Mỹ Nhân Bệnh Tật Được Nhiếp Chính Vương Nuông Chiều

Chương 119



Mùa đông tuyết rơi lần đầu, Nhạc Xương hầu mang theo nữ nhi gõ cửa Nhiếp chính vương phủ, đưa một tia sáng vào Vương phủ.

Thịnh Quyết vừa đi vừa si mê nhìn nàng.

Hắn chắp tay sau lưng, gần như không dám tin mình lại có thể hạnh phúc như vậy, giữa hai người bọn họ cũng không có sóng gió gì lớn, dường như tất cả những điều này đều là số mệnh, từ gặp gỡ đến quen biết, chỉ là thời gian bên nhau nhiều hơn mà thôi.

Nàng luôn đơn giản thiên vị hắn, cũng luôn chỉ thuộc về mình hắn.

Trong lòng Thịnh Quyết như có một khối than nóng, ủi phẳng mọi ưu phiền trong lòng hắn.

"Giang Lạc Dao, đợi bản vương." Thịnh Quyết bị nàng dẫn đi về phía ánh đèn sáng rực, chỉ cảm thấy nàng đi nhanh như vậy, suýt chút nữa đã đuổi không kịp.

Giang Lạc Dao không quay đầu lại, nhưng đưa tay ra phía sau, đưa cho hắn.

Thịnh Quyết mừng rỡ trong lòng, vội vàng nắm lấy thật chặt.

Bóng tối dần dần bị bỏ lại phía sau, Thịnh Quyết dường như nghe thấy nàng đang nói với mình, Vương gia, đừng quay đầu lại nữa, hãy nhìn về phía trước, phía trước sáng, là nơi có ánh sáng.

Thịnh Quyết lẩm bẩm: "Nơi sáng sủa có gì hay, toàn là người ồn ào, huyên náo."

Nàng nói không hề ồn ào, nơi sáng sủa náo nhiệt biết bao, đèn đuốc sáng trưng, Vương gia không muốn nhìn kỹ thịnh vượng này sao?

Thịnh Quyết vô thức mỉm cười.

Không biết đi bao lâu, phía trước xa xa có mấy người đang đi tới, Thịnh Quyết nhìn kỹ, dường như là Việt Dương trường công chúa.

Bàn tay đang nắm lấy mình bỗng nhiên buông ra, hắn lặng lẽ siết chặt chút ấm áp còn sót lại trong lòng bàn tay, có chút lưu luyến hơi ấm đó.

Việt Dương trường công chúa đi tới, trong lòng đang bế tiểu Quận chúa mới trăm ngày tuổi.

Thịnh Quyết không dám tới gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn bà.

Tâm kết rốt cuộc khó có thể buông bỏ, hắn vẫn không dám tới gần gặp mặt trưởng tỷ của mình, ngược lại Việt Dương không còn để ý nữa, gọi hắn lại xem đứa bé trong lòng.

Thịnh Quyết không nhúc nhích, chỉ đơn giản thuận miệng khen tiểu Quận chúa vài câu.

Lâu ngày không gặp, Việt Dương bà ấy vậy mà cũng không còn trẻ nữa, dù có dùng trang sức hoa lệ để che giấu, cũng không thể che đậy được vẻ già nua trên mặt.

Thịnh Quyết có chút đau buồn nhìn bà, hỏi bà dạo này có khỏe không.

Việt Dương: "Ngươi lại gần nói chuyện, đừng có lúng túng ở đó, bổn cung nghe không rõ."

Thịnh Quyết: "..."

"Từ khi nào bên cạnh ngươi cũng có cô nương rồi?" Việt Dương thật lòng vui mừng cho hắn, "Bổn cung nhận ra nàng, nàng là đích nữ phủ Nhạc Xương hầu."

Giang Lạc Dao vừa rồi đã chào hỏi công chúa, Trường công chúa là người hiền lành, lúc mỉm cười với nàng, mang theo sự từ ái và ôn nhu của người mẹ.

Việt Dương cười nhìn nàng, nói nàng quả nhiên là mỹ nhân hiếm có, khó trách Hầu gia trông nom kỹ càng.

"Vừa rồi Hầu gia đến chỗ Thái hậu, nói Từ thế tử kia quả thực là kẻ háo sắc, còn chưa gặp Lạc Dao, đã có ý đồ xấu rồi." Việt Dương trường công chúa cũng từ bên đó tới, cho nên mới biết chuyện này, bà ấy nhìn như bị chọc cười, kể lại cho Thịnh Quyết nghe những chuyện vừa rồi, "Từ thế tử cũng không ngờ mình lại gặp Hầu gia, làm ra chuyện rất mất mặt, Hầu gia bây giờ vẫn còn đang tức giận đấy."

Thịnh Quyết rốt cuộc cũng biết tại sao tên họ Từ kia lại vô duyên vô cớ nằm đó rồi, hóa ra là Nhạc Xương hầu ra tay dạy dỗ.

Khó trách cành cây bên cạnh có chút quen mắt...

Thịnh Quyết: "..."

Việt Dương lại trêu chọc: "Hóa ra Giang cô nương ở bên cạnh ngươi, cũng khó trách Từ thế tử không đợi được người... Chỉ là, ngươi mang bảo bối nữ nhi nhà Hầu gia tới đây, Hầu gia có bằng lòng không? Bổn cung thấy, ngươi e là phải giải thích cho rõ ràng đấy."

Giang Lạc Dao cũng nhìn hắn, chờ hắn giải thích.

Thịnh Quyết nói, mình chính là thấy Từ thế tử bắt nạt nàng, mới thuận tay mang người đi.

Việt Dương đưa tiểu Quận chúa cho nha hoàn, sau đó cười mắng hắn: "Vậy mà cũng có chuyện ngươi không dám nói ra miệng, thôi được rồi, bổn cung cũng không trêu chọc ngươi nữa."

Bà ấy nói xong, đưa một thứ cho Giang Lạc Dao bên cạnh.

Giang Lạc Dao cúi đầu nhìn, thấy đó vậy mà là một lá bùa cầu được ở quốc tự.

"Hôm nay bổn cung mời ngươi tới, cũng là để đưa vật này cho ngươi." Việt Dương nói với Thịnh Quyết, nhưng lại để Giang Lạc Dao cầm, bà ấy nói, "Năm đó sau chuyện kia, bổn cung đã tìm rất nhiều người tinh thông mệnh lý huyền học, cuối cùng cũng cầu được lá bùa này cho ngươi, giữ lấy nó, hy vọng ngươi có thể sớm buông bỏ khúc mắc trong lòng với bổn cung."

Số mệnh cô độc, không thể phá giải, tất cả mọi thứ, chỉ là cầu chút an ủi mà thôi.

Thịnh Quyết không nói gì, nhưng cũng không từ chối ý tốt này.

Hắn nghĩ, mình sẽ không cô độc mãi, cách phá giải đã tìm được rồi.

Chính là Giang Lạc Dao.

Khoảng thời gian này ở chung, Thịnh Quyết xác định đối phương sẽ không vì mình mà bị liên lụy, ngược lại, giống như Vương phu nhân đã nói, nàng bệnh tật quấn thân nhiều năm, mấy tháng này đi theo mình, thân thể lại dần dần khỏe lên, khí sắc cả người đều tốt hơn rất nhiều so với những năm đó.

Việt Dương trường công chúa đưa xong đồ liền rời đi.

Thịnh Quyết tiếp tục cùng nàng thong thả bước đi, nghe thấy nàng hỏi mình, tại sao vừa rồi lại tự mình nói chuyện.

Thịnh Quyết cũng hỏi: "Lúc nào?"

Giang Lạc Dao nghĩ nghĩ, trả lời hắn: "Vừa rồi đoạn đường đó không có đèn, ta có chút sợ hãi nên không dám quay đầu lại, cứ đi mãi, nghe thấy Ngài nói gì đó, nhưng không nghe rõ."

Thịnh Quyết trong lòng cũng kinh hãi.

Nhưng hắn rõ ràng nghe thấy, nàng gọi mình đi tới nơi có ánh sáng, nhìn về phía trước.

Giang Lạc Dao nói xong, bản thân cũng thấy rất sợ hãi: "Đừng nhắc tới chuyện này nữa, ban đêm đáng sợ lắm."

Thịnh Quyết bất đắc dĩ bật cười: "Được, đều nghe nàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.