa.

Giang Lạc Dao trông có vẻ ôn nhu yếu đuối, không có gì không ổn, thoạt nhìn quả thật dễ khiến người ta lơ là, nhưng nếu tiếp xúc kỹ càng, cô nương này vẫn có chút tiểu tính tình.

Mượn danh nghĩa “quan tâm”, cố ý chọc người ta một câu, nàng cũng thật có cá tính.

Thịnh Quyết thầm nghĩ, lần này mình sẽ không so đo với nàng nữa.

Sau đó khi Hứa Lạp vén rèm chắn tuyết cho mình, hắn theo bản năng quay đầu lại nói một câu - Không cần tiễn ra ngoài, nếu không ngươi bị nhiễm lạnh, bản vương lại phải lo lắng đến thăm ngươi nữa.

Giang Lạc Dao đáp - Biết rồi, đây là Vương gia trách ta thường xuyên bị bệnh, gây thêm phiền phức cho ngài.

Hai người ngầm hiểu ý nhau, đều nghĩ mau chóng rời đi, tốt nhất là gần đây đừng gặp lại nữa.

Ngay lúc này, tấm rèm mà Hứa Lạp vừa vén lên bỗng nhiên lay động, hóa ra là một trận gió cuốn theo những bông tuyết nhỏ li ti như cát bụi bay tới.

Không lệch không nghiêng, vừa vặn phủ kín mặt Nhiếp chính vương.

Khiến hắn đứng ở cửa không vào cũng không ra, bây giờ thì hay rồi, bị gió tuyết tạt vào mặt, Thịnh Quyết lập tức cảm thấy cổ họng hơi ngứa, hắn không nhịn được ho khan vài tiếng, khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã khàn đặc.

Thịnh Quyết: “…”

Ma ma vừa kê thuốc cho hắn sáng nay vừa hay đi tới, thấy cảnh này, vội vàng bảo hắn quay trở lại.

Ma ma nói: “Bệnh của Vương gia vẫn chưa khỏi hẳn, đừng để đầu đầy mồ hôi rồi lại đi hứng gió lạnh.”

Ma ma bắt mạch cho hắn, nói bệnh tình e là sẽ nặng thêm, mấy ngày nay ngàn vạn lần đừng chủ quan, thuốc vẫn phải uống, mọi mặt cũng phải chú ý.

Thịnh Quyết vừa nghĩ đến bát thuốc khó uống kia, sắc mặt liền trở nên không tốt lắm.

Hắn dứt khoát coi những lời này như gió thoảng bên tai, đứng dậy bỏ đi.

Ma ma không ngăn được, cũng không dám ngăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đội gió lạnh buổi sớm, ăn mặc phong phanh mà rời đi.

Sáng sớm thế này, lạnh lắm, sao không nghe lời chứ.

Ma ma để ý thấy cô nương nhà mình ngoài chiếc áo khoác đang mặc trên người, còn mang theo một chiếc áo choàng khác, bèn đề nghị Giang Lạc Dao choàng chiếc áo đó lên người Vương gia.

Giang Lạc Dao đáp lại ma ma bằng giọng nói nhẹ nhàng.

Chiếc áo choàng này đêm qua vẫn còn khoác trên vai Nhiếp chính vương, vừa mới được trả lại, thấy Nhiếp chính vương không có ý định mặc tiếp.

“Vương gia thân thể cường tráng, chắc hẳn sẽ không vì chút gió tuyết này mà nhiễm bệnh nữa đâu.” Giang Lạc Dao nói, “Người chán ghét bệnh tật, chắc hẳn những thứ bệnh vặt này cũng sẽ cố ý tránh xa người thôi.”

Nhờ chiếc áo choàng của nàng, Thịnh Quyết không bị nhiễm bệnh trong đêm.

Nhưng nhờ câu nói của nàng, Thịnh Quyết lại hứng trọn cơn gió lạnh nhất lúc sáng sớm, thứ bệnh tật mà hắn chán ghét vẫn tìm đến hắn như thường.

Bệnh đến như núi đổ.

Nhiếp chính vương chưa bao giờ bị cảm lạnh, lần này, coi như là một trận bệnh tật long trời lở đất, thậm chí còn cáo lui việc triều chính mấy ngày liền.

Các đại phu y thuật cao minh đều đến Vương phủ mấy bận, cả thái y giỏi nhất trong Thái y viện cũng đến.

Thịnh Quyết đều nếm thử hết các loại thuốc khó uống.

Cuối cùng, hắn không chịu nổi nữa, bèn lạnh mặt cho gọi ma ma bên cạnh Giang Lạc Dao tới, bịt mũi uống bát thuốc ban đầu kia.

Cuối cùng cũng khỏi bệnh.

Lần này, Thịnh Quyết không thể không thừa nhận Nhạc Xương hầu quả thực rất để tâm đến con gái mình, ngay cả ma ma được sắp xếp bên cạnh Giang Lạc Dao cũng biết y thuật.

Không chỉ biết y thuật, Thịnh Quyết nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cảm thấy vị ma ma kia một mình e rằng có thể sánh ngang với nửa Thái y viện rồi.

Câu “hiểu biết chút ít” của ma ma e rằng cũng là khiêm tốn.

Sau khi hoàn toàn khỏi bệnh, Thịnh Quyết có chút tò mò gọi ma ma lại: “Y thuật của bà cao minh như vậy, tại sao thân thể cô nương nhà bà vẫn yếu ớt như thế? Bệnh của nàng ấy rất khó chữa sao?”

Ma ma nói: “Cũng không có bệnh gì đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là cô nương có sức khỏe yếu, trời lạnh trời nóng, lúc nào cũng dễ nhiễm bệnh, thường xuyên mắc phải một số bệnh vặt.”

Nghe bà ấy nói, cứ như thể cô nương nhà bà ấy lúc nào cũng ốm là do thời tiết không biết điều vậy.

Thịnh Quyết tự cho rằng mình cũng khá ngang ngược vô lý, giờ so với người nhà họ Giang, hắn thấy mình vẫn còn khá rộng lượng.

Thịnh Quyết quả thực không nói nên lời.

Hắn biết, cả phủ Nhạc Xương hầu, không ai là không cưng chiều cô nương nhà họ.

Điều này thật khó hiểu.

Nhiếp chính vương vốn cô độc bạc tình cuối cùng cũng nảy sinh chút tò mò, hắn rất muốn biết, rốt cuộc là người như thế nào, mới đáng để cả phủ hầu gia chân thành cưng chiều yêu thương như vậy?

Là yêu nàng thân thể yếu ớt, suốt ngày ốm đau? Hay là yêu cái tính khí tiểu thư của nàng, khi lên cơn thì lời nói như d.a.o găm, đ.â.m thẳng vào lòng người ta?

Thịnh Quyết không hiểu lắm, và cảm thấy - nhất định là Nhạc Xương hầu đã làm hư người ta rồi, cho nên cả phủ trên dưới đều nhìn sắc mặt hầu gia, mới đối xử tốt với Giang Lạc Dao như vậy.

Người đời đều ích kỷ, người đời đều bạc tình, cho dù có một hai người kỳ lạ sẵn sàng m.ó.c t.i.m móc phổi đối xử tốt với người khác, thì đó cũng chỉ là chuyện hy hữu.

Khi một nhóm người đồng thời đối xử tốt với một người nào đó, thì nhất định không phải xuất phát từ chân tâm.

Cảm tình kiểu chúng tinh phủng nguyệt, rốt cuộc cũng lẫn lộn lợi hại quyền thế, nếu không thì không thể duy trì lâu dài được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.