Sau khi Thịnh Quyết chọc tức Nhạc Xương Hầu, tối đó Giang Lạc Dao liền nhận được một bức thư tố cáo.
Không cần nghĩ cũng biết là cha nàng lại cãi nhau với Nhiếp Chính Vương rồi.
Giang Lạc Dao có chút bất đắc dĩ liếc nhìn qua, cha nàng dùng giọng điệu vô cùng khoa trương liệt kê những điểm đáng sợ của Nhiếp Chính Vương, muốn nàng tránh xa hắn ta vạn dặm.
Nào là g.i.ế.c người không chớp mắt, nào là hỉ nộ vô thường, nào là mưu mô xảo quyệt... đều là những chuyện cũ rích rồi.
Giang Lạc Dao thở dài, đặt bức thư sang một bên, lười trả lời.
Thịnh Quyết thò đầu nhìn qua, cũng không biết nói gì cho phải, hắn bèn nói: "Bản vương không ăn thịt trẻ con, cha nàng lại bôi nhọ bản vương rồi."
"Vậy là hôm nay Vương gia đã xảy ra xung đột với cha ta?" Giang Lạc Dao không biết hai người lại cãi nhau thế nào, chỉ có thể hỏi hắn, "Cha ta rất ít khi tức giận với người khác, Vương gia đã làm gì chọc giận cha ta vậy?"
Thịnh Quyết:???
Sao lỗi lại là của mình?
Thịnh Quyết rất bất mãn với sự thiên vị của nàng, bèn nói: "Là bản vương chịu uất ức ở chỗ cha nàng, ai ngờ về phủ rồi, nàng không những không an ủi bản vương, còn bênh vực cha nàng nói chuyện... Thật khiến người ta lạnh lòng."
Giang Lạc Dao suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, nàng hỏi lại: "Vương gia chịu uất ức ở chỗ cha ta? Ngài vậy mà cũng là người biết chịu uất ức?"
"Chuyện này có gì không thể." Thịnh Quyết giả vờ ra vẻ ủy khuất, cơ mí mắt hơi co rút, hàng mi đen dày khẽ run, đôi mắt đào hoa thâm tình kia lộ ra vẻ ủy khuất không nói nên lời, hắn chăm chú nhìn Giang Lạc Dao, giọng nói nhẹ nhàng: "Nàng quên rồi sao, bức thư nhà tối qua không gửi đến Hầu phủ, Hầu gia liền hiểu lầm là bản vương cố ý ngăn cản, sáng nay lúc lên triều, đã giận dữ mắng bản vương một trận, bao gồm cả những cơn giận tích tụ từ trước, đều trút lên đầu bản vương."
Giang Lạc Dao nói: "Vương gia cứ nói thật là được."
"Bản vương nào có thời gian nói thật, cha nàng thương nàng như vậy, sao có thể để bản vương giải thích, nếu không phải có đầy đủ triều thần, cha nàng sợ là muốn động thủ với bản vương rồi." Thịnh Quyết tiếp tục kể lể sự tủi thân của mình, "May mà tan triều xong, bản vương đi kịp thời, mới không để cha nàng có cơ hội ra tay."
Giang Lạc Dao nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, cảm thấy lời này không đáng tin lắm.
Cha nàng rất biết xem xét tình hình, dù có tức giận đến đâu, cũng không thể công khai làm khó Nhiếp Chính Vương trên triều đường, huống chi là động thủ.
Nhiếp Chính Vương tính tình thế nào, người trong thiên hạ ai mà không biết?
Sẽ không có ai dám công khai khiêu khích hắn.
Nhưng mà...
Nhìn bộ dạng ủy khuất của Nhiếp Chính Vương lúc này, Giang Lạc Dao lại có chút d.a.o động, hắn rất ít khi lộ ra vẻ mặt cô đơn như vậy, rõ ràng là Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng, lúc này lại giống như thiếu niên lang mới vào triều bị ủy khuất, đôi môi mỏng mím chặt, lông mày cũng hơi nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm không còn vẻ thâm trầm như ngày thường, dường như trở nên đơn thuần vô cùng.
Ánh mắt hắn lúc này trong veo, cô đơn, chăm chú, tuy chỉ cúi đầu mân mê chuỗi hạt trong tay, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ ủy khuất mơ hồ kia.
Giang Lạc Dao đã từng thấy qua ngàn vạn biểu cảm của hắn, cau mày cáu kỉnh, trầm tư suy nghĩ, âm trầm đáng sợ, duy chỉ chưa từng thấy qua vẻ mặt vô tội ủy khuất như thế này.
Nàng cũng không hiểu, tại sao một kẻ m.á.u lạnh vô tình như vậy, lại có thể làm ra vẻ mặt đáng thương như thế, cứ như cả thế giới đều đang bắt nạt hắn, hắn thật yếu đuối, thật đáng thương, hắn là người đáng thương nhất trên đời.
Giang Lạc Dao nín thở, chìm đắm trong dung mạo tuyệt sắc này.
Sao lại có người như vậy, ở bên ngoài là một bộ dạng, về đến phủ lại là một bộ dạng khác.
Nhiếp Chính Vương trước mặt người ngoài, khôngnói không cười, cứ như cả thế giới đều nợ hắn tiền, nhìn ai cũng không vừa mắt, gặp ai cũng thấy phiền. Còn hắn - quyền lực, cô độc, bạc tình, vô tâm, dường như cái gì cũng chẳng thèm quan tâm.
Về đến phủ, đóng cửa lại sau khi đám người hầu lui ra, hắn liền trở nên đơn giản hơn rất nhiều, Giang Lạc Dao nhìn qua, thấy hắn ngồi một mình ở đó, tay mân mê chuỗi hạt, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm không ai cần đến, vừa bị trưởng bối mắng một trận, đang tự kiểm điểm bản thân.
Giang Lạc Dao không nhịn được, đi tới ngồi bên cạnh hắn.
Sao hắn có thể như vậy chứ.
Rõ ràng mạnh mẽ như vậy, mà lại yếu đuối như thế.
Giang Lạc Dao yên lặng nhìn hắn, thấy lúc hắn cúi đầu, cằm căng cứng, mí mắt che khuất con ngươi, giống như lúc say rượu nhớ đến chuyện cũ, trong mắt không chỉ có vẻ vô tội cùng cực, còn có cả nỗi buồn phức tạp.
Bộ dạng hắn lúc này thật mâu thuẫn, rõ ràng dáng ngồi cao ngạo, nhưng lại không che giấu được vẻ ủ rũ chán nản kia.
Thấy Giang Lạc Dao đến gần, Thịnh Quyết kịp thời ngẩng đầu lên, lông mày hơi nhếch, nở nụ cười với nàng, nụ cười này tuy giả, nhưng không phải là nụ cười giả tạo cố ý uy h.i.ế.p triều thần trên triều đường, mà là nụ cười "cố gắng" che giấu sự yếu đuối, cố tỏ ra mạnh mẽ dành cho nàng.
Giang Lạc Dao lập tức đau lòng, nào còn quan tâm thật giả nữa.
"Cha ta quá cứng đầu, nói chuyện cũng rất khó nghe, Vương gia đừng để ý đến ông ấy." Nàng đi tới, đưa tay muốn an ủi hắn, lại không biết nên đặt tay ở đâu, "Lần này là ta không xử lý kịp thời, liên lụy đến Vương gia."
Thịnh Quyết đạt được mục đích, lừa được nàng nói lời ngon ngọt, thấy nàng đưa tay ra liền thuận thế nắm lấy bàn tay mát lạnh kia.
Giang Lạc Dao muốn rút tay về đã không còn kịp nữa.
Nàng cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng của hắn, cùng với trái tim chân thành đầy nhiệt huyết.
Dưới ánh mắt chăm chú của Giang Lạc Dao, Thịnh Quyết nắm tay nàng, áp lòng bàn tay mềm mại của nàng lên má mình, tuy không nói gì thêm nhưng ý tứ đã rõ ràng.
Giang Lạc Dao không tiện từ chối, đành thuận theo ý hắn, nhẹ nhàng cọ cọ vào má hắn.