Mỹ Nhân Bệnh Tật Được Nhiếp Chính Vương Nuông Chiều

Chương 70



Dù sao cũng không tránh khỏi kết quả này, Thịnh Quyết chỉ đành xé bỏ lớp mặt nạ giả tạo, nói ra mặt xấu xa nhất của mình cho nàng biết: "Bản vương chính là kẻ xấu tính như vậy, ngươi biết là được rồi, sau này cũng học cách ngoan ngoãn một chút, đừng chọc giận bản vương."

Giang Lạc Dao lại không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Thịnh Quyết:???

Vừa rồi hắn đã vứt bỏ hết liêm sỉ, để lộ mặt tàn bạo cho nàng xem, nghĩ nếu nàng sợ hãi, cũng có thể sớm tránh xa mình một chút, đương nhiên, hắn càng hy vọng nàng sẽ kiềm chế một chút, đừng quá sợ hãi.

Vạn vạn không ngờ tới chính là -- nàng lại bật cười?

Thịnh Quyết hoàn toàn không đoán được nàng sẽ phản ứng như vậy, ánh mắt cũng có chút mờ mịt.

Hắn hỏi: "Ngươi không cảm thấy bản vương tính tình rất xấu, rất khó gần sao?"

"Tính tình rất xấu sao?" Giang Lạc Dao hỏi ngược lại hắn, "Ta hình như nhớ, Vương gia cách đây không lâu mới nói với ta, đừng tưởng ngài dễ tính mà bắt nạt ngài."

Thịnh Quyết im lặng một lát, không nhớ ra.

Hắn do dự hỏi: "... Vậy sao? Bản vương đã nói những lời này ư?"

Giang Lạc Dao hạ giọng, cố tình bắt chước ngữ điệu của hắn lúc nãy: "Ngay lúc Vương gia chuẩn bị dạy ta học viết chữ, ngài đã nói "Giang Lạc Dao, ngươi đừng có được nước lấn tới, ỷ vào bản vương tính tình tốt mà muốn giẫm lên bản vương để tâng bốc cha ngươi", lúc đó, chính Vương gia đã tự nói mình "tính tình tốt" đấy."

Thịnh Quyết: "..."

Nàng ở đây bắt chước y như đúc, sắc mặt Thịnh Quyết lại càng thêm đen thui.

Thịnh Quyết lạnh giọng hỏi nàng: "Vậy ngươi thấy tính tình bản vương thế nào?"

Câu hỏi này thật khó trả lời, Giang Lạc Dao lại trầm ngâm suy nghĩ.

Thịnh Quyết tưởng nàng không dám trả lời, đang định cười lạnh một tiếng chế giễu nàng, thì thấy đôi mắt đẹp của nàng đang nhìn mình một cách nghiêm túc.

Nàng nói: "Tính tình kiên quyết một chút thì tốt, Vương gia địa vị cao quý, gánh vác trọng trách thiên hạ, tất nhiên phải làm người thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ có như vậy mới có thể khiến mệnh lệnh được thi hành triệt để, khiến bá quan thần phục, khiến bách tính kính nể."

Thịnh Quyết sững sờ, không ngờ nàng lại nói ra những lời như vậy.

Trong lòng hắn dâng lên một tia ấm áp, đang định tiếp lời, lại nghe nàng nói tiếp.

Giọng Giang Lạc Dao dịu xuống, như thể đang thở dài, dùng giọng điệu thoải mái như lúc trò chuyện, nói rằng tính tình xấu một chút cũng tốt, ít nhất sẽ không để bản thân phải chịu ấm ức.

Thịnh Quyết bật cười: "Thiên hạ này ai dám bắt nạt bản vương?"

Có vài chuyện không tiện nói rõ, Giang Lạc Dao chỉ nhìn hắn thật sâu, rồi mỉm cười.

Thịnh Quyết thu lại nụ cười, đột nhiên nhớ tới những chuyện lộn xộn thời thơ ấu của mình, bản tính con người lúc ban đầu, không hề tàn nhẫn quyết đoán như bây giờ, chính là vì đã trải qua một số chuyện, mới có thể mạnh mẽ đứng vững ở nơi đầy sóng gió quỷ quyệt, cuối cùng mới hình thành nên tính cách độc đoán như hiện tại.

May mà tất cả đã qua rồi, ân oán của đời trước đã được giải quyết, triều đình mới mang một khí tượng mới, kẻ xấu đều đã c.h.ế.t hết, chỉ còn lại một mình hắn gánh vác vương triều mới.

Như vậy cũng tốt.

"Ngươi hiểu biết cũng nhiều đấy." Thịnh Quyết lại đổi một chồng tấu chương khác, vừa giả vờ xem, vừa giả vờ vô tình hỏi nàng, "Ngươi đã biết những đạo lý này, tại sao không làm người tàn nhẫn quyết đoán?"

Giang Lạc Dao suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cha đã nói, ta không cần phải oán hận sâu đậm như vậy, chỉ cần Hầu phủ không sụp đổ, sẽ không có ai dám bắt nạt ta, nếu có kẻ nào không biết điều mà dám ức h.i.ế.p người khác, cha nói sẽ c.h.é.m kẻ đó làm đôi."

Thịnh Quyết với vẻ mặt oán hận sâu đậm: "..."

Sau lưng hắn đột nhiên lạnh toát, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lại là Trấn Quốc Hầu, cứ như âm hồn bất tán, rõ ràng chỉ có mình hắn và Giang Lạc Dao ở trong thư phòng, Trấn Quốc Hầu này vẫn luôn tìm cách chen vào, khiến Thịnh Quyết bực bội không thôi, rất muốn xóa bỏ người này khỏi đầu Giang Lạc Dao.

Mở miệng ra là cha nàng, đây đâu phải Hầu phủ, nhắc tới Trấn Quốc Hầu làm gì?

"Sao ngươi cứ nhớ mãi tới cha ngươi vậy, xem ra tình cảm cha con các ngươi rất tốt." Thịnh Quyết nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu mỉa mai, "Ngươi nghe lời cha ngươi như vậy, tại sao lại không để ý tới bản vương?"

Ngay cả việc gọi ngươi tới thư phòng một chuyến cũng tốn bao nhiêu công sức.

Nếu là Trấn Quốc Hầu gọi, Giang Lạc Dao nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Thịnh Quyết có chút buồn bã buông bút xuống, cảm thấy dù có Giang Lạc Dao ở bên, nhưng xem tấu chương thâu đêm vẫn thật vô vị.

Giang Lạc Dao đáp: "Bởi vì cha sẽ không bắt ta thức khuya, cha chỉ dặn ta ngủ sớm, chú ý nghỉ ngơi..."

Thịnh Quyết: "..."

Hiểu rồi, đây là đang trách hắn không cho nàng đi nghỉ ngơi.

Thịnh Quyết buồn bực day day trán, phẩy tay bảo nàng đi nghỉ.

Giang Lạc Dao mừng rỡ, vội vàng tạ ơn rồi cáo lui, lúc sắp đi, nàng còn không quên dặn dò một câu - Vương gia ngàn vạn lần đừng cau mày, sau này già rồi sẽ có nếp nhăn, không đẹp đâu.

Thịnh Quyết: "..."

Lần này, hắn ngay cả cau mày cũng không dám, chỉ còn lại một tiếng thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.